.
Diệp Khâm biết Mễ Lan nhất định sẽ hỏi câu này, hắn cười nói: “Em đều nói không cần thận của Hoắc Minh Hách, anh rất tôn trọng ý kiến của em! Hắn muốn hiến, nhưng ải của anh hắn nhất định không qua! Em yên tâm đi, không phải hắn!
“Vậy anh thề đi.”
Diệp Khâm ngẩn người, không ngờ rằng Mễ Lan lại nói vậy.
“Không phải chỉ là thề sao? Chỉ cần Mễ Lan có thể tiếp nhận nguồn thận, muốn hắn làm gì hắn cũng làm.”
Hắn cắn răng: “Nếu như anh nói dối, vậy thì sẽ bị sét đánh chết, đoạn tử tuyệt tôn, như vậy được chưa?”
Cho dù nói thế nào, Mễ Lan luôn đều tin tưởng hắn.
Phẫu thuật thành công, Mễ Lan và Hoắc Minh Hách đều gắng gượng vượt qua, phẫu thuật xong cũng không xảy ra hiện tượng đào thải, cơ thể Mễ Lan dần dần hồi phục.
Trái tim Mễ Lan vẫn âm thầm chờ đợi Hoắc Minh Hách đến thăm cô, nhưng không ngờ đã một tháng trôi qua, hắn từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, cô thay đổi ý nghĩ, như vậy cũng tốt, từ nay về sau đường ai nấy đi, không còn liên hệ gì với nhau nữa.
Cơ thể gần hồi phục rồi, Mễ Lan đột nhiên nhắc đến chuyện đi Italia sống một thời gian, Diệp Khâm có chút sửng sốt, cha ở Canada, coi như đi cho khuây khỏa thì cũng nên đi Canada mới phải.
“Em muốn đi cho khuây khỏa...một mình...”
Diệp Khâm rất thất vọng, thì ra cô không nguyện ý cùng hắn.
“Bao nhiêu lâu thì trở lại?”
“Có thể rất nhanh, có thể...”
Mễ Lan không thể nói tiếp thêm được nữa, cô sợ nói tiếp nữa sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt.
Tâm tư của Diệp Khâm đối với Mễ Lan cô luôn biết, nhưng cô vô số lần từ chối hắn, nhưng hắn vẫn vì cô mà hi sinh, từ trước đến nay chưa từng bỏ cuộc. Cô cảm thấy có lỗi với hắn, trong lòng rất ngột ngạt, muốn tạm thời rời khỏi thành phố đã đem lại cho cô sự tổn thương và đau đớn, cũng rời khỏi sự hổ thẹn trong lòng của cô đối với Diệp Khâm.
Ở sân bay, Diệp Khâm nhìn theo bóc người càng ngày càng xa của Mễ Lan, vô số sự mất mát cứ xông lên đầu.
Mười mấy phút sau, máy bay cất cánh, Diệp Khâm cách lớp kính mà ngắm nhìn, tầm mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Đó là người con gái hắn yêu sâu đậm, đã rời bỏ hắn, trong một đoạn thời gian ngắn sẽ không được gặp được nữa.
Quay người, hắn nhìn thấy Hoắc Minh Hách đứng đó không xa, cùng hắn nhìn theo hướng máy bay rời xa, trong mắt ngập tràn sự mất mát và bi thương.
Diệp Khâm bước đến bên cạnh Hoắc Minh Hách,nhẹ giọng hỏi: “Mễ Lan đi rồi, không biết bao giờ mới quay lại! Anh thực sự...chờ cô ấy sao?”
Hoắc Minh Hách nheo cặp mắt lại, nghiêm túc nói: “Sẽ chờ, cho dù chờ cả đời, anh thì sao?”
Hắn nói xong liếc nhìn Diệp Khâm một cái, Diệp Khâm cười khổ cúi đầu, hắn cũng muốn chờ, nhưng Mễ Lan chung quy không có tình cảm nam nữ đối với hắn, hắn cả đời này đều không thể chờ được cô ấy, nếu đã như vậy, không bằng thản nhiên buông tay! Như vậy ít nhất không tạo áp lực cho cô ấy, về sau vẫn còn có thể làm anh em, làm bạn bè, như vậy cũng tốt!
Lúc này điện thoại Diệp Khâm vang lên, chỉ nói được vài câu Hoắc Minh Hách liền nghe ra hắn chuẩn bị đi xem mặt.
“Hy vọng anh nhanh chóng tìm được một nửa thích hợp của mình, đến lúc kết hôn nhớ gửi thiệp cưới, tiền mừng tôi sẽ bỏ nhiều một chút! Dù gì anh cũng giúp Mễ Lan quá nhiều rồi, giúp cô ấy cũng là giúp tôi!”
Hoắc Minh Hách nois xong liền nhún nhún vai, ung dung vô cùng.
Trước đây hắn đã từng coi Diệp Khâm là tình địch lớn nhất của hắn, tình địch đã từ bỏ người con gái hắn yêu nhất, hắn đương nhiên vui sướng, nhưng tình địch này là anh trai trên danh nghĩa của Mễ Lan, cũng là bạn tốt nhất của cô ấy, hắn đương nhiên cũng muốn Diệp Khâm tốt.
Hai người nhìn nhau cười, cũng coi như nụ cười hóa giải mọi ân oán.
Sau khi Mễ Lan rời đi, Hoắc Văn Sơn cũng lui về, nhường chiếc ghế tổng giám đốc tập đoàn Hoắc Thị cho Hoắc Minh Hách.
Hắn đi làm không bao lâu, tin tức Diệp Diệc Thu tự sát vì tình tràn ngập đến, gây xôn xao dư luận trong một thời gian dài, Hoắc Thị lại một lần nữa rơi vào vòng xoáy dư luận.
Cha Diệp Diệc Thu đến nhà họ Hoắc ép Hoắc Minh Hách lập tức lấy con gái ông, nếu không hậu quả tự gánh!