Sau khi tiết học cuối trong ngày kết thúc, tôi bắt đầu dọn dẹp dụng cụ may vá của mình. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi cổ họng tôi. Đó không phải một tiếng thở dài buồn bã. Nó mang ý nghĩa là 'tôi muốn biến khỏi đây sớm'.
Rốt cuộc, bữa trưa hôm nay đã trở thành một thử thách...
Sau khi ăn quá nhiều, tôi chỉ muốn ngủ.
Tôi thực sự biết ơn vì không ai nói gì về vẻ gà gật của tôi trong lớp.
Đến nay, tôi mới hiểu việc sắp xếp các buổi học lý thuyết vào buổi sáng của trường hợp lý đến mức nào.
Nếu nó diễn ra vào buổi chiều, e rằng tôi đã gục xuống bàn trong giọng điệu đều đều của giáo viên mất.
Thật kỳ lạ, bây giờ mình lại không còn buồn ngủ nữa...
Tôi nghĩ dù ở đâu thì vẫn có những thói quen không bao giờ thay đổi được.
"Chị cả Lycoris! Art!"
"Ở đâu?"
"Họ đang ở dưới sân!"
Chỉ cần nhắc đến tên là tôi biết Art lại gây chuyện. Sự hiểu ngầm này xuất phát từ vô số rắc rối mà cậu ta đã gây ra kể từ khi đến trường.
Cô gái hốt hoảng báo tin cho tôi là học sinh năm 3. Bởi cô rất thân với một trong các tùy tùng của Art, tôi đã nhờ cô lưu ý tới các vấn đề xảy ra với cậu.
Tôi lắng nghe báo cáo của cô khi bước tới sân trường.
Theo lời cô, sự vắng mặt đột ngột của Art và một số thành viên trong đoàn tùy tùng đã khiến cô nghi ngờ. Vậy nên cô đã theo dõi người bạn thân của mình và thấy anh ta đang tìm kiếm Lily.
"Em không nghe được họ nói gì. Nhưng vẻ mặt của hai người khi đến sân để gặp Art khiến em lo lắm. Vì thế em đã tới gặp chị cả ngay."
"Cảm ơn em..."
Mặc dù tôi rất muốn cô đừng gọi tôi là 'chị cả' nhưng hoàn cảnh vội vàng này không phải lúc để tính toán chi ly mấy chuyện đó.
Khi sân cỏ xanh mướt hiện ra, tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lily chỉ đứng đối mặt với nhóm Art. Có vẻ như cuộc chiến còn chưa bắt đầu.
Song khi tới gần hơn, tôi lập tức nhận ra sự kỳ lạ của Lily. Cô đứng bất động tại một chỗ, đôi tay đặt lên ngực và nhìn chằm chằm xuống đất.
Tôi đưa mắt theo tầm nhìn của cô, và cảm giác deja vu lại ập đến.
Nó khiến tôi choáng váng và dừng lại.
Đó cái que dài cắm thẳng xuống đống đất gần đó.
Máu tôi lạnh đi khi tôi nhìn chằm chằm vào ngôi mộ.
"... Tại sao... tại sao cậu lại..."
Khi Lily thốt lên bằng giọng run rẩy, Art ngắt lời cô bằng một tiếng cười nhạo báng.
"Ta chỉ cho cô biết cô nên nằm ở đâu thôi, thường dân. Ai bảo cô không có bạn bè nào khác ngoài con chim này chứ, cho nên ta đành phải giết nó thôi. Buồn cười ghê."
Những từ khủng khiếp và khó chịu này giống hệt như trong trò chơi. Tôi chỉ nhớ thứ Art giết chắc chắn không phải một con chim, nhưng nó giống hệt như lúc này.
"Sự kiện này sẽ diễn ra rất nhiều lần..."
Tôi nhớ lại.
Có một cảnh trong trò chơi khi Art bóp chết con vật yêu thích của Lily và chỉ cho cô thấy ngôi mộ của nó. Lý do cậu làm thế là vì cậu không thể tha thứ cho việc Lily trở nên thân thiết với người khác.
Song mối quan hệ của hai người bây giờ chưa đến mức đó, tình huống này không nên diễn ra, thậm chí là tuyệt đối không thể xảy ra mới đúng.
Nhưng ngôi mộ thực tế đang bày ra trước mặt tôi. Cái xẻng được vứt lăn lóc gần đó cạnh một hố đất nhỏ. ... Hả?
Trong lúc tôi còn mắc kẹt với suy nghĩ, Lily đã lảo đảo tiến tới ngôi mộ. Khi cô đặt tay lên đống đất, Art chế giễu.
"Cô định đào nó lên sao? Cô định nhìn cảnh bạn mình bị cắt xén đó à? Oa ~ Sở thích quái dị ghê ~"
Lily giật tay lại với vẻ sợ hãi. Mặt cô giàn giụa nước mắt.
Sự kiên nhẫn của tôi đã đạt tới giới hạn.
Tôi ném bỏ mọi quy tắc lịch sự tự đặt ra cho mình khi bước tới gần họ rồi giơ tay tát vào vẻ mặt bối rối của Art bằng hết sức mạnh của mình.
Cái tát vang trời đó khiến tay tôi đau nhói.
Tôi đã nghĩ Art sẽ la hét lại với tôi, song cậu chỉ đỡ má và há hốc miệng như một thằng đần.
Các khán giả đều chết lặng.
Sân trường là một địa điểm công cộng tụ tập rất nhiều người. Tôi có thể chắc chắn lý do Art gây sự với Lily ngay trên sân là để biến cô thành một mục tiêu bắt nạt của mọi người. Đặc biệt là nếu Lily không thể phản ứng lại với những gì cậu ta làm