Rất nhanh Xích Luyện liền buông lỏng nam nhân ra, nhưng y như trước dán tại bên môi của nam nhân: “Ngươi đang phát run”.
“Có chút khẩn trương”. Nam nhân cảm giác được Xích Luyện đang vuốt ve lưng của hắn, hắn chậm rãi cởi vạt áo của chính mình ra, y sam của hắn đều ở trên mặt đất.
“Vì sao khẩn trương?”. Ánh mắt của Xích Luyện thong thả di chuyển trên người của nam nhân.
Nam nhân nhìn Xích Luyện cái, mới trả lời: “Bởi vì là ngươi”. Bởi vì trước đó Xích Luyện khiến hắn chủ động thay Xích Luyện cởi bỏ y sam, cho nên hiện tại hắn đang thay Xích Luyện cởi y sam.
Y sam đều rơi xuống đất, hai người ôm ấp cùng một chỗ, Xích Luyện ôm nam nhân ngồi trên chăn đơn, nam nhân chậm chạp ngồi vào trên đùi của Xích Luyện, Xích Luyện ngẩng đầu hôn môi của nam nhân, “Có phải thật sự tùy ta muốn thế nào đều có thể hay không?”.
Nam nhân cúi đầu “ân” tiếng.
“Vậy thời điểm ta hôn ngươi thì ngươi phải hôn đáp lại ta”. Xích Luyện nói xong liền hôn môi của nam nhân, chỉ là nhẹ nhàng hôn một cái, nhưng nam nhân “ân ” tiếng liền hôn đáp lại y chút.
Hai người tới tới lui lui hôn rất nhiều lần, tiếng hít thở của lẫn nhau liền có thể nghe rõ ràng, rất nhanh Xích Luyện đều nằm ở trên chăn, nam nhân cũng cúi người xuống theo y.
Nam nhân ngồi ở bên hông của Xích Luyện, chăn che lại thân hình của hai người, chỉ cần Xích Luyện nhẹ nhàng vừa động, nam nhân phát ra tiếng kêu rên rất nhỏ, bởi vì Xích Luyện đang không ngừng đè chặt hắn.
Độ sâu trước nay chưa từng có, khiến cho hô hấp của nam nhân đều run rẩy: “Rất chặt”.
“Bây giờ lại không tùy ý ta?”. Xích Luyện nhắc nhở nam nhân, cũng chậm rãi đè chặt chân của nam nhân, Xích Luyện đưa môi lên, nam nhân cũng chỉ đành chủ động nghênh hợp, chứng minh lời hắn nói.
Tùy ý thế nào đều có thể.
Xích Luyện nằm ở trên chăn đơn ôm nam nhân, hai tay ngăn chặn đè ép thắt lưng của nam nhân, hai tay của nam nhân nắm chặt gối đầu Xích Luyện đang nằm, cả người hắn đều nằm sấp trên người của Xích Luyện……..
Nam nhân cúi đầu nghênh hợp cái hôn của Xích Luyện, hai người hôn vừa chậm lại triền miên, hơi thở của Xích Luyện rất nhẹ, như lông chim lướt qua hai má của nam nhân, nhưng hơi thở của nam nhân cũng rất sâu dài.
Tương đương cực nóng.
Xích Luyện ám chỉ nam nhân khen y, nam nhân cũng hiểu được, thời điểm nam nhân cúi đầu hôn Xích Luyện, ngậm môi Xích Luyện thấp giọng như có như không nói một câu: “Thật là lớn……..”.
Sau đó Xích Luyện lại ám chỉ nam nhân, muốn nam nhân chủ động một chút, đêm nay nam nhân đã rất chủ động, cho nên Xích Luyện ngồi dậy, lưng tựa trên tường, để nam nhân ngồi ở trên đùi của y.
Nam nhân thử nhấc eo lên, thong thả động a động, môi của hai người một khắc cũng không tách ra.
“Tích đại ca”.
“Ân”.
Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, Xích Luyện vẫn ái muội gọi nam nhân, mà nam nhân cũng rất phối hợp thấp giọng đáp lại, mỗi khi thời điểm nam nhân nói nóng quá với Xích Luyện, Xích Luyện đều sẽ ôm sát nam nhân, dùng hàn thể hạ nhiệt độ cho nam nhân.
