.
“Trong đoạn thời gian này, tôi tận mắt chứng kiến cô ấy khổ sở, tuyệt vọng như thế nào! Cô ấy không ngừng tạo áp lực cho bản thân, ngụy trang bản thân thành một người đàn bà xấu xa lòng đầy thù hận, điên cuồng muốn báo thù. Nhưng thực tế, cô ấy chưa từng thay đổi, cô ấy vẫn lương thiện như thế, bao gồm cả việc cô ấy đã giúp Hoắc gia đàm phán vài hạng mục lớn. Cô ấy nói với cha anh đó là cạm bẫy, khiến cho ông ta tức giận mà phải nhập viện. Thực ra không phải, nó có thể giúp chất lượng hạng mục Hoắc Thị lên một tầm cao mới.”
Hoắc Minh Hách nhíu màu, rõ ràng không thể tin được vào tai mình: “Cái gì?”
Cha hắn đã từng nói chuyện này, Hoắc Minh Hách lúc đó trầm mặc, hắn thậm chí còn cảm thấy cho dù Hoắc gia phá sản cũng không đủ bồi thường những tổn thương mà Hoắc gia đã gây ra cho Mễ Lan.
Không ngờ rằng, Mễ Lan hận hắn, hận nhà hắn đến vậy mà lại làm đến trình độ này!
Đợi hạng mục hoàn thành, Mễ Lan sẽ thu lại cổ phần, không chiếm đoạt lợi ích của nhà họ Hoắc các người! Còn em gái anh, địa chỉ của Ôn Minh Lãng là Mễ Lan nói với cô ta, cô ấy không tàn độc như vậy, đem em gái anh vào miệng cọp, chỉ là muốn khiến cô ta nhận rõ được bộ mặt thật của tên khốn đó! Em gái anh vừa xuất phát, Mễ Lan liền phá vệ sĩ đi theo để bảo vệ an toàn cho cô ta. Hoắc gia làm tổn thương cô ấy, nhưng cô ấy không cho phép bản thân mình đi hại người. Cho nên cô ấy đợi chuyện này xong rồi sẽ lặng lẽ rời đi.”
Hoắc Minh Hách lập tức căng thẳng: “Mễ Lan cô ấy...thực sự muốn đi sao?”
Trái tim như có ai dùng lực kéo ra, máu thịt be bét, đau không thể nào nói được.
Không, cô ấy không được đi!
Hắn yêu cô, nhất định không cho cô đi!
Trước đây bọn họ đã bỏ lỡ nhau, lần này tuyệt đối không được bỏ lỡ!
Nhưng Mễ Lan là một người quật cường, hắn phải làm cách nào mới có thể giữ cô lại?
Dường như đã nhận ra tâm tư của Hoắc Minh Hách, Diệp Khâm nói: “Đừng giữ cô ấy lại, anh giữ được người cô ấy nhưng không thể nào giữ được thể xác, để cô ấy rời khỏi đi!
“Vậy cô ấy có quay lại không?”
“Diệp Khâm cười khổ:”Tôi bây giờ nhìn rõ rồi, tuy rằng cô ấy luôn nói hận anh, nhưng bởi vì yêu càng sâu đậm mới có thể hận đến vậy, trái tim cô ấy từ đầu đến cuối chỉ có anh! Còn việc cô ấy có quay lại hay không, tôi cũng không biết, việc anh có thể làm chỉ là chờ đợi! Cô ấy yêu anh bao nhiêu năm như vậy, tất cả thanh xuân đều dâng hiến cho anh, coi như anh đợi cô ấy cả đời thì cũng có làm sao? Nếu như anh không làm được, chỉ nói được, tình yêu của anh đối với cô ấy chỉ là giả!”
“Được, tôi có thể để cô ấy đi! Nhưng cơ thể của cô ấy hiện giờ tôi rất lo lắng, tôi sẽ nhanh chóng làm xét nghiệm hiến thận phù hợp, đến lúc đọ anh phải giữ bí mật, tuyệt đối không được nói thận là do tôi hiến.
Lúc này, cuối cùng Hoắc Minh Hách cũng nghĩ thông rồi, nếu như thực sự yêu một người, vậy thì hãy để cho người đó sống một cuộc đời, một thế giới yên ổn vui vẻ, kể cả trong thế giới của người đó không có bạn!
Một tuần sau, vài hạng mục lớn Mễ Lan thay mặt Hoắc Thị đàm phán đã lục tục khởi công, tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, không có bất kì khác thường nào, Hoắc Văn Sơn qua rất nhiều cuộc điều tra mới biết, những hạng mục này đều không phải là cạm bẫy, trái tim ông nhẹ nhõm hẳn, rất nhanh xuất viện về công ty làm việc.
Thì ra Mễ Lan không ác độc như vậy, cô thực sự giúp đỡ Hoắc gia! Bởi vì như vậy cho nên ông càng hổ thẹn với cô, cho nên khi con trái hiến thận cho cô ông không hề phản đối.
Mễ Lan chưa từng rời khỏi thành phố này, cổ chỉ là trốn rất kĩ.
Bệnh của cô đã được chẩn đoán chính xác, là suy thận, ở một bệnh viện khác mới nằm được một tháng, Diệp Khâm liền vui mừng nói với cô nguồn thận đến rồi, rất nhanh sẽ làm phẫu thuật.
“Diệp Khâm, anh nói thật cho em biết, người hiến thận có phải là Hoắc Minh Hách không?”