Buổi tối Cố Thanh Đồng trở về, hai người kia hỏi cô hôm nay tiến triển đến đâu.
Cô miễn cưỡng lắc đầu.
Hiểu Như ngạc nhiên: “Không thể nào? Bạn học Đất Đen rụt rè thế cơ á? Không giống phong cách của anh ấy?”
Trần Lộ cũng thế, hai tròng mắt nhìn Cố Thanh Đồng chằm chằm, trong mắt tràn đầy nghi ngờ: “Chẳng lẽ Thanh Đồng của chúng ta mất hết sức quyến rũ nhanh vậy.”
Cố Thanh Đồng trợn mắt: “Các cậu nghĩ đâu vậy.”
Hai người kia nhìn cô chòng chọc: “Thanh Đồng, bọn mình là bạn học ba năm, bạn học tốt nhất trên đời, khuê mật tốt nhất của nhau, chuyện đấy, thật ra thì bọn mình tò mò lắm, cậu và Đất Đen đến mức độ nào rồi?”
Cố Thanh Đồng nghiêm nghị: “Mình có quyền lợi giữ vững trầm mặc.”
“Thẳng thắn được khoan dung.”
Cố Thanh Đồng xoay người.
“Trong tay mình có mấy tấm hình, không biết bạn học Đất Đen xem xong sẽ có ý kiến gì?”
Cố Thanh Đồng trượt chân, quay đầu trợn mắt nhìn. Nhìn Trần Lộ gian trá giơ điện thoại lên, cô muốn hộc máu.
“Mình không cẩn thận trơn tay mất. Aaaa… tay trơn…”
Cố Thanh Đồng cắn răng nghiến lợi, bất đắc dĩ rít ra hai chữ: “Hôn!”
“Chỉ đơn giản thế thôi à?”
Cố Thanh Đồng hu hu hai tiếng: “Các cậu còn muốn sao nữa?”
“Không khoa học!” Hiểu Như nói từng chữ: “Theo tốc độ phát triển của các cậu thì nên đụng ngã rồi mới phải.”
Cố Thanh Đồng chẹp miệng: “Mình là người rụt rè, sao có thể phóng khoáng thế được. Cậu cho rằng mình là các cậu đấy à?”
Khinh bỉ!
“Vậy cũng chưa chắc.”
Vẫn là nói sau.
“Xóa ảnh!” Cố Thanh Đồng làm thủ thể “giết”.
Trần Lộ sâu xa nói: “Chỉ là ảnh bọn mình ăn cơm thôi mà.”
Cố Thanh Đồng hết ý kiến.
Cả ngày hôm nay Lâm Mặc Tuân chỉ có bốn tiết, phần lớn thời gian còn lại trong ngày đều ở viện nghiên cứu toán học.
Ấn tượng của giáo sư Cố về cậu thanh niên trẻ tuổi này không tệ.
Có ông đồng nghiệp lén lút đề nghị: “Ông Cố, giới thiệu Mặc Tuân cho Thanh Đồng, thấy sao? Tôi thấy Mặc Tuân thật sự khá lắm.”
Giáo sư Cố hớp một ngụm trà, tự đắc nói: “Con trai của Chu Nhã về rồi.”
“Ô, bảo sao gần đây không thấy ông nổi nóng, hóa ra là trúc mã của con gái yêu về.”
Giáo sư Cố vui vẻ: “Hai đứa lớn lên với nhau từ bé, hai nhà chúng tôi cũng là biết gốc biết rễ hai bên.”
“Ông Cố, tôi thấy sắp được uống rượu mừng rồi.”
“Ha ha ha…”
Lâm Mặc Tuân về phòng làm việc, chào hỏi giáo sư Cố. Anh vừa vào, rửa tay thì có hai nữ sinh tới.
“Thưa thầy, bọn em có bài không hiểu?” Cô nữ sinh hơi thẹn thùng, lúc thấy trong văn phòng còn hai thầy giáo nữa thì bắt đầu thận trọng hơn.
Giáo sư Cố vui vẻ nói: “Ông Trương, đi ăn cơm đi.”
Hai người cùng ra khỏi phòng.
“Thầy giáo Tiểu Lâm này chắc chắn là thầy giáo nổi tiếng nhất học viên chúng ta rồi.”
“Cho nên con gái mà có bạn trai như vậy nguy hiểm lắm, quanh người đều là cám dỗ khắp nơi.” Giáo sư Cố ý tứ sâu xa nói.
“Ông lo lắng thái quá rồi.”
Lúc này trong lòng giáo sư Cố toàn là Tần Tử Chấp. Đó là chàng thanh niên ông biết từ thời tấm bé, càng nhìn càng không phản đối.
Đảo mắt đến cuối tháng mười hai, nghênh đón cuộc thi tiếng Anh cấp bốn, cấp sáu toàn quốc. Cố Thanh Đồng định đi thi, thật ra thì hiện tại cô đã thích ứng với cuộc sống như bây giờ.
Nhớ hồi xưa cô từng nói sau khi tốt nghiệp sẽ làm giáo viên, khi đó kiên định biết bao?
Buổi tối thứ sáu, Lâm Mặc Tuân đưa cô đến nhà trọ của anh, hai người yên tĩnh ôm quyển ghi chép. Cố Thanh Đồng hùng hục viết luận văn, Lâm Mặc Tuân ngồi bên cạnh, uống trà, thỉnh thoảng sẽ ngó cô.
Hai người không nói lời nào, yên bình tĩnh lặng.
Sắc mặt Lâm Mặc Tuân lộ ra ấm áp không dễ nhận ra.
