Đêm nay hơi sương rất dày, thiên thăng dị tượng, nhật nguyệt đồng huy (chắc là trời ko trăng ko sao), bóng đêm đen như mực.
Trong phòng.
Nam nhân bất an ngồi ở trên bàn gỗ lim tinh mỹ khắc hoa, nước sơn gỗ lim đen kia tỏa sáng, tóc của hắn buộc lỏng lẽo ở sau người, nội sam trên người của hắn đã bị mồ hôi ẩm ướt.
Nam nhân hơi thở dốc.
Mồ hôi theo chóp mũi của hắn rơi xuống, dây thừng đỏ rắn chắc lại tinh mỹ đan xen buộc chặt ở trên người của hắn, buộc tới da thịt màu mật ong của hắn hiển nhiên bị lõm xuống, khiến cho nam nhân vốn chính là thân thể rắn chắc thành thục, trở nên càng thêm mê người.
Đêm nay nam nhân đã bị ôm một vòng, trên người của hắn bị mồ hôi thấm ướt, da thịt lộ ra ái muội như ẩn như hiện, hắn khẽ nhúc nhích thân thể, cái bàn bị lay tới phát ra tiếng vang “lạch cạch”.
“Đại Cẩu, đến, hôn ta”. Nham Vân mặc nội sam tiến lên ôm nam nhân, nhìn đến ánh mắt nam nhân có chút mê ly, y xoa xoa chân của nam nhân, đem môi tiến đến bên môi của nam nhân.
Nam nhân nhìn Nham Vân, chạm khóe môi của Nham Vân một chút.
“Ngô ái, nơi này cũng muốn đến một chút”. Phật Hàng sáp qua, chỉ chỉ khóe môi của chính mình, ý bảo nam nhân hôn y.
Nam nhân mệt mỏi chớp chớp mắt, chậm rãi sáp qua, hôn một chút, hắn vốn sẽ không giỏi chủ động, chỉ là bọn họ yêu cầu, hắn bình thường rất ít từ chối.
Mạt Đồng đứng ở bên cạnh vẫn nhìn bọn họ, giơ tay nhéo nhéo chân của nam nhân, “Phải công bằng”. Y ám chỉ nam nhân, muốn hôn đều phải hôn hết.
Nam nhân nghiêng đầu, rất tự nhiên chạm đôi môi của Mạt Đồng một chút, giữa lúc đơn giản hôn người xong thì môi của hắn đang không ngừng nóng lên, mồ hôi trên mặt hắn theo cằm rơi xuống.
“Vì sao phải trói ta?”. Nam nhân bình tĩnh hỏi, hắn cúi đầu, nhìn thấy thân thể của chính mình mồ hôi đầm đìa, động tác thưởng thức rất nhỏ này của hắn, khiến cho đồng tử của ba người dần dần co chặt.
Ôn nhu.
Mê người.
Thành thục lại gợi cảm………
Nam nhân cái dạng này thật mê người, liền ngay cả Xích Luyện vốn im lặng ngồi tựa ở đầu giường, cũng hơi hơi nheo lại đôi mắt hẹp dài kia, y kéo dài giọng trả lời nam nhân, “Bởi vì ngươi cái dạng này, càng đẹp mắt”.
Ánh mắt của nam nhân chậm rãi dời về phía Xích Luyện, nhìn đến Xích Luyện tựa vào đầu giường nghỉ ngơi đang thưởng thức theo dõi hắn, lông mi của hắn đang khẽ rung rung……..
Nam nhân càng ngượng ngùng.
Đây là tình thú.
Hắn hiểu, cho nên cũng không có hỏi lại.
Mà Cửu Hoàng lại là nằm ở trên giường nhắm mắt lại, cho tới khi nam nhân bị ôm tới bên người y, y mới một lần nữa mở mắt ra, nhìn nam nhân, thưởng thức tư thái mồ hôi đầm đìa của nam nhân.
Vì công bằng, nam nhân hôn Cửu Hoàng một chút, cũng hôn Xích Luyện một chút.
Nam nhân tựa vào trên giường nghỉ ngơi.
Cảm giác được Nham Vân nhích lại gần, hôn cổ của hắn, “Đại Cẩu, thời điểm ta đi trà phô đón ngươi, nhìn đến bà mối lôi kéo ngươi nói chuyện, các ngươi nói gì a?”.
Nam nhân mi mắt chấn động, mồ hôi trên lông mi lập tức rơi xuống, “Không có gì”.
