Bởi vì thời tiết càng ngày càng nóng, Cửu Hoàng đều ở bên trong hầm băng của Tích phủ, mỗi ngày nam nhân đều sẽ mang chút chè sen ướp lạnh cho y uống, Cửu Hoàng liền biếng nhác nằm ở thảm da thú trên giường băng nghỉ ngơi.
Hưởng thụ nam nhân đút đồ ăn cho y, thi thoảng Cửu Hoàng cũng ôm nam nhân, dù sao quan hệ hai bên khác nhau, nam nhân cũng sẽ không cự tuyệt y, bởi vì mỗi lần Cửu Hoàng đều rất ôn nhu.
Sau khi nam nhân trỏ về từ trà phô, Nham Vân liền ôm hắn tắm rửa hồi, buổi tối thời điểm ăn cơm hắn dùng miệng đút Phật Hàng ăn cơm, ăn cơm xong Mạt Đồng liền bồi hắn đi bờ sông tản bộ, ban đêm thời điểm hắn xem sổ sách ở thư phòng Xích Luyện liền ôm hắn, hôn tới ân ái lại triền miên. Mà thời điểm ban đêm đi ngủ, hắn đi hầm băng bồi Cửu Hoàng.
Nam nhân như mọi ngày bưng chè sen ướp lạnh cho Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng nằm ở trên thảm da thú hoa mỹ rất lớn trên giường băng, gần đây mỗi đêm nam nhân đều tới bồi y, bởi vì Cửu Hoàng ít khi ra khỏi hầm băng, nếu buổi tối nam nhân không tới, bọn họ sẽ không có cơ hội gặp mặt.
Nam nhân mặc nội sam phong phanh nằm bên người của Cửu Hoàng, khí lạnh kia khiến cho toàn thân nam nhân đều khoan khoái, nhưng mà nằm lâu sẽ có chút lạnh, chẳng được bao lâu, Cửu Hoàng liên giơ tay ôm hắn tới bên người.
Y sam của Cửu Hoàng rộng mở, tại trên người không ngừng phát ra nhiệt lượng, mái tóc trắng kia ở trong bóng tối có vẻ có chút bắt mắt, y nửa híp mắt lười biếng hôn nam nhân.
“Ngô, tốt rồi”. Nam nhân nhẹ nhàng vỗ ngực của Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng mới ngừng hôn nam nhân, khích lệ một câu: “Vừa nóng lại mềm”.
Trên người hai người đắp da thú rất dày, lông xù rất thoải mái, bốn phía giường băng phát ra khí lạnh mông lung tầm mắt của nam nhân, Cửu Hoàng nghiêng người nhìn nam nhân………
Cửu Hoàng giơ tay vuốt ve cánh tay rắn chắc của nam nhân, “Lạnh hay không?”.
“Không lạnh”. Nam nhân lắc đầu.
Trong hầm băng không thể thắp nến, cho nên bốn phía rất tối, bốn phía nơi nơi đều là băng, đi vào nơi đây cũng sẽ cảm thấy khí lạnh bức người, nhưng mà da thú rất dày, đắp ở ở trên người sẽ không nhiễm hơi ẩm nồng đậm, nhưng mà sẽ không cảm thấy nóng.
Nam nhân đều kể sự tình xảy ra gần đây trong phủ cùng Cửu Hoàng, sau khi Cửu Hoàng nghe xong liền vẫn nhìn nam nhân, trong đôi mắt mê người kia tràn đầy khí tức biếng nhác.
“Gần đây ta nghĩ tới việc, về chuyện giữa chúng ta, giống như rất sớm trước kia chúng ta liền nhận thức”. Cửu Hoàng chậm rãi chớp chớp mắt, trong con ngươi kia lộ ra vài phần khí tức mê người, thấy nam nhân sững sờ, y chế trụ đầu của nam nhân, làm cho môi của nam nhân dán lên môi của y.
“Ân”. Nam nhân biết Cửu Hoàng quy vị rồi.
Nhưng mà, nam nhân cái gì cũng không nói.
Chỉ là im lặng tùy ý Cửu Hoàng ôm hôn, Cửu Hoàng hôn thật sự biếng nhác, nam nhân rất khó phối hợp y, chỉ có thể thả động tác tới chậm nhất, chậm nhất, đang không ngừng tại trong cọ xát chậm rãi thích ứng.
Cửu Hoàng nằm ở trên giường băng, nghiêng ngươi ôm nam nhân, môi lưỡi của hai người quấn quít, nam nhân cảm giác được chóp mũi của Cửu Hoàng nhẹ nhàng dừng ở trên sườn mặt của hắn, hơi thở cực nóng kia đã ươn ướt hai má của hắn.
