Lý do Lily hôn mê được chuẩn đoán là do cạn kiệt ma lực. Điều đó khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Ngay cả người vừa mới tỉnh dậy là Lily cũng tỏ ra bối rối.
"Em chắc chắn mình đã không dùng phép thuật nào vào hôm qua. Ngay cả trong lớp cũng thế..."
Lily đã trả lời y tá của ký túc xá như vậy.
Cô nhớ rằng mình đã bị Art gọi ra và những rắc rối sau đó. Cô cũng nhớ mình đã đi tìm chú chim trong rừng. Nhưng cô không thể nhớ rõ về những điều đã xảy ra tiếp theo.
Dẫu tìm thấy chú chim ở nơi nó thường đậu, song nó đã không đến với Lily như mọi ngày. Lo lắng cho chú chim bị thương, cô đã đuổi theo nó rồi bị lạc vào một nơi xa lạ.
Tới đây thì Lily chỉ có thể nhớ mang máng rằng mình đã gặp ai đó. Nhưng cô lại không nhớ được bất kỳ đặc điểm nào của người này.
"Em đã tranh luận với anh ta rất lâu. Mãi đến khi nhận ra trời đã tối thì em mới quay lại ký túc xá," Lily nói.
Đó là những gì tôi nghe thấy khi xông vào phòng. Không chỉ có tôi mà cả y tá cũng cảm thấy bán tín bán nghi trước câu chuyện ấy.
Lily trông có vẻ đãng trí, cứ như thể cô đang gặp khó khăn trong việc nhớ lại. Cuối cùng, cô đã ngủ thiếp đi. Vâng, đó là những gì đã xảy ra vào tối qua.
Sáng nay Lily đã nghỉ học vì lý do sức khỏe.
"Cho dù đầu óc của cô ấy không được tốt đi chăng nữa thì em nghĩ nó cũng không đến mức mơ hồ thế này chứ?"
Sự thô lỗ của Shade khiến tôi lườm lại.
"Đừng tỏ ra mình là một tên khốn bất lịch sự như thế. Lily là nạn nhân đấy."
Mặc dù biết Shade là môt người 'miệng dao găm, tâm đậu hũ', song tôi không thể không nạt một câu. Trước khi cuộc tranh cãi giữa tôi và em trai bùng nổ, Wolf đã nhảy vào vô cùng đúng lúc.
"Việc thiếu ký ức có thể là do ảnh hưởng của ma thuật."
"Em cũng nghĩ vậy."
Tôi gật đầu đồng ý và tâng bốc Wolf bằng những từ như "Wolf có khác". Thấy thế, Shade xoay người đi với vẻ không hài lòng.
Hôm nay nhóm chúng tôi đã ăn trưa tại phòng ăn dành cho khách. Thực tế thì có thể gọi nơi này là phòng ăn riêng của 'quận trưởng' và 'thủ lĩnh ký túc xá'. Song chúng tôi hiếm khi sử dụng nó. Rốt cuộc chúng tôi không muốn lạm dụng đặc quyền và thu hút quá nhiều sự chú ý.
Nhưng hôm nay thì khác. Đây là nơi tốt nhất và kín đáo nhất để chúng tôi có thể thảo luận các vấn đề.
"Hiện bọn em đã nhận được xác nhận rằng không có dấu hiệu can thiệp nào của ma thuật vào ký ức Lily. Cho nên em nghĩ người mà cô ấy nói chuyện đã sử dụng một loại ma pháp gây nhầm lẫn lên chính bản thân gã."
"Vấn đề là cô ấy đã nói chuyện với ai? Tại sao hắn phải giáu giếm đến mức ấy? Tại sao ma lực của cô bị cạn kiệt?"
Những câu hỏi Wolf nêu ra đã thu hút sự chú ý của Shade. Cuối cùng cậu đã ném vẻ hờn dỗi sang một bên và trở lại câu chuyện.
