.
Ông Diệp muốn Hoắc Gia lập tức phải cho ông một câu trả lời rõ ràng, Hoắc Văn Sơn không sức ứng phó, chỉ đành kêu con trai từ công ty về nhà.
“Minh Hoắc, cậu về là tốt rồi! Con với Tiểu Thu sớm đã định hôn, nhưng vẫn chậm trễ chuyện kết hôn, các cậu có ý gì? Nó dọa tự sát, nếu như chúng ta không phát hiện kịp thời, hiện tại nó cũng không còn mạng nữa rồi, rốt cuộc cậu muốn như thế nào?”
Chú Diệp, lúc đầu Hoắc gia xảy ra chuyện, là chú ép tôi và Diệc Thu chia tay, hơn nữa còn rút lại vài hạng mục đầu tư với Hoắc Thị. Trái tim chú thật ác, chú định giải quyết triệt để sao? Hiện giờ nhìn Hoắc Thị phát triển càng ngày càng tốt, lại chủ động lấy lòng, không phải muộn rồi sao?”
Ông Diệp sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trầm mặc một hồi rồi nói: “Lúc đó ta chỉ nhất thời hồ đồ, nhưng Diệc Thu vẫn luôn yêu cậu! Ta cản nó, không cho nó qua lại với cậu nhưng chẳng phải nó vẫn chạy đi tìm cậu sao?”
“Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy, tôi với Mễ Lan vẫn chưa làm thủ tục ly hôn, nếu như lại kết hôn với cô ấy chẳng phải tôi trùng hôn sao!”
“Ông Diệp không cam tâm: “Vậy có thể làm lễ kết hôn trước, đăng kí kết hôn có thể làm sau cũng được!”
Không ngờ rằng ông Diệp vì muốn dựa thế Hoắc gia, đúng là da mặt thật dày!
“Tôi yêu tha thiết vợ của tôi Mễ Lan, trong lòng tôi không thể dung nạp được người phụ nữ thứ hai!”
Ông Diệp xông lên trước mặt Hoắc Minh Hách, tạt một bạt tai trên khuôn mặt hắn.
“Không thể dung nạp người phụ nữ thứ hai? Vậy tại sao còn để Diệc Thu ở nhà cậu, còn đính hôn với nó? Hả? Thanh danh nó bị cậu hủy hoại rồi, hiện tại cậu lại không cần nó nữa? Trên đời này tại sao lại có loại đàn ông hạ lưu vô liêm sỉ như cậu?”
Hoắc Minh Hách ngây người, nhất thời không nói gì.
Hắn chưa từng thích Diệp Diệc Thu, mặc dù một năm về trước cùng cô ta tình sâu ý đậm cũng chỉ là diễn cho Mễ Lan xem. Nhưng hắn cho rằng diễn kịch, còn Diệc Thu lại không cho là như vậy.
Sự tình đã như vậy, hắn còn có thể làm thế nào nữa?
“Chú Diệp, chú muốn tôi làm thế nào?”
Ông Diệp ‘hừm’ lạnh một tiếng: “Nếu như cậu thực sự không muốn lấy con gái tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng phí tổn thất tinh thần cậu nhất định phải trả!”
Thực ra Hoắc Minh Hách sớm đã nghĩ đến điều này, cha Diệp Diệc Thu luôn luôn nhìn thấy tiền là sáng mắt. Sự tình do Hoắc Minh Hách hắn gây nên, cục diện rối rắm cũng nên tự bản thân mình thu dọn mới được.
“Chú cần bao nhiêu?”
Hoắc Minh Hách tự tin như vậy, đại nghiệp Hoắc gia lớn như vậy, chỉ cần ông ta đưa ra điều kiện có thể chấp nhận được thì hắn nhất định sẽ làm hài lòng ông!
“Tôi cần không nhiều, % cổ phần tập đoàn Hoắc Thị.”
Lời ông ta vừa nói ra, toàn bộ người nhà họ Hoắc đều kinh sợ!
Hổ đói vồ mồi bọn họ đã từng gặp, nhưng quá đáng như vậy thì chưa từng gặp qua.
Hoắc Văn Sơn không nhịn nổi, đang từ ghế sô pha ngồi bật dậy, chỉ vào mặt ông Diệp run run nói: “Chúng ta là bạn lâu năm, ông lại có thể không ngại ngùng mà đòi nhiều như vậy,ông còn biết xấu hổ hay không?”
Đừng nói tập đoàn Hoắc Thị cả cả đời tâm huyết của Hoắc Văn Sơn cho nên ông tuyệt đối không đồng ý, đến ngay cả Hoắc Minh Hách cũng không thể chấp nhận được.
Nhìn thấy thái độ nhà họ Hoắc cứng rắn, ông Diệp tức hầm hầm mà bỏ đi, trước khi đi ông ta còn hung dữ để lại một câu: “Các người chờ đấy, sẽ có lúc các người phải hối hận!”
Ông Diệp tuy rằng khí thế mãnh liệt, nhưng người nhà họ Hoắc không để tâm lắm. Nhưng bọn họ đến nằm mơ cũng không ngờ tới ông Diệp vì muốn lấy được % cổ phần mà chuyện gì cũng có thể làm ra được!
Ông ta biết điểm yếu của Hoắc Minh Hách. Khi bước vào nhà họ Hoắc, ông lập tức quyết định, sẽ bắt đầu từ điểm yếu của hắn…