“Nghĩ muốn nữ nhân?”. Mạt Đống nhéo cẳng chân của nam nhân, mặc mâu sâu và đen kia, lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân đang đổ mồ hôi.
“Không phải”.
“Lại muốn thú tức phụ (cưới vợ) cho bọn họ?”. Xích Luyện kéo dài giọng hỏi, trong đôi mắt của y không có chút dao động.
“Cũng không phải”. Nam nhân lắc đầu.
Cửu Hoàng ôn nhu liếm mồ hôi trên gương mặt của nam nhân, “Vậy là vì sao?”. Y dán tại bên tai nam nhân, ôm cả thân thể của nam nhân, làm cho nam nhân dựa vào y.
Phật hàng ngạo nghễ nắm cằm của nam nhân, làm cho nam nhân ngẩng đầu nhìn y, đôi môi mỏng xinh đẹp của y hơi mím lại, “Đại Cẩu, không nghe lời, có phải muốn ăn ngô……….?”.
Lời của Phật Hàng còn chưa nói xong, nam nhân liền bất an ngắt lời y, “Không muốn ăn”. Nam nhân biết y muốn nói ăn cái gì……
Mặt nam nhân đỏ lên
Mạt Đồng lập tức cười nhạo Phật Hàng, “Tích thúc của ta nói không muốn ăn, tự ngươi đi ra ngoài, tối nay không có phần của ngươi”. Y bỏ đá xuống giếng muốn đá Phật Hàng ra ngoài.
Nam nhân thấy Phật Hàng không vui thì hắn thấp giọng nói bổ sung: “Bây giờ không muốn ăn”.
Nham Vân thấy nam nhân vừa nói như thế, y kéo nam nhân qua, hôn mạnh lên mặt nam nhân một chút, “Đại Cẩu, ngươi thật sự rất thiện lương (tốt bụng, hiền lành)“. Y giơ tay sờ vào trong chăn.
Nam nhân nhìn Nham Vân, “Không muốn”.
Cửu Hoàng ở bên tai nam nhân nhắc nhở một câu, “Ngươi nhìn Nham Vân ôn nhu như vậy, nói không muốn, y như thế nào có thể dừng tay”.
Xích Luyện vẫn nhìn chăm chú vào nam nhân, y càng nhìn nam nhân thì nam nhân lại càng ngượng ngùng.
“Có nghe hay không, ngô ái nói bây giờ không muốn ăn, chờ thời điểm các ngươi vắng mặt, bọn ngô từ từ ăn”. Phật Hàng ôm nam nhân qua, hôn môi của nam nhân, nam nhân cũng tiếp nhận nụ hôn của y.
Sau đó.
Nam nhân liền tựa vào bên cạnh Xích Luyện nghỉ ngơi, hắn chậm rãi thở dốc, theo tần luật phập phồng hô hấp của hắn, dây thừng đỏ đan xen buộc chặt ở trên người của hắn, buộc tới da thịt của hắn càng thêm chắc nịch.
Nam nhân cho rằng có thể phủi sạch sự tình bà mối trước đó, nhưng mà Cửu Hoàng cũng bắt đầu hỏi hắn, cũng đành phải nói ra, hôm nay có bà mối tới trà phô làm mối, mà đối tượng làm mối không phải hắn.
“Không phải muốn thành thân cùng ngươi, chẳng lẽ là muốn kết thân cùng ta hay sao?”. Nham Vân thuận miệng nói một câu, nhưng nam nhân cũng không nói chuyện, Nham Vân cũng dần dần trở nên nghiêm túc nhìn Nham Vân, “Thật là ta?”.
“Ân”.
Nam nhân gật đầu.
“Vậy đúng lúc, gả y đi ra ngoài, bớt lo nhiều”. Mạt Đồng ôm nam nhân tới trên đùi mình, nam nhân kiềm nén “ngô” mấy tiếng, mới chậm rãi ngồi ổn trên người Mạt Đồng.
Mới vừa ngồi ổn.
Mạt Đồng liền ôm hắn.
Nam nhân không biết đây đã là bao nhiêu lần rồi, Mạt Đồng ôm hắn, cũng không thấy chán chút nào.
“Không được”. Nam nhân phủ định lời của Mạt Đồng, hắn bình tĩnh nhìn Nham Vân ngồi ở cách đó không xa, “Nham Vân không thể thú thê “. Hắn nói rõ rõ ràng ràng, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Đương sự Nham Vân cũng không nói chuyện, chỉ là hiếm khi an tĩnh nhìn chăm chú vào nam nhân.