"Ma thuật của Lilium mạnh đến mức có thể phá vỡ công cụ đo mà? Em không thể tưởng tượng ra bất kỳ thứ gì trên thế giới có thể rút cạn từng ấy ma lực được."
"Em không biết Lily chỉ có thể dùng ma thuật chữa lành sao?"
"Thế mới đáng nói. Chị không nghĩ vậy ư? Có khi cô ấy đã hồi sinh người chết cũng nên?"
"Ma pháp chữa lành không có khả năng đó..."
Tôi dừng lại giữa chừng khi nhớ ra ma pháp của Lily là không có giới hạn.
"...Tại sao trong trường lại có người chết chứ?"
"Biết đâu ai đó đã gặp tai nạn thì sao? Lilium đã tình cờ có mặt ở hiện trường và cứu anh ta bằng sức mạnh của mình. Sau đó ký ức ấy đã bị làm nhòe bởi một người muốn che giấu việc này."
Nghe thì vô lý, nhưng khả năng như thế vẫn có thể xảy ra. Tôi lộ vẻ hoang mang. Đúng lúc này, Wolf đã đưa ra những lời phản bác lại lý thuyết từ Shade.
"Tìm thấy một xác chết và hồi sinh cái xác đó là một ấn tượng gây sốc. Trên đời này không tồn tại loại ma thuật nào có thể lau sạch mọi thứ như vậy."
"Có lẽ Lilium đang nói dối?"
Wolf không đáp. Nó làm tôi cay đắng nhận ra rằng cả hai người họ đều nghi ngờ Lily.
"Vẫn còn một khả năng nữa. Biết đâu ai đó đã lợi dụng chính ma thuật mạnh mẽ của Lily để xóa dấu vết của bản thân thì sao."
"Ý chị là một người có năng khiếu lợi dụng sức mạnh người khác?"
"Chị chỉ được nghe kể về nó. Có một số ghi chép cho thấy Hiệp hội và đất nước chúng ta đang thử nghiệm điều này."
"Và? Nó có hiệu quả chứ?"
"Đúng vậy. Nhưng cơ hội thành công là rất thấp. Để thực hiện, họ cần sử dụng những thiết bị ma thuật cỡ lớn và tinh vi."
"Chính chị đã nói khả năng điều khiển ma thuật từ người khác như Lilium là rất thấp đó nhé. Hơn nữa trường này thì đào đâu ra thiết bị ma thuật quy mô chứ?"
"Chị chỉ đưa ra giả thuyết thôi. Em cũng vậy còn gì?"
"Nói cách khác... Vâng, đó là ngụy biện phải không chị hai?"
Khi tôi định đốp lại, Shade đã ngắt lời bằng một giai điệu như "hãy thảo luận nghiêm túc đi".
"Chị hai, chị không nhận ra mình đang cố gắng bào chữa cho Lilium bằng những lý do bên ngoài sao?"
"Art đã bắt đầu nó. Chị nói rồi, Lily là một nạn nhân."
"Em biết cô ấy là nạn nhân của Art. Nhưng chúng ta đâu biết chuyện gì đã diễn ra tiếp theo? Từ lúc chị quát Art đến giờ thì cậu ta đã bị quản thúc gần như mọi lúc mọi nơi. Nói cách khác, việc đụng độ với Art và sự kiện sau đó là hai chuyện hoàn toàn không liên quan đến nhau, được chứ? Cho dù chị nóng ruột khi thấy bạn mình hôn mê, nhưng làm ơn hãy tỉnh táo hơn đi."
Những lời từ Shade và cái vỗ nhẹ đầu của Wolf đã khiến tôi cau có.
"Chị vô cùng tỉnh táo."
Shade cười mỉa khi thấy tôi vặn lại.