Loạt soạt loạt soạt…….
Hai tay của Cửu Hoàng duỗi vào trong chăn, rất nhanh y sam của nam nhân đã bị cởi bỏ, da thú thật dày kia bao trùm ở trên người của nam nhân, y sam của nam nhân tán loạn ở ngoài chăn.
Cửu Hoàng nghiêng đầu, khẽ híp mắt, ngón tay thon dài của y ôn nhu nắm cằm của nam nhân, “Ta giống như vì người nào đó, mới thất thủ Bắc Thiên môn, bị biếm hạ phàm trấn áp phương Bắc”.
Lông mi của nam nhân đang rung rung, đôi mắt của hắn chứa quang mang ướt át, “Ân”. Hắn chậm rãi giơ tay vuốt ve thắt lưng của Cửu Hoàng, tay hắn duỗi vào trong y sam của Cửu Hoàng.
Tại trước khi Cửu Hoàng chưa nhắc tới trọng điểm, hắn đã biết Cửu Hoàng muốn nói cái gì, cho nên hắn mới có hành động như vậy.
Cửu Hoàng im lặng nhìn nam nhân, “Ngươi vẫn là giống như trước đây, hiểu ta như vậy”. Y thân mật ôm nam nhân, nhìn đến lông mi nam nhân nhẹ nhàng run rẩy, y hôn mi mắt của nam nhân.
Nam nhân cũng chầm chậm gật đầu.
Hai người nhắm mắt, giống động vật âu yếm nhẹ nhàng cọ xát mũi của lẫn nhau.
Cửu Hoàng thi thoảng sẽ phát ra tiếng sử tử rống biếng nhác, mềm nhũn chấn lỗ tai nam nhân ngưa ngứa, nam nhân giơ tay xoa xoa lỗ tai: “Ngứa quá”. Hắn vừa mới dứt lời, Cửu Hoàng liền đẩy tay hắn ra thay hắn xoa xoa lỗ tai.
“Ta ở trong này thật nhàm chán”. Cửu Hoàng có chút buồn chán, cả ngày y ở trong hầm băng, bất quá may mà buổi tối nam nhân sẽ bồi y, bằng không y khẳng định buồn chết.
“Ngày mai ta bảo Xích Luyện bồi ngươi chơi cờ, ngươi cảm thấy như thế nào?”. Nam nhân đề nghị.
“Được”. Cửu Hoàng hôn nam nhân.
“Gần đây ngươi cũng không quay về phương Bắc, bên kia phái người đến thúc dục ngươi rất nhiều lần, ngươi không quay về như vậy, có ổn hay không?”. Nam nhân lo lắng nhìn Cửu Hoàng.
“Không sao”. Cửu Hoàng chưa từng có rời phương Bắc lâu như vậy, nhưng mà người trong phủ của y không sao cả, phái người đến mời y trở về, cho dù y không quay về, cũng không sao.
Bây giờ phương Bắc thật sự thái bình, lại không có loạn lạc, y chính là phụ trách bình yêu (xử lý yêu ma quỷ quái) phương Bắc mà thôi, không có yêu nghiệt tác loạn, y có trở về phương Bắc hay không kỳ thật căn bản là không sao cả.
Cửu Hoàng chậm rãi xoay người, đè ở trên người của nam nhân, y sam đều bị đá tới dưới giường, có khí lạnh vây quanh khiến cho y thoải mái, cho dù y đè ở trên người của nam nhân, ôm nam nhân thì cũng không cảm thấy nóng.
Nhiệt độ rất vừa vặn.
Y tựa vào trên người của nam nhân mà ngủ, vuốt ve thắt lưng của nam nhân, mỗi lần thời điểm nam nhân sắp ngủ, y đều phải hôn nam nhân mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó mới bắt đầu ôm nam nhân.
Nam nhân đều bị Cửu Hoàng khiến cho phát không ra thanh âm, bởi vì Cửu Hoàng rất biếng nhác, Cửu Hoàng thi thoảng sẽ tạm dừng sẽ khiến toàn thân nam nhân đều siết chặt, nhưng mà Cửu Hoàng lại tựa hồ rất hưởng thụ loại lạc thú này.
Ôn nhu cùng cường thế cùng tồn tại, thời điểm nên ôn nhu thì ôn nhu, thời điểm nên cường thế thì cường thế, nam nhân không có chút biện pháp nào với Cửu Hoàng, nhưng mà nam nhân cũng chưa bao giờ sẽ cự tuyệt Cửu Hoàng.
Nhiều nhất có đôi khi nói một câu: “Ta không thoải mái, đừng nhanh như vậy”. Hơn nữa nam nhân thủy chung đều có vẻ bình tĩnh như vậy, hắn thường xuyên đều sẽ tới hầm băng bồi Cửu Hoàng.
