"Em thế nào?" Đường Tuế Như nghi hoặc nhìn anh, "Anh là anh trai của em, giữa chúng ta thế nhưng là trong sạch hơn cả tuyết trắng!"
"Kia không phải! Bình tĩnh, chỉ đùa một chút mà thôi mà." Tấn Mặc Bắc nhàn nhã ngồi xuống, "Tiểu Tuế Tuế hiện tại thích ăn cái gì?"
"Để em xem ha!" Cô lập tức cười rồi chọn món ăn, chuyện mới vừa rồi vốn chính là lời nói đùa, coi như là chưa từng xảy ra.
Đường Tuế Như cúi đầu gọi món ăn, Tấn Mặc Bắc nhìn ly kem trong tay, để ở trước mặt của.
Cô gái cúi đầu, tóc con rủ trước trán, mơ hồ trong đó nhìn thấy băng gạc trên trán của cô, hai tay chậm rãi nắm chặt.
Đối diện Đường Tuế Như đột nhiên ngẩng đầu, hai tay đang nắm chặt của anh liền buông ra, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười yếu ớt, "Nhìn cái gì vậy?"
"Chồng của em..." Đường Tuế Như nhìn chằm chằm hai người đi tới, thật sự cảm giác của cô chỉ là đột nhiên tới.
Giống như Diệp Cô Thâm cách cô rất gần, có thể cảm nhận được.
"Nhuyễn Nhuyễn." Diệp Cô Thâm cũng nhìn thấy bọn họ, càng không để ý đến người phụ nữ bên cạnh, sải bước đi tới.
Cô vừa mới xuất viện, hôm nay lại ra ngoài, còn là cùng một chỗ với Tấn Mặc Bắc.
Tấn Mặc Bắc nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn, “Hai người đang làm gì vậy? Hẹn hò sao?"
Diệp Cô Thâm ánh mắt ngưng lại, mắt nhàn nhạt quét qua Tấn Mặc Bắc, "Bạn bè mà thôi."
"Tiểu Tuế Tuế, em tin không?" Tấn Mặc Bắc quay đầu nhìn Đường Tuế Như, chờ câu trả lời của cô.
"Thật sự là bạn bè thoi." Người phụ nữ kia cười nhẹ, "Tôi cũng không dám tơ tưởng đến Diệp thủ trưởng, vẫn chưa muốn chết đâu!"
"Vậy ý tứ của chị là tôi tơ tưởng về anh ấy, liền muốn chết sao?" Đường Tuế Như tâm tình không tốt.
Trên tấm ảnh cũng là người phụ nữ này.
Hai người ở bên ngoài ăn đồ ngọt, còn cùng nhau dùng cơm.
“Diệp thủ trưởng, xem ra cô vợ nhỏ của anh, có chút khó đối phó, đại khái không ai có thể khi dễ cô ấy đâu, anh có phải hay không quan tâm quá rồi, suy nghĩ nhiều?" Người phụ nữ kéo ghế ra, "Không ngại tôi ngồi cùng một chỗ chứ?"
"Mỹ nữ, làm sao có thể để ý chứ." Tấn Mặc Bắc ngược lại là muốn biết Diệp Cô Thâm có phải hay không ở bên ngoài thích người phụ nữ khác.
Nói như vậy, anh không thể nào để Tiểu Tuế Tuế ở bên cạnh của Diệp Cô Thâm.
Diệp Cô Thâm đã ngồi ở bên cạnh Đường Tuế Như, tự nhiên lôi kéo tay của Đường Tuế Như, mặt không đổi sắc giới thiệu, "Tằng Tương Tư, luật sư."
"Em cảm thấy đọc là ceng, dễ nghe hơn, đúng không? Tằng (ceng) Tương Tư!" Tấn Mặc Bắc nhíu mày, "Mỹ nữ, bản thân muốn ăn chút gì không."
Tằng Tương Tư nở nụ cười, cầm qua menu, một bên nhìn xem, vừa nói, "Em có chút tuột huyết áp, trước đó lúc gặp Diệp Thủ trưởng, vừa đi mua một chút đồ ngọt, Tuế Tuế em ăn một chút chứ?"
"Không, em không ăn! Kem của em còn chưa ăn xong!" Đường Tuế Như liên tục lắc đầu.
Tằng Tương Tư chính là trông thấy tên ở trên ly kem, biết bọn họ đi cửa tiệm kia, nhất định là để cho Đường Tuế Như hiểu lầm.
Cô ấy trước kia là ái mộ Diệp Cô Thâm, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế.
Biết trong lòng của anh có người khác, nhất là bây giờ đã kết hôn, lập tức rút ra, chỉ là bạn bè thôi.
Từ trước đến nay cô ấy đều tự hiểu rõ, thích thầm mà không có kết quả, cô có thể kết thúc rồi.
Diệp Cô Thâm gọi phục vụ viên đem ống hút tới, như vậy thì Đường Tuế Như liền có thể trực tiếp uống kem đã tan ra.
Lúc cô đang chăm chú mà uống, Diệp Cô Thâm bỗng nhiên tiến tới bên tai của cô, "Nhuyễn Nhuyễn, một lát về nhà giúp ta cắt chỉ."
Diệp Cô Thâm thấp giọng, hai người thân mật dính vào nhau, giống như là đang cắn lỗ tai nói thì thầm.
"Ân..." Cô gật đầu, khí tức nóng rực ở bên tai, khiến cho tai của cô chậm rãi đỏ lên