"Vô cùng ấy hả? Được rồi. Nếu Lilium không nói dối cũng như không có ký ức rõ ràng thì tại sao cô ta có thể khẳng định mình đã không dùng ma thuật vậy? Chị không thấy lạ sao. Tất nhiên sự mâu thuẫn này có thể xảy ra do nó là lời đến từ miệng người khác. Nhưng chị hãy cẩn thận nghĩ mà xem."
Phân tích đó làm tôi sững sờ. Shade nói đúng.
"Anh nghĩ em nên nói chuyện trực tiếp với cô ấy một lần thì hơn. Và Lycoris à, anh cũng hy vọng em sẽ ghi nhớ điều này..." Nghĩ đến việc sẽ bị Wolf giảng giải làm tôi co rúm người lại. Song giọng anh vô cùng dịu dàng khi nói tiếp, "Tin vào mọi thứ mà người ta nói không phải là một minh chứng cho tình bạn. Nghi ngờ lời họ cũng không phải dấu hiệu cho thấy em phản bội lại bạn mình. Đó là những gì anh nghĩ."
Wolf vừa nói vừa nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt tím.
Nó làm tôi phải suy ngẫm. Có phải tôi đang mù quáng tin vào lời của Lily vì tình bạn của chúng tôi chăng? Liệu có ổn không nếu tôi nghi ngờ cô ấy?
"Tình bạn quý ở việc hỗ trợ lẫn nhau vào thời điểm cần thiết. Vậy nên tốt hơn hết là em nên dùng chính mắt mình để nhìn vào sự thật."
Những lời duy tâm ấy có vẻ khó hiểu. Song tôi vẫn nhận ra điều Wolf đang cố truyền đạt. Rốt cuộc Wolf và Shade đều là những người đã đưa cho tôi rất nhiều lời khuyên hữu ích trong việc kết bạn.
"Em... em sẽ ghi nhớ điều đó."
"Xin vui lòng. Anh biết em rất vui vì có được một người bạn. Nhưng nhìn em bây giờ làm anh hơi lo."
Có vẻ sự phấn khích quá mức khi trở thành bạn bè với Lily của tôi đã khiến nhiều người thấy kỳ lạ đi. Thật xấu hổ.
"Có thể em sẽ không thích những gì anh đã nói... Nhưng anh không muốn em chịu tổn thương."
Dẫu gương mặt Wolf rất nghiêm túc khi nói ra những lời này. Song ánh mắt anh lại có vẻ lúng túng.
Mặt tôi đỏ bừng. Trong khi Shade thì trông như thể vừa nhai phải ớt.
Tôi sẽ làm theo lời khuyên của họ và quyết định tới gặp Lily để hỏi thêm chi tiết. Biết đâu tôi sẽ có được mảnh ghép còn thiếu.
Nhưng vài ngày trôi qua, tôi đã không có cơ hội nói chuyện riêng với cô ấy. Sau ba ngày nghỉ học, Lily đã quay trở lại lớp. Song cô ấy không còn tới phòng đọc ký túc xá nữa.
Khi nhớ đến tần suất xuất hiện thường xuyên trước đây của cô,, tôi nhận ra rằng Lily đang tránh tôi.
Dùng tất cả sự can đảm mình có, tôi đã đến phòng cô ấy vào buổi tối. Căn phòng tối om và cực kỳ yên tĩnh. Nghĩ cô vẫn còn mệt và đã đi ngủ sớm, tôi đành phải trở về.
Song Lily không tốt lên được chút nào. Trông cô xanh xao như một người kiệt sức. Ngay cả mắt cô cũng thâm quầng và đỏ hoe. Biết đó không phải là một vấn đề nhỏ, tôi quyết định tiếp cận cô một cách trực diện. Với vai trò là thủ lĩnh nữ sinh, người đứng đầu ký túc xá, tôi có thể yêu cầu Lily tới gặp mình.
Đúng lúc đó, tin Art bị thương nặng đến tai tôi.
Và nó... chỉ là khởi đầu của một cơn bão khủng khiếp đang ập tới.