Nơi này chỉ có hai người bọn họ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không có chút giới hạn nào, hơn nữa giường băng, bàn băng, cái gì đều có, cái gì cũng không thiếu, cho dù là mấy ngày cũng không đi ra ngoài cũng không sao.
Nhưng mà nam nhân ở bên trong lâu thì nhiệt độ cơ thể sẽ giảm xuống, mỗi khi này Cửu Hoàng hay dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho nam nhân, mỗi lần hai người đều là ôm nhau ngủ, có một lần Nham Vân không nhịn được tới tìm nam nhân, nhìn đến hai người đang “ân ái”, ghen tị chết Nham Vân rồi, nhưng thật ra sau khi nam nhân nhìn đến Nham Vân thì dùng chăn che thân thể của Cửu Hoàng.
“Đừng nhìn”. Nam nhân không cho phép Nham Vân nhìn.
Nhìn đến nam nhân tiếp nhận cái hôn sâu ôn nhu của Cửu Hoàng, thiếu chút nữa khiến Nham Vân đố kị chết luôn……
Nhưng mà sau đó, nam nhân đương nhiên cũng có “bồi thường” cho Nham Vân, tóm lại ai cũng đều có phần, bởi vì nam nhân rất công bằng, nhưng lại rất ôn nhu, thời điểm bị ôm cũng rất phối hợp.
Hơn nữa Cửu Hoàng thích dùng cái đuôi quấn quanh chân của nam nhân, thi thoảng còn sẽ dùng cái đuôi cùng nhau xâm nhập nam nhân, cuối cùng nam nhân cũng không thể nói cái gì, chỉ đành uyển chuyển than nhẹ.
Tại Tích phủ sống chung rất hòa hợp.
Rất nhanh tới mùa lá rụng, sau khi tới mùa thu thì Cửu Hoàng cũng liền không dùng hầm băng nữa, hơn nữa linh khí của y cũng đã ổn định, màu mắt của y cũng đã ổn định.
Đôi mắt màu lam nhạt đẹp mê người.
Từ sau khi nam nhân cùng một chỗ cùng bọn họ, thời điểm mới đầu người này sẽ vì nam nhân ngủ cùng ai mà ra tay đánh nhau, nhưng mà sau đó có kinh nghiệm rồi, dứt khoát trực tiếp cướp đoạt.
Bằng không trực tiếp lôi nam nhân đi ra bên ngoài, sau khi ân ái xong mới ôm nam nhân về phủ, nhưng mà tới sau cùng, bọn họ thậm chí sẽ túm năm tụm ba thay phiên ôm nam nhân.
Thời gian buổi tối của nam nhân cơ bản đều bị chiếm dụng bởi việc này, thời điểm ban đầu hắn còn không thích ứng lắm, nhưng mà dần dần cũng quen rồi.
Chỉ là vài năm trôi qua mà dung mạo, thân hình của hắn đều không có một chút thay đổi.
Mỗi ngày đều trôi qua rất dễ chịu, có đôi khi người bọn họ sẽ cùng nhau ôm nam nhân, mỗi lần tới cuối cùng nam nhân đều sẽ xin tha, chỉ là xin tha cũng vô dụng, nhất thiết muốn trong bụng nam nhân tràn đầy đều là “ái” (tình yêu, nói trắng ra là dịch thể của các a), bọn họ mới có thể buông tha nam nhân.
Không ai nhắc tới chuyện quy vị hay không, bởi vì nơi này là nhà của bọn họ, vô luận thay đổi như thế nào, bọn họ cũng sẽ không rời khỏi địa phương này, nam nhân thật vất vả có cuộc sống yên ổn, hắn không muốn lại bôn ba, nơi này là chốn quay về tốt nhất.
Nam nhân chưa từng có nghĩ tới Mạt Đồng có một ngày sẽ hướng hắn đòi cuốn sách kia, cuốn sách vẽ cảnh phòng thuật (các thủ thuật xài khi XXOO), nhưng mà cuốn sách kia sớm nhận không ra rồi, cuối cùng thời điểm cuốn sách kia trở lại trong tay của Mạt Đồng thì trên mặt giấy chi chi chít chít tràn ngập nét chữ: “Nham Vân giám định”, “Phật Hàng thưởng tích”, “Xích Luyện lưu tự”, còn có ấn thú trảo (móng vuốt = dấu chân) của Cửu Hoàng.
Sau khi Mạt Đồng xem sách xong, đầu tiên là trầm mặc suốt, cho tới thời điểm buổi tối mới bùng nổ, thời điểm ăn cơm lật bàn, trực tiếp đè nam nhân ở trên bàn.