Nhưng mà.
Phật Hàng ngồi ở bên cạnh Mạt Đồng, nghi hoặc nhìn chằm chằm nam nhân, “Vì sao?”. Ít một người, bớt người cùng y tranh, cũng ít người chiếm dụng thân thể của nam nhân.
“Cái này còn phải hỏi a”. Người nói chuyện là Cửu Hoàng, y biếng nhác trả lời Phật Hàng
“Khẳng định là không muốn yêu long này lại ra ngoài hại người”. Xích Luyện cùng Mạt Đồng lên tiếng.
Phật Hàng cười khẽ: “Vậy cũng đúng, y chính là cái tai họa”. Phật Hàng nói xong, liền ôm nam nhân vốn ngồi ở trên người Mạt Đồng tới trên đùi của chính mình, vốn hai người còn đang thì thầm lời ngon tiếng ngọt, cứ như vậy bị cứng rắn lôi đi.
Giường rất lớn.
Mạt Đồng ngồi ở đầu giường, Phật Hàng bên cạnh nam nhân, mà Xích Luyện, Cửu Hoàng cũng đều song song tựa vào trên giường nghỉ ngơi, chỉ là khoảng cách giữa mỗi người rất lớn, mà Nham Vân lại là ngồi ở cuối giường.
Đệm chăn hỗn độn chất đống ở trên giường, chăn gấm dưới người bọn họ cũng có chút lộn xộn, chăn đơn hơi mỏng kia đắp loạn trên người của mấy người kia, Mạt Đồng đang tựa vào trên giường uống rượu, ánh mắt dừng ở trên người của nam nhân cùng Phật Hàng, nhìn hai người ân ái, y có chút chua xót, có cảm giác khó chịu.
Vừa rồi y rõ ràng nói chuyện cùng nam nhân, Phật Hàng dám bế nam nhân đi, ngay tại thời điểm Mạt Đồng không vui, nam nhân vốn đang ân ái cùng Phật Hàng, ngước mắt nhìn về phía y.
Đôi mắt của nam nhân ướt át, thấp giọng nói: “Ta khát nước”.
Mạt Đồng bị nam nhân nhìn tới hồn đều sắp mất, lập tức sáp qua không để ý phản đối của Phật Hàng, hôn nam nhân một phen, mới chậm rãi đi xuống giường rót trà cho nam nhân……
Người nam nhân ngồi ở trên người Phật Hàng, cả người hắn đều dựa vào trong lòng của Phật Hàng, hắn nghiêng đầu nhìn Phật Hàng, kỳ thật cũng có bà mối muốn làm mối cho ngươi”.
Hắn nói rất nhỏ, chỉ có mình Phật Hàng nghe được.
“Ngươi luyến tiếc ngô, cho nên ngươi sẽ không đáp ứng”. Phật Hàng ôm thắt lưng của nam nhân, xoa thắt lưng của nam nhân, nhìn đến nam nhân thản nhiên gật đầu, y ôm nam nhân thả nằm xuống giường.
Làm cho nam nhân nghiêng người, chính diện đối mặt Xích Luyện, Phật Hàng ôm nam nhân từ phía sau, cho tới khi nam nhân run rẩy run rẩy nắm chặt Xích Luyện, Phật Hàng mới buông nam nhân ra.
Phật Hàng mới vừa buông nam nhân ra.
Nam nhân liền rơi vào ôm ấp của Xích Luyện, Xích Luyện đợi chờ nam nhân, làm cho nam nhân quay người khóa ngồi ở trên người của y, y tựa vào giường ôm nam nhân, đôi môi dán tại bên tai nam nhân thì thầm.
Nam nhân đỏ mặt.
Nam nhân ngồi không nhúc nhích, hết thảy toàn thân tâm do Xích Luyện nắm giữ.
Lúc này.
Mạt Đồng đã bưng nước trà trở lại rồi, đút nam nhân uống mấy ngụm, thời điểm nam nhân bị Xích Luyện ôm, ánh mắt bị Nham Vân dẫn dắt, nội sam của Nham Vân hơi mở, hai tay của Nham Vân vùi trong chăn.
Ánh mắt của Nham Vân thủy chung đều di chuyển trên người của nam nhân.