Mà mỗi lần thời điểm Xích Luyện ám chỉ nam nhân, nam nhân cũng sẽ không cự tuyệt y, thậm chí đều sẽ phối hợp yêu cầu của y. Xích Luyện bảo hắn kêu mấy tiếng, hắn liền nhẹ nhàng “ân” mấy tiếng.
Xích Luyện bảo nam nhân đứng lên, nam nhân liền đứng lên.
Xích Luyện bảo nam nhân ngồi ở trên bàn, nam nhân cũng chậm rãi ngồi ở trên bàn, Xích Luyện bảo nam nhân nằm xuống, nam nhân liền nằm xuống.
Xích Luyện ám chỉ nam nhân gọi y “phu quân”, nhưng mà Tích Duyên lại do dự, hắn cũng là nam nhân, như thế nào có thể gọi nam tử là phu quân, tại dưới Xích Luyện mãnh liệt ám chỉ, hắn chỉ là hôn hai má của Xích Luyện chút.
Xích Luyện chậm rãi vỗ thắt lưng của nam nhân, thúc giục nam nhân, nam nhân dán tại bên tai Xích Luyện không tiếng động gọi một tiếng, Xích Luyện lại một mực bên tai nam nhân thong thả gọi nam nhân, “Tích đại ca”, gọi tới cả người nam nhân như nhũn ra.
Lúc này nam nhân lộ ra đỏ ửng, sau khi Xích Luyện nói ra rất nhiều yêu cầu, chậm rãi kéo chăn, che hai người lại, Xích Luyện ôn nhu dùng môi chạm cái mũi thẳng của nam nhân.
Hơi thở cùng mồ hôi của nam nhân đều tản ra mị lực thành thục, nhất là ánh mắt bình tĩnh lại ấm áp mềm mại của nam nhân, làm cho Xích Luyện không ngừng muốn gần gũi nam nhân, ôm nam nhân.
“Đêm nay đừng ngủ, được không?”. Xích Luyện chậm rãi xoay người đè lên nam nhân, tấm lưng đường nét ưu mĩ của y lộ ra ngoài, lưỡi rắn mềm mại linh hoạt của y, chậm rãi trượt vào đôi môi ôn nhu của nam nhân, nhìn đến nam nhân có chút thất thần, y tiếp tục hỏi, “Ngươi chính là không muốn?”. Y nâng cằm của nam nhân lên, làm cho nam nhân hồi thần.
“Không phải”. Nam nhân lắc đầu.
Đồng thời, nam nhân cảm giác được Xích Luyện đang hôn hai má của hắn, đôi môi của Xích Luyện dán hai má của hắn, chậm rãi trượt tới bên môi của hắn, “Tích đại ca, ngươi cần ta sao?”.
Khi Xích Luyện nói chuyện khóe môi khẽ lay động môi của nam nhân, thật giống như đang cố ý khiêu khích môi của nam nhân, nam nhân thấp giọng trả lời: “Cần”. Xích Luyện là tồn tại hắn không thể thiếu.
“Vậy đêm nay vẫn ngủ?”. Ngón tay của Xích Luyện nhẹ nhàng vuốt ve cổ của nam nhân, y vẫn dán tại trên môi của nam nhân nói chuyện, “Nghĩ kỹ hẵng nghiêm túc trả lời ta”.
“Không ngủ”. Thanh âm của nam nhân rất thấp, rất nhẹ, “Ngươi nói gì, đều nghe ngươi”. Nếu đã nói thì phải làm.
Môi của Xích Luyện dán tại bên môi nam nhân, chậm rãi ép chặt đôi môi của nam nhân, đầu lưỡi nóng ướt của nam nhân nghênh đón lưỡi rắn ướt mềm của Xích Luyện, nhẹ nhàng cọ xát, ái muội quấn quanh………
Ngô.
Hai người ôm nhau, triền miên hôn nhẹ, trong chăn ai cũng không thấy rõ ai, hết thảy đều chỉ dựa vào cảm giác, cái chăn mỏng kia, sớm bất tri bất giác che phủ thân thể của hai người.
Trong mê ly, Xích Luyện dán tại bên tai nam nhân ái muối liếm hôn, “Thanh Thiên Tôn…….”. Y đột nhiên sửa miệng gọi tôn hào của nam nhân.
“Ân”. Nam nhân theo bản năng lên tiếng, nhưng mà thanh âm kia rất kiềm nén, mang theo một chút nghẹn ngào, chỉ thấy chăn kia chậm rãi chuyển động, ai cũng không biết tình huống bên trong.