Làm cho người kia ở bên cạnh giương mắt nhìn.
Nếu như nam nhân tức giận Mạt Đồng liền dỗ dành chút, cơ bản nam nhân sẽ không tức giận, bởi vì tính tình hắn rất tốt, mỗi lần bọn họ cũng có các loại biện pháp làm cho nam nhân không tức giận.
Mấy năm trôi qua, không ai rời khỏi nam nhân.
Nam nhân cũng không già đi.
Tích phủ ở Biên thành thanh danh vang dội, trà phô Trương gia rất nổi tiếng, chỉ là cô gia của nhà này cũng có tên tuổi, hơn nữa lại là độc thân, người hiền lành lại ôn nhu, mỗi ngày đều có người tới cửa đề thân (muốn lấy Tích thúc í).
Nhưng mà, bà mối tới cửa cầu hôn, không phải bị Mạt Đồng thả linh hổ dọa chạy, chính là bị Nham Vân thả quỷ sợ tới mức chết khiếp, nếu như gặp phải Phật Hàng ở trong phủ, Phật Hàng nói thẳng Tích gia đã xuất gia (đi tu), không thú thê (cưới vợ) nữa, bảo quản gia đuổi người.
Nếu như gặp phải Cửu Hoàng ở trong phủ, người tới đề thân coi như may mắn, Cửu Hoàng bình thường là để quản gia đuổi người. Mà Xích Luyện lại chưa bao giờ sẽ quản người tới đề thân.
Cũng chưa bao giờ gặp khách.
Bởi vì y biết, cho dù nhiều người nữa tới đề thân, nam nhân cũng sẽ không đáp ứng, nam nhân là người của y, y một chút cũng không lo lắng, bởi vì nam nhân về nhà chưa bao giờ hỏi chuyện này.
Mấy năm nay.
Mạt Đồng đều không đi hoa phố.
Phật Hàng thi thoảng mới quay về Thanh Phong cốc.
Cửu Hoàng nếu như không có việc quan trọng cũng sẽ không quay về phương Bắc, bởi vì linh lực ổn định, cũng dần dần thích ứng thời tiết mùa hè, chỉ là vừa tới mùa hè thì y càng lười biếng hơn so với bình thường.
Mà Xích Luyện cũng thủy chung đều bồi ở bên người của nam nhân.
Mà Nham Vân tâm tình không ổn định nhất, từ sau khi cùng chỗ cùng nam nhân, không còn nhắc tới Liễu Phong nữa.
Nhưng mà Nham Vân thường xuyên nhắc tới sự tình tiểu cẩu với nam nhân, đều lâu như vậy, bọn họ ôm nam nhân cũng ôm vô số lần, nhưng mà bụng của nam nhân cũng không có một chút phản ứng.
Thanh Thiên Tôn có thể dựng dục thiện niệm (suy nghĩ tốt, diều tốt), là thần tiên định kỳ thi thiện (ban phát việc thiện) cho thế gian, không phải dùng để dựng tử (mang thai í), cho dù nam nhân muốn cũng không nhất định có thể hoài (mang thai) được, phải xem kỳ ngộ.
Nhưng mà nói đi nói lại, mỗi ngày bọn họ đều làm, mấy người kia mặc kệ là ai làm đến cuối cùng đều phải để ái lại trong bụng của nam nhân, khiến cho nam nhân tràn đầy đều là nó, nhưng mà thời gian dài như vậy, bụng của hắn vẫn là không có phản ứng.
Đều ba năm rồi.
Vẫn là không có động tĩnh gì.
Nửa năm trước trong phòng nam nhân đổi cái giường lớn rất lớn lại mềm lại lớn, người ngủ hoàn toàn không có vấn đề, tóm lại mỗi đêm đều có người bồi nam nhân ngủ, có đôi khi là Nham Vân cùng Xích Luyện bồi hắn ngủ, có đôi khi là Phật Hàng cùng Mạt Đồng bồi hắn ngủ, thi thoảng Cửu Hoàng sẽ cùng Mạt Đồng cùng nhau bồi nam nhân ngủ, nhưng phần lớn thời gian cái giường này không phải dùng để ngủ.
Hậu viện của Tích phủ bị sương mù bao phủ, mưa phùn mênh mông tỏa hơi nước tràn ngập hồ sen, đám sương bốn phía như lụa mỏng bao phủ Tích phủ, mây khói lượn lờ ở bên trong đình viện.
Cảnh đẹp bên cạnh đình viện đó là sương phòng chủ của nam nhân, bên trong hơi hơi lộ ra ánh sáng, mơ hồ nghe được bên trong có thanh âm người nói chuyện, cùng thanh âm cái bàn đưng đưa rất khẽ.