Có vẻ như Art đã ngã khỏi cầu thang. Hậu quả là cậu bị trật khớp tay trái và gẫy chân phải.
Nó xảy ra ở hành lang chung. Vì vậy có rất nhiều người chứng kiến. Khi ấy Art đã đi một mình với vẻ lơ đãng và không có tùy tùng nào đi kèm. Sau đó, cậu ta đột nhiên lảo đảo. Trong cơn hoảng loạn, cậu đã nắm lấy tay vịn, nhưng không thể giữ thăng bằng rồi rơi xuống.
Khi Wolf cùng Shade tới thăm, Art vẫn đủ hoạt bát và lớn tiếng phàn nàn về sự thiếu hiệu quả của thuốc giảm đau. Điều đó làm tôi thở phào một hơi.
Tuy nhiên, nó không thay đổi sự thật rằng cậu đã bị thương nghiêm trọng. Những tùy tùng của cậu có vẻ quẫn trí. Trong khi các cô gái, những người không được phép vào ký túc xá nam, thì buồn bã ra mặt.
Các bác sĩ ở trường có thể sử dụng phép chữa lành. Do đó họ có thể khắc phục vết thương này chỉ trong hai đến ba ngày. Đáng lẽ Art phải có mặt ở trường rồi mới phải. Nhưng cậu từ chối lắng nghe mọi lời van lơn và dụ dỗ của gia đình mình.
Lý do nằm ở lời rên rỉ của cậu ta. Nguyên văn tuyên bố của đứa trẻ rắc rối đó là:
"Em chỉ quay lại chừng nào chị Lycoris chịu đến gặp em."
Đúng vậy. Những lời đó làm tôi phát cáu.
"Hừ." Tôi phát ra tiếng đe dọa giống như một tay xã hội đen trong đầu. Rốt cuộc người truyền lại lời Art chỉ là một cô gái tùy tùng hiền lành bằng tuổi với cậu ta.
Tất nhiên tôi rất giận. Cho nên tôi quyết định phớt lờ yêu cầu vô lý ấy. Song rắc rối vẫn còn tiếp diễn.
Khi nghe rằng một trong các tay sai của Art đã gọi Lily ra vì lý do 'xin lỗi' hay cái gì đó đại loại, cảm giác deja vu lại xuất hiện và khiến tôi lập tức rời khỏi lớp.
Thực tế thì tôi cũng định nói chuyện với cô ấy trong ngày hôm nay. Song đám tùy tùng của Art đi trước một bước.
Thật khó để tin rằng họ sẽ thành thực xin lỗi Lily.
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra suy nghĩ của họ. Rõ ràng họ đang định dùng Lily để buộc tôi phải tới gặp Art.
Một cảnh Lily bị ép phải quỳ xuống đất hiện lên trong đầu tôi.
Khi tôi lao đến nơi, khung cảnh ở đó còn đáng sợ hơn nhiều.
Một tiếng ồn lớn vang lên. Những mảnh thủy tinh vụn lấp lánh trong ánh mặt trời rơi xuống đầu Lily và cả nhóm. Còn tôi chỉ có thể thảm hại đứng sững tại một chỗ vì quá sốc.
Đợi đến khi lấy lại tâm trí, tôi vội vã tiến lên. Những mảnh vỡ đã cắt qua tay và gương mặt của đám tùy tùng. Một số cậu bé bị thương nặng. Vài người đang gục hẳn xuống đất vì sợ hãi hoặc quá ngạc nhiên.
Dù kích thước vết thương không lớn, nhưng nó vẫn có thể gây chết người khi rơi xuống từ độ cao như vậy. Tôi cố gắng trấn an bản thân để giữ bình tĩnh.
Nhận thấy một chàng trai đang cố gắng tiếp cận mình, tôi lập tức hét lên để ngăn cậu ta lại, "Đừng tới đây!"
"Hãy cẩn thận. Đừng để bị kính quẹt thương. Đừng dùng tay phủi bụi kính vỡ trên quần áo cậu." Tôi nói.
Số lượng các vụ thương vong do kính vỡ ở Nhật rất lớn. Rốt cuộc, vụn thủy tinh rất sắc bén và nguy hiểm. Tôi ngước lên, nhìn vào khung cửa trơ trọi trên tầng hai rồi bắt đầu đánh giá các vết thương của mọi người. Bị thương nặng nhất là một học sinh nam, người đang nắm chặt tay mình để cầm máu.
May thay, tiếng ồn đã thu hút sự chú ý từ giáo viên. Tôi thực sự biết ơn sự có mặt kịp thời của họ.
"Lily, Lily! Em không bị thương chứ?"
Tôi gọi tên Lily. Cô đứng gần đó, không di chuyển. Gương mặt cô tái nhợt như sắp ngất đến nơi.
"Chị Lycoris..."
Cô gọi tên tôi bằng một giọng khàn khàn kỳ lạ rồi hạ tầm mắt xuống như thể đang sợ hãi điều gì.
Thấy cô không bị thương khiến tôi nhẹ nhõm hẳn.
"Đi nào. Chúng ta hãy tới phòng y tế."
Tôi nắm váy Lily để giúp cô rũ mảnh vụn kính ra. Nhưng không có mảnh vụn nào rơi xuống.
Điều đó làm tôi nhận ra quanh cô hoàn toàn không có mảnh thủy tinh nào. Cứ như thể nó đã né tránh khỏi Lily.
Gương mặt sợ hãi của cô vẫn cúi gằm xuống.
Chi tiết này đã lan nhanh như cháy rừng. Tôi không thể che giấu những chuyện đã xảy ra. Và nó khiến tôi sợ hãi.
Tại thời điểm mà tôi nghe tiếng ầm ầm và những mảnh vụn rơi xuống, bình thường những cánh cửa bị phá vỡ từ bên trong sẽ vẫn còn kính dính trên khung cửa.
Song khung cửa sổ lại hoàn toàn trơ trọi. Cứ như thể có cái gì đó đã lột sạch mọi mảnh vụn trên nó.
Chỉ có ma thuật mới làm được điều này.
Nói cách khác, sức mạnh phá vỡ kính là một ma thuật có chủ đích và chỉ có một người duy nhất tránh khỏi điều đó.
Nỗi sợ hãi của tôi đã trở thành hiện thực.
Tin đồn đã xuất hiện, và ai cũng tin rằng nó là sự thật không thể chối cãi.
Họ nói, sự cố hôm nay và những gì đã xảy ra với Arutad Brugmansia là sự trả thù bằng ma thuật của Lilium Valley.