“Gọi ta”.
“Xích Hỏa thần tôn…….”. Nam nhân thấp giọng gọi tôn hào của Xích Luyện, môi của hai người lần thứ hai dây dưa cùng nhau, theo chăn kia thong thả chuyển động, trong phòng cũng không có thanh âm.
Rất yên lặng.
Chăn che lại tất cả thanh âm, chỉ thấy Phật ấn trên chăn đơn theo động tác của Xích Luyện mà thong thả chuyển động, một lát sau chăn liền không di chuyển.
Tay của nam nhân trượt ra khỏi chăn đơn, Xích Luyện kéo tay của nam nhân vào trong chăn, nhưng rất nhanh tay của nam nhân lại trượt ra, nam nhân muốn hất chăn ra lại bị Xích Luyện cản lại.
Sau đó, liền nghe được nam nhân thấp giọng nói: “Ta không thở nổi”.
Xích Luyện chậm rãi hất chăn ra, nhưng rất nhanh nam nhân lại bị kéo vào trong chăn, trong phòng tối tăm, chăn đơn mỏng kia che dấu tất cả thanh âm.
Trong chăn đơn hờ khép kia, nhìn không thấy tình huống gì, chỉ là mơ hồ nghe được thanh âm hai người ái muội nói chuyện với nhau.
“Gần đây ngươi rất thích ngẩn người nhìn ta”. Xích Luyện nhẹ giọng nói nhỏ, cũng không biết y làm cái gì trong chăn, nam nhân kiềm nén ngô tiếng…..
Một lát sau, nam nhân mới ổn định hô hấp, mở miệng: “Bởi vì ngươi lớn lên xinh đẹp”. Hắn rất thành thật, trả lời rất nghiêm túc.
“Thành thật như vậy a”. Xích Luyện kéo dài giọng, nở nụ cười.
“Ân……”.
“Vậy phải thưởng cho ngươi”.
“Thưởng cái gì?”.
“Ngươi muốn cái gì?”. Xích Luyện hỏi nam nhân.
Nam nhân trầm mặc.
Nhưng mà Xích Luyện thật lâu không có nhận được câu trả lời của nam nhân, thời điểm khi nam nhân cảm giác được hơi thở của Xích Luyện tiến tới bên môi của hắn, hắn mới trả lời Xích Luyện, “Ta cái gì cũng không muốn, đã rất thỏa mãn rồi”.
Hắn cái gì cũng không thiếu.
Cũng đang bởi vì thỏa mãn mà vui vẻ.
Trong chăn tối đen cái gì đều nhìn không thấy, trong phòng không có động tĩnh gì, nhưng không qua bao lâu chăn kia lại bắt đầu thong thả chuyển động, biên độ chuyển động của cái chăn cũng biến lớn, nhưng mà lần này không có lại tạm dừng…….
Hai người tỉnh lại tại trong tiếng tụng kinh, mỗi ngày sáng sớm trong chùa có khóa sớm đều là thanh âm tụng kinh cùng gõ mõ, hai người nghiêng người, mặt đối mặt ôm nhau, chân của nam nhân vô lực vòng qua trên lưng của Xích Luyện, tay của Xích Luyện vịn chân của nam nhân.
Chăn trượt tới bên hông của hai người, thân hình hoàn mỹ của hai người phơi bày toàn bộ, Xích Luyện nửa híp mắt đẹp thấp giọng nói chuyện cùng nam nhân, nam nhân nửa mơ nửa tỉnh gật đầu trả lời Xích Luyện.
Xích Luyện nhúc nhích cái chân, cũng siết chặt cái chân nam nhân khoát lên bên hông của y, cũng không biết y làm cái gì đối nam nhân, nam nhân lập tức tỉnh táo, có chút ngượng ngùng nhìn y.
“Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?”. Tay của Xích Luyện vói vào trong chăn, an ủi vuốt ve lưng của nam nhân.
“Ân”.
Nam nhân gật đầu, cảm giác được Xích Luyện đang hôn sườn mặt của hắn, hắn hơi hơi nghiêng đầu, đôi môi của hai người nháy mắt thiếp hợp, ân ái dây dưa, hôn vừa chậm lại sâu.
Vuốt ve hồi lâu, Xích Luyện mói buông nam nhân ra, lại bảo hòa thượng xách nước để trong viện tử, hai người cùng nhau tắm rửa, còn để nam nhân mặc y phục cho y.