Lúc sau anh vào thư phòng nhận một cuộc điện thoại, em họ Đàn Nhạc gọi tới. Nguyên Đán cả nhà cậu về thành phố C nên em họ gọi điện báo anh biết, để anh chuẩn bị tiếp đón.
“Anh, có chuyện này em muốn nói cho anh biết, anh chuẩn bị tâm lý đi nhé.” Đàn Nhạc đè giọng nói.
Lâm Mặc Tuân thờ ơ hỏi: “Chuyện gì?”
“Mẹ em muốn giới thiệu đối tượng cho anh, ngàn chọn van tuyển đấy, đại mỹ nữ đấy, em xem ảnh rồi.” Giọng Đàn Nhạc rất vui vẻ.
Lâm Mặc Tuân cau mày: “Nhạc Nhạc…”
Đúng lúc này Cố Thanh Đồng bất ngờ tới thư phòng: “Mặc Tuân, máy tính không kết nối mạng được, xem thử giúp em.”
Lâm Mặc Tuân gật đầu với cô, Cố Thanh Đồng xoay người về phòng khách.
“Nhạc Nhạc, anh có việc một lúc.” Anh cúp điện thoại.
Có một số việc chờ nhà cậu về rồi nói tiếp.
Cố Thanh Đồng loay hoay nửa ngày vẫn không thể kết nối được. Lâm Mặc Tuân cầm máy tính của cô, thử điều chỉnh nhưng vẫn không được.
“Chắc dây mạng bị đứt rồi.” Anh yếu ớt nói.
Cố Thanh Đồng ngạc nhiên: “Không trùng hợp thế chứ?”
Lâm Mặc Tuân nhìn lướt qua màn hình, thấy cô mở ba khung chat QQ. “Đây là chuyện đứng đắn em làm hả?” Anh thoáng nhìn, “Tò mò mấy nghiên cứu sinh kia. Em cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này từ bao giờ vậy?” Anh vui tính nói.
Cố Thanh Đồng mấp máy khóe miệng: “Vô tình nhìn thấy thôi.”
“Phải không?” Nói đoạn anh di chuyển con chuột. Cố Thanh Đồng muốn cản cũng không kịp nữa rồi.
Lâm Mặc Tuân đọc rất nhanh, mấy trăm bình luận, anh chỉ dùng khoảng hai mươi giây là xem xong. “Bạn học Cố Thanh Đồng, có thể giải thích cậu Thẩm Tư này là ai không?”
Cố Thanh Đồng quýnh lên: “Đều là linh tinh cả thôi.”
“Sao?” Lâm Mặc Tuân nhíu mày, “Có ảnh nữa này? Đây cũng là linh tinh sao.”
“Đấy là trùng hợp.” Cố Thanh Đồng bình tĩnh nói.
Lâm Mặc Tuân không chớp mắt nhìn cô, Cố Thanh Đồng cũng nhìn anh, hai tròng mắt đen trắng rõ ràng.
Cuối cùng Lâm Mặc Tuân dời tầm mắt sang chỗ khác, tiếp tục xem topic. Topic dần nóng lên, nhất thời bình luận rối rít. Cố Thanh Đồng vô cùng buồn bực, thật ra cô và Thẩm Tư không tiếp xúc nhiều, không biết tại sao lại có người chụp được những bức ảnh này.
Buổi dạ vũ dành cho nghiên cứu sinh mới, Thẩm Tư mời cô khiêu vũ, cô không nhận lời, hai người đứng cạnh nhau nói mấy câu, không ngờ sẽ có bức ảnh này.
Bên dưới có người bình luận:
Hai người này là người yêu hả. Nhưng hai người này ít nổi quá.
Nhìn hai người rất xứng đôi.
Cô gái này là ai vậy? Dáng vẻ được đấy.
Nghiên cứu sinh khoa Trung văn, xinh xắn cũng tốt tính. Thẩm Tư ở đại học C vẫn luôn độc thân.
Có thể tóm Thẩm Tư vào tay, cô gái này không đơn giản.
Nghe bảo cô ta đá Thẩm Tư rồi.
Trên mạng có rất nhiều bình luận của mọi người. Cố Thanh Đồng thấy còn có người mắng cô nữa, sắc mặt Lâm Mặc Tuân dần trầm xuống.
Cố Thanh Đồng thở hắt ra một hơi. “Em thẳng thắn. Thẩm Tư có gọi điện cho em, em có nghe, nhưng kết quả là em uyển chuyển cự tuyệt rồi.”
Lâm Mặc Tuân không nói một lời, thời gian dần trôi qua. Cố Thanh Đồng im lặng ngồi bên phải: “Mặc Tuân, cảm giác bị hiểu lầm không dễ chịu tí nào cả. Ừm, giống như năm lớp mười mọi người đều nói anh thích Hứa Diệu Thanh.” Giọng cô dần nhỏ đi.
Lâm Mặc Tuân hơi nhíu mày, đóng nhật kí bình luận lại. “Ai bảo?”
Cố Thanh Đồng giương mắt: “Bạn học chứ ai?”
Lâm Mặc Tuân cười bất đắc dĩ: “Bảo sao em học toán không tốt, cả ngày chỉ quan tâm những tin đồn bịa đặt đó.”
Cố Thanh Đồng bắt gặp nụ cười của anh: “Giữa em và Thẩm Tư cũng toàn là tin đồn bịa đặt.”
Lâm Mặc Tuân ừ một tiếng không chút độ ấm, Cố Thanh Đồng thầm thở ra một hơi, cô cầm máy tính, phát hiện lại có mạng. Bỗng bên tai truyền đến giọng ai oán của người nào đấy: “Lạ thật đấy, sao không truyền xì căng đan của anh với em nhỉ?”