Nham Vân đứng tựa tại cuối giường, y theo thanh âm hơi thở dốc của nam nhân, hơi thở của y cũng trở nên dồn dập, nam nhân nhìn y mấy lần, như vậy thật giống như Nham Vân cùng Xích Luyện đang đồng thời ôm hắn.
“Đừng nhìn ta”. Nam nhân thấp giọng yêu cầu.
Nham Vân gật đầu.
Dời tầm mắt đi, ngồi ở cuối giường lát, nhìn thấy Cửu Hoàng phủ ở trên lưng của hắn, môi của hai người mới vừa tách ra, Cửu Hoàng liền dán tại bên tai hắn nói gì đó, nam nhân cũng thật ôn hòa gật đầu.
Nham Vân liền đứng ở bên giường nhìn nhìn chằm chằm bọn họ, cho tới khi Cửu Hoàng buông nam nhân ra, Nham Vân mới ôm nam nhân qua, cởi dây thừng trên người của nam nhân ra, chuẩn bị ôm nam nhân đi tắm rửa.
Sau khi mấy vị khác chia nhau hôn nam nhân mấy cái thì trở về phòng đi ngủ, cho tới bây giờ bọn họ cũng sẽ không người chen chúc trên cái giường, nhiều lắm là người bồi nam nhân ngủ.
Cái giường lớn này chỉ dùng để yêu thương nam nhân, không phải dùng để ngủ.
Trên người nam nhân quấn chăn đơn, Nham Vân đang chuẩn bị ôm nam nhân đi ra ngoài, nam nhân lại bảo ngừng lại: “Y sam của ta còn chưa lấy”. Hắn nhắc nhở Nham Vân.
Nham Vân ôm nam nhân đi lục cái tủ, y mới vừa đưa y sam cho nam nhân, liền nhìn đến trong tủ có cái hộp tinh mỹ, “Đay là vật gì?”. Y đang muốn giơ tay lấy.
“Đừng lấy……..”. Nam nhân còn chưa kịp ngăn cản, tay Nham Vân vừa trượt, hộp kia rơi trên mặt đất, ngọc sức chế tác kéo léo rơi trên mặt đất, ngọc sức này chính là cái trước kia Mạt Đồng đưa cho hắn.
Là cái đó……..
Nam nhân rất xấu hổ.
Nham Vân cũng không có phản ứng gì, chỉ là vỗ vỗ mông của nam nhân, “Muốn dùng hay không?”.
Nam nhân sững sờ.
Hắn không muốn dùng.
Thứ này rất lạnh.
Tuy rằng hắn chưa từng dùng, nhưng mà hắn không thích……..
Sau khi Nham Vân lau sạch ngọc sức đó, liền đưa cho nam nhân, nam nhân tóm lấy tay y, “Rất lạnh”. Hắn không thích……..
“Ngươi không thích?”
“Ân”.
Nham Vân lại hỏi nam nhân, “Thích nóng?”.
Nam nhân không nói chuyện.
Nham Vân biết nam nhân thích nóng, cũng không có lại nói, y ôm nam nhân ra khỏi phòng, tạm thời đặt nam nhân ở nơi đó, cầm lấy ngọc sức, thuận tay ném vào trong hồ sen của hậu viện Tích phủ.
“Đừng”. Nam nhân muốn ngăn cản nhưng mà không kịp, hắn thần sắc phức tạp nhìn Nham Vân, Nham Vân lại nói: “Về sau dùng của ta”. Liền sẽ không lại cảm thấy tịch mịch……..
Hai tay nam nhân chậm rãi ôm sát cổ của Nham Vân, đầu tựa vào trán của Nham Vân, “Ngươi vĩnh viễn cũng không rời khỏi ta?”. Hắn nhắm mắt thấp giọng hỏi, thanh âm của hắn rất khẽ…….
Nham Vân không dấu vết gật đầu chút, cũng không biết nam nhân có nhìn thấy hay không, y nghiêng đầu liền hôn nam nhân, làm cho nam nhân bị hơi thở của y xâm chiếm.
“Đại Cẩu, ta rất thích ngươi”.
Nam nhân thấp giọng nói: “Không phải ngươi thích Liễu Phong nhất sao?”.
“Ngươi làm gì lại nhắc tới y”. Nham Vân bất mãn ôm nam nhân xuyên qua hành lang thật dài, y nhéo nhéo thắt lưng của nam nhân, “Ta phát hiện ngươi giống như rất thích y”.