Sau khi nam nhân chỉnh lý xong, mới vừa buộc tốt vạt áo của chính mình, đã bị Xích Luyện bế qua.
“Làm cái gì?”. Lúc này nam nhân đỏ mặt, ngữ khí của hắn cũng rất bình tĩnh.
“Tối hôm qua ta giống như nghe thấy ngươi nói Mạt Đồng cùng Nham Vân muốn hài tử, ngươi tính toán làm sao?”. Xích Luyện ôm thắt lưng của nam nhân, thay nam nhân xoa xoa cái chân như nhũn ra của nam nhân, y rất muốn biết tính toán của nam nhân.
Nam nhân ôn nhu nhìn chăm chú vào Xích Luyện, “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn?”.
Xích Luyện nhìn nam nhân, “Nếu như phải……”. Y nói rất thong thả.
“Vậy tìm nữ nhân tới”. Thật ra nam nhân đã nghĩ tốt rồi, ngày hôm qua hắn còn tìm bà mối, “Ngày hôm qua ta liền thay bọn họ chọn hai vị cô nương, nếu như bọn họ nguyện ý, vậy liền sinh”.
“Ngươi muốn bọn họ thành thân?”.
Xích Luyện không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm nam nhân, y thật sự là may mắn chính mình cũng không nói muốn hài tử gì, bằng không thế nào cũng sẽ bị nam nhân tức chết.
Nam nhân cũng là không có cách nào.
Xích Luyện đang muốn mang nam nhân rời khỏi nơi này, nhưng mà nam nhân lại kéo Xích Luyện lại, nam nhân không nói lời nào, Xích Luyện nhìn nam nhân hồi, đi trở về ôm lấy nam nhân, “Tối hôm qua chuyện của ngươi, ta sẽ không nói với bọn họ”.
“Ân”. Nam nhân thấp giọng trả lời, nhưng mà vẫn là không có buông tay.
Xích Luyện thấy nam nhân lo lắng, y lại bổ sung một câu: “Đây là bí mật của ngươi cùng ta”.
“Ân”. Lúc này nam nhân mới yên tâm.
“Có thể buông tay rồi?”. Xích Luyện nhìn thoáng qua cái tay của nam nhân nắm ống tay áo của y, nhưng mà nam nhân chỉ là rủ mắt, còn chưa thả tay ra, tựa hồ còn muốn nói cái gì.
Nam nhân không nói chuyện, chỉ là liếc mắt nhìn Xích Luyện cái.
Xích Luyện giống như hiểu được, đột nhiên ôm chặt nam nhân, đôi môi lập tức đáp lên đôi môi hé mở của nam nhân, cho nam nhân cái hôn sâu dài, lúc này nam nhân mới chậm rãi thả tay ra…….
Hôm nay sau khi trở về, nam nhân liền đem hai bức họa chuẩn bị tốt cho Nham Vân xem, bảo Nham Vân tùy ý chọn người, kết quả đêm đó liền bị Nham Vân nhốt ở trong phòng.
“Sư thúc, ngươi thế nhưng còn muốn thành thân”.
“Ngươi muốn hài tử……..”. Nam nhân bị Nham Vân dồn tới bên giường, họa quyển cũng rơi xuống trên mặt đất.
“Nếu ta thật thành thân, ngươi khẳng định sẽ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt”. Nham Vân nắm cằm của nam nhân, cắn đôi môi của nam nhân, “Ngươi muốn ta thành thân, chính là đuổi ta đi tìm Liễu Phong”.
“Ngươi muốn đi tìm Liễu Phong?”. Nam nhân ngồi ở trên giường, hắn nghi hoặc nhìn phía Nham Vân, “Lúc trước ngươi đáp ứng ta không tìm y”.
Giây tiếp theo.
Nham Vân lập tức cởi quần của nam nhân ra.
“Nếu ngươi nhắc lại sự tình để ta thành thân, ta liền mang Liễu Phong tới trong phòng ngươi, cột ngươi vào bên giường, nhìn ta ôm Liễu Phong”.
“Không muốn”.
“Không muốn liền đừng loạn tìm nữ nhân cho ta”. Nham Vân thả chậm thanh âm, nhưng rất nhanh, chợt nghe đến trong màn giường hờ khép truyền ra thanh âm y sam bị xé rách, lập tức giường lớn bất đầu đung đưa.
Nam nhân bị Nham Vân chỉnh tới ngày hôm sau không xuống giường được, sau khi nhận được “giáo huấn”, nam nhân cũng sẽ không nhắc lại chuyện này ở trước mặt Nham Vân, mà qua ba ngày, nam nhân cầm hai bức họa cho Mạt Đồng xem, đúng lúc Mạt Đồng có thời gian, hắn liền nói phương pháp của chính mình với Mạt Đồng.
Kết quả.
Cả buổi tối Mạt Đồng không để cho hắn lại có cơ hội nói chuyện, nam nhân chỉ phát ra thanh âm “ân”, “ngô” linh tinh, bằng không cũng chỉ có thể “ân ân ngô ngô”, căn bản là phát không ra thanh âm khác.
“Muốn ta thành thân, cũng không phải không thể”. Mạt Đồng ôm nam nhân tại trên đùi.
“Ân……”. Nam nhân nghiêng người, vịn tường, bị Mạt Đồng khiến cho không ngừng than nhẹ.
“Ngươi giúp ta chọn hai nữ nhân ta đều có thể cưới, thời điểm ta với ngươi cùng giường, liền để các nàng ở bên cạnh nhìn”. Tay của Mạt Đồng giữ thắt lưng của nam nhân, đè nam nhân ở bên trong đệm chăn.
“Ngươi hoang đường”. Nam nhân muốn đẩy Mạt Đồng ra.
Nhưng mà lại bị đè chặt……..
“Ngươi bức ta hoang đường”. Mạt Đồng ném y sam tới bên ngoài giường.
Đêm này Mạt Đồng lắc lư phá hủy cái ghế trong phòng của nam nhân, liên tục sau mấy ngày, giọng nói của nam hân đều rất khàn.
Sau đó.
Nam nhân cũng không lại thay người bọn họ làm sự tình thành thân, tất cả mọi người trong Tích phủ chung sống cực kỳ hòa thuận, chỉ có thời điểm Xích Luyện cùng Nham Vân cùng nhau ôm nam nhân, Phật Hàng cùng Mạt Đồng sẽ ở một bên cười nhạo bọn họ long xà hỗn tạp, mà bởi vì gần đây thời tiết quá nóng, Cửu Hoàng đều ở trong hầm băng của Tích phủ, không có chen lấn cùng bọn họ ôm nam nhân.
Tháng này đã là lần thứ , nam nhân bị người kia khiến cho không thể đi trà phô, ngay tại đêm qua viện cớ trà phô tiếp tân sinh ý, Phật Hàng nói phải chúc mừng một chút.
Bọn họ bốn người, liền thay nhau “chúc mừng” phen ở trên người của nam nhân, may mắn chính là lần này không có hư hao vật phẩm của quý phủ, xui xẻo là mấy người này thế nhưng liền tại bàn đá ở hồ sen trong hậu viện ôm hắn.
Trời còn chư tối hẳn, liền khai tiệc rồi.
Thời điểm Xích Luyện ôm hắn, ám chỉ hắn, muốn hắn kêu “phu quân”, nam nhân cũng vô pháp chống đỡ liền thấp giọng kêu, lúc đó liền không xong, yêu cầu của Mạt Đồng cũng liền tới theo.
Thời điểm Mạt Đồng ôm hắn, muốn hắn hoang đường nói: “Đừng thương tổn tới nhi tử của chúng ta”.
Lúc này Nham Vân cũng liền tham gia, nam nhân đều làm theo yêu cầu của bọn họ, y đương nhiên cũng phải đưa ra chút yêu cầu, thời điểm nam nhân bị y ôm vào trong ngực, y bảo nam nhân thấp giọng nói: “Cho ta long chủng”.
Mà thời điểm Phật Hàng ôm nam nhân ngồi ở trên đùi y, y chính là yêu cầu nam nhân nói: “Đêm nay ngươi lợi hại nhất”.
Bốn người này mỗi người yêu cầu, khiến cho nam nhân ăn không tiêu, không nói không được, kết quả sau khi nói chọc vị khác mất hứng, liền dùng hành động chứng minh ai lợi hại nhất.
Có thể nghĩ ngày hôm sau nam nhân khẳng định không thể đi trà phô, tuy rằng Cửu Hoàng không có gia nhập tụ chúng hoang đường lần này, nhưng mà y có thể hưởng thụ “chăm sóc đặc biệt” của nam nhân.