"Anh có muốn uống chút không?" Cô bỗng nhiên đẩy qua, "Mùi vị không tệ!"
Diệp Cô Thâm nhìn cái ống hút mà cô đã hút rồi, không hề ghét bỏ, nhưng mà anh không thể ăn đồ ngọt.
"Có phải không ăn hết không?" Anh cầm qua, liền dùng qua ống hút mà cô đã hút nếm thử một miếng, ở trong miệng có vị ngọt ngào.
Khuôn mặt nhỏ của Đường Tuế Như phóng đại ở trước mặt của anh, "Chú Diệp, chúng ta không uống!"
"Ân." Diệp Cô Thâm để ở bên cạnh, để phục vụ viên cầm đi.
"Mấy người đây là đang kích thích những người độc thân sao?" Tấn Mặc Bắc đột nhiên mở miệng, "Đang ở trước công chúng, Diệp thủ trưởng, phải chú ý hình tượng quân nhân."
"Hình tượng quân nhân không có nói không có thể nói thầm cùng bà xã của mình." Diệp Cô Thâm lạnh trầm trả lời, "Trừ phi, bên người là của vợ của người khác."
Đường Tuế Như dở khóc dở cười, kỳ thật công phu nói người khác Diệp Cô Thâm thật rất sát thương.
Hiện tại cô còn nhớ rõ lần thứ nhất gặp phải anh, câu "Không đi thì ở lại đây để dưỡng lão sao?", quả thật là sắc bén.
Bữa cơm này, Đường Tuế Như cảm giác bàn ăn bên trên giống như là một chiến trường không có khói, anh Bắc có phải hay không đối Diệp Cô Thâm có hiểu lầm gì đó?
Sau bữa ăn, cô hiển nhiên là đi cùng Diệp Cô Thâm.
Anh tìm Tằng Tương Tư cũng là vì chuyện của Đường gia.
"Chú Diệp, không phải, anh để em suy nghĩ lại là gọi anh là gì thì được đây! Nếu như là gọi thẳng tên, cảm giác không có sự thân mật..." Đường Tuế Như ngón tay gõ gõ cằm, "Thế nhưng là gọi ông xã thì cũng không tốt lắm, chúng ta bây giờ cũng coi như là ẩn hôn!"
Diệp Cô Thâm lái xe, dư quang ngẫu nhiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, "Từ từ suy nghĩ, kỳ thật thì chú Diệp cũng được!"
Anh nghe đã quen rồi, cô dịu dàng như vậy ríu rít gọi anh, cả xương đều mềm nhũn, cài gì cũng do cô cả.
" Diệp Diệp? Thâm Thâm? Cô Cô? Anh thích cái nào?" Đường Tuế Như chính bản thân mình cũng cười, giống như là chút lạ.
Vẫn là chú Diệp kêu thuận miệng lại thân thiết!
"Thích gọi ông xã."
"Vậy không được!" Cô lắc đầu, "Không bằng, gọi anh là Diệp tiên sinh đi! Diệp tiên sinh của em..."
Cô có chút kích động nhún bả vai, cười tủm tỉm nhìn anh, "Diệp tiên sinh..."
Diệp Cô Thâm rất tự nhiên, "Phu nhân có gì phân phó?"
"Có, chuyện của Đường gia, chị họ của em sẽ xử lý, anh để Tằng Tương Tư liên lạc với chị họ là được rồi! Kỳ thật dường như Tô Túy đều xử lý cũng ổn rồi, người đánh người của chúng ta đều bị bắt rồi!"
"Ân."
"Còn có, em làm chuyện xấu, em đã giúp Nam Ương Ương chọn hết mấy môn, hiện tại cũng qua lâu như vậy, cô ta nhất định sẽ không tra đâu, cuối kỳ nhất định sẽ rớt tín chỉ! Diệp tiên sinh, anh sẽ không trách em chứ?"
"Đương nhiên sẽ không, cô ta khi dễ em, em đánh trả thì anh vui mừng còn không kịp." Bất quá cái chủ ý này, đùa rất ác, giống như là phong cách của cô vậy.
"Diệp tiên sinh thật sự là bổng bổng cộc!" Cô xếp thời gian về nhà thâm ông nội.
Tuyển cử tổng thống, chuyện lớn lắm đó!
Cô muốn đi hỏi một chút là ông nội ủng hộ ai!
Nếu như không phải là Tô Túy, cô giống như cũng không có quyền gì lên tiếng.
Ông nội luôn có suy nghĩ của ông.
——
Trở về nhà, Diệp Cô Thâm lôi kéo cô vào nhà, vừa mới đi vào, Diệp Cô Thâm liền bắt đầu cởi quần áo.
Đường Tuế Như nhìn chằm chằm động tác của anh, "Diệp thúc thúc, có cần phải trực tiếp như vậy, người ta còn chưa có chuẩn bị tâm lý..."
"Em đang suy nghĩ gì, hả?" Cởi quần áo ra Diệp Cô Thâm một tay kéo cô vào trong ngực, cơ bụng sáu múi dán chặt lấy cô, "Trông thấy ảnh chụp trên mạng, đuổi theo sao?"
"Mới không phải, anh Bắc tìm em đi chơi!" Cô cố chấp lắc đầu, cô mới không có ăn dấm đâu!
Thật mất mặt a!
Khí tức mát lạnh tới gần bên tai của cô, "Thật không phải sao?"