Những tin đồn vô trách nhiệm đó thì thầm qua tai mỗi người. Ai cũng nói Lilium Valley là thủ phạm.
Một số học sinh bắt đầu sợ hãi và khóc. Đặc biệt là những người chưa quen với cuộc sống ở ký túc xá. Bầu không khí căng thẳng làm các 'quận trưởng' cùng tôi phải rất vất vả mới trấn an được họ.
Nó cũng khiến tôi lo lắng về Lily. Cuối cùng, tôi đã buộc phải nhờ các quận trưởng thay mặt cho mình và lẻn tới thăm cô. Ngay khi tôi tới phòng Lily, vấn đề đã xuất hiện.
"Một kẻ dùng ma thuật để tổn thương người khác như cô không xứng đáng làm học sinh trường này."
Giọng nói vang lên từ phòng Lily rất quen thuộc. Tôi lập tức nhớ ra cô là ai. Đó là một học sinh năm cuối có tên Viola. Năm ngoái, cô từng là một quận trưởng như tôi.
Không chỉ là một người hấp tấp, Viola còn vô cùng cứng đầu khi đưa ra kết luận. Điều này khiến cô có vẻ không phù hợp với vị trí quận trưởng. Song khuyết điểm đó đã được cứu lại nhờ sự nghiêm túc và chu đáo của cô.
Sau khi cống hiến một số tiền khổng lồ cho đất nước mà ông cô đã được ban cho vị trí nam tước. Tất nhiên tước hiệu này không được phép thừa kế. Cho nên lý do giúp cô trở quận trưởng là nhờ tài năng chứ không phải thân phận quý tộc.
Tôi hít một hơi để lấy lại bình tĩnh. Nếu phải đối mặt với Viola, tôi không nên kích động cô ấy.
Một vài người tò mò đứng ngoài phòng Lily. Song tôi vẫn có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra.
Viola và hai người bạn của cô đang đối diện với chủ nhân căn phòng. Nếu tôi nhớ không nhầm, cô gái có mái tóc nâu là chị của một trong các tùy tùng của Art. Tất nhiên cô không thể ngồi yên khi thấy em mình bị thương. Nhưng xộc vào phòng một học sinh năm dưới rồi gây sự thì thật kinh khủng.
"... Tôi không sử dụng phép thuật nào cả."
Như muốn nhấn chìm câu trả lời dứt khoát của Lily, người bạn còn lại của Viola rít lên.
"Ai tin được chứ? Tất cả mọi người có mặt ở đó đều bị tổn thương! Tất cả! Ngoại trừ cô, Lilium Valley!"
Giọng nói kích động ấy thật chói tai. Cô ta có vẻ còn khó đối phó hơn Viola.
"Thứ lỗi, hãy cho tôi qua."
Tôi cao giọng để thu hút chú ý của những người xem. Họ ném tôi một cái nhìn bất ngờ rồi bước sang một bên để nhường đường.
Khi tôi bước vào phòng, Lily cúi đầu không dám nhìn tôi. Một phản ứng mà tôi không mong đợi. Phớt lờ vị đắng trong cổ họng, tôi tập trung vào việc giải quyết sự ồn ào trước mắt.
"Đầu tiên. Vui lòng giải thích cho tôi nguyên nhân những học sinh năm cuối như mấy người lại gây ồn ào ở nơi này được không."
Mắt tôi chuyển từ Lily sang nhóm Viola.
Xét đến những gì bộ ba đã thể hiện, tôi tin cách tốt nhất là thuyết phục Viola.
Cô có lẽ đã tới đây trước khi tắm. Song mái tóc vàng vẫn giữ được nếp cuộn hoàn hảo theo chiều dọc hệt như buổi sáng. Gương mặt bừng sáng với đường nét thanh tú. Hàng mi vàng cong cong làm nổi bật đôi mắt màu tím. Hẳn cô đã phải dùng que uốn mi. Tôi thực sự nên thử nó vào một ngày nào đó.
Bất chấp gương mặt dễ thương, chiếc mũi cao sắc sảo đã khiến cô có vẻ tự kiêu. Tầm vóc không cao, song cô đã bù đắp nó bằng cách cư xử trang nghiêm của mình.
"Là một học sinh năm cuối, mình nghĩ mình cần phải giải thích hậu quả của việc sử dụng ma thuật cho cô Lilium mới tới đây."
"Vậy thì đâu cần đến ba người chứ?"
Viola nhìn phía sau, trông như thể tôi vừa tát cô. Mặc dù cô rất hấp tấp, Viola không phải loại người thích bắt nạt người khác. Hẳn cô đã bị che mắt bởi sự phẫn nộ khi thấy bạn mình khóc.
"Đúng như cậu nói... Tớ không nên làm như vậy."
Viola nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình.
Khi tôi gật đầu hài lòng với câu trả lời, Viola đã quay lại và trừng mắt.
"Vậy thì cậu có biết lý do tớ phải tới đây thay vì báo cáo cho thủ lĩnh nữ sinh không?"
"Hở?"
"Có một tin đồn trong ký túc xá."
"Nếu cậu nhắc đến tin đồn về Lilium thì tớ biết. Mấy chuyện ấy thật vớ vẩn."
"Không. Đó là về cậu. Và nó nghiêm trọng hơn nhiều."
Mắt tôi mở to ngạc nhiên trong khi Viola gật đầu như thể muốn nói 'tớ biết mà'.
"Xem ra cậu thực sự không biết. Tin đồn đó là: Thủ lĩnh nữ sinh Lycoris là bạn thân của Lilum Valley. Cô ấy chắc chắn sẽ che chở cho Lilium và đưa ra phán quyết thiếu công bằng."
Những lời ấy chẳng khác nào búa tạ đập vào tim tôi.
Những người đứng xem nín thở và chờ đợi câu trả lời của tôi. Vẻ ngoài không chút bất ngờ nào của họ cho thấy đó là tin đồn phổ biến trong ký xúc xá. Nguyên nhân rất dễ hiểu. Tôi đã gọi tên thân mật của Lily trong sự cố kính vỡ. Và việc Lily cùng tôi thường xuyên tới phòng đọc cũng không phải là một bí mật.
Tất nhiên họ sẽ xem đó là một sự thiên vị. Cuối cùng, họ quyết định không thể tin tôi. Vậy nên Viola đã đứng ra nhận trách nhiệm.
"Cậu có thể giải thích chứ?" Viola ép hỏi tôi.
Trong lúc đó, Lily vẫn cúi đầu tự dằn vặt.
Tôi đeo lên chiếc mặt nạ thủ lĩnh nữ sinh của mình.
"Bất kể điều đó có thật hay không. Tôi cần mấy người có thái độ công bằng về việc này."
Tôi liếc nhìn cô gái tóc nâu phía sau Viola.
"Lily chỉ dùng được ma thuật chữa lành. Mà nó rất khó làm vỡ được kính."
"Eh... ừm thì... sức mạnh của Lilium... rất đặc biệt."
Cô nói như thể điều đó giải thích mọi việc. Tôi hiểu cô rất lo cho em mình, nhưng hành động thế này thì thật vô lý.
"Nếu sức mạnh của Lilium là nguyên nhân cô bị kết tội thì làm thế nào chúng ta có thể cư xử công bằng với cô? Các bạn không nhớ hành vi của một học viên ma thuật là gì sao? Hành động lúc này của các bạn khác gì những kẻ đã quy tội người sử dụng ma thuật là nguyên nhân của tai họa trong quá khứ chứ?"
Lịch sử cổ đại của đất nước chúng tôi chứa đầy những ghi chép về các 'cuộc săn phù thủy'. Đó là một sự thật khủng bố mà ít người muốn nhớ tới.
Những cô gái cúi đầu xấu hổ. Song Viola thì khác.
"Tớ hiểu điều cậu muốn nói. Tớ biết hành vi tự tiện xông vào phòng một học sinh khác là sai. Nhưng cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ. Cậu có phải là bạn với Lilium Valley không? Bởi vì cậu đã che giấu nó không kỹ nên mới nảy sinh ra tin đồn này?"
Chậc. Tôi nhăn mặt khi thấy cô bắn thẳng vào tâm điểm. Được rồi, đến mức này thì tôi cũng không muốn giấu đầu lòi đuôi nữa.
"Đúng. Lilium - Lily là bạn tớ."
Các học sinh xôn xao trước những lời tôi nói.
Thật ra thì đó đâu phải điều gì đáng ngạc nhiên. Họ thấy lạ khi ai đó làm bạn với tôi sao.
"Cô ấy là bạn thân của tớ. Đó là lý do tớ tin tưởng Lily. Nhưng điều đó không có nghĩa là tớ ép mọi người phải nghĩ giống mình. Bình tĩnh đi."
Dứt lời, tôi liếc nhìn Lily, tò mò cách cô phản ứng. Nếu cô ấy tức giận thì cũng tốt thôi. Song đôi mắt xanh tươi mở to nhìn tôi với vẻ kinh hoàng, bối rối pha lẫn vui vẻ.
Lâu lắm rồi tôi mới nhìn thẳng vào mắt cô như vậy.
Những sự kiện dồn dập gần đây đã làm tôi có cảm giác bỏ lỡ cô rất nhiều.
Tôi vui vẻ thả lỏng cơ thể. Nhưng đột nhiên, một sự thay đổi đã khiến tim tôi ngừng đập.
Màu mắt Lily đột ngột thay đổi.
Đó không phải một phép ẩn dụ.
Màu xanh cỏ đã chuyển thành màu xanh lơ.
Tôi giật mình khi thấy Lily co rúm lại và đưa tay ôm lấy cơ thể cô.
"Đừng... Đừng đến đây! KHÔNG!"
Giọng khàn khàn của Lily khiến mọi người trong phòng đều sững sờ.
"Chạy đi... Làm ơn, Lycoris!"
Bất chấp sự van nài trong giọng cô, tôi không muốn bỏ lại Lily một mình.
"Viola. Cậu hãy gọi giáo viên đến được chứ?"
"Đ-Được. Tớ hiểu rồi."
Chờ Viola khuất khỏi tầm mắt, tôi mới tới gần Lily. Đúng lúc đó, cửa sổ kính trong phòng Lily vỡ tan. Do có sự đề phòng từ trước nên tôi đã không bị thương bởi những mảnh thủy tinh.
Trong sự hỗn loạn đó, một cái bóng nhỏ màu xanh lơ bay vào phòng. Khi bóng tối bắt đầu lan chìm xung quanh, sự xuất hiện của chú chim nhỏ đó thật kỳ lạ.
Trước sự cảnh giác của tôi, nó đột nhiên thay đổi ngoại hình.
Thay cho chú chim ban đầu là một người đàn ông có mái tóc màu xanh đậm gần như đen sở hữu vẻ đẹp phi nhân loại. Màu mắt của gã tương tự màu mắt bị thay đổi của Lily. Quần áo trên người gã có chút lỗi thời, giống như những gì mà các bức tượng điêu khắc thường mặc.
Vấn đề là tôi có thể nhìn xuyên ra phía sau của gã. Đúng thế, cơ thể gã trong suốt.
Nhưng gã không phải là ma.
Tôi biết người đàn ông này là ai.
Nỗi sợ chạy dọc sống lưng tôi khi tâm trí tôi la hét.
"Một nhân vật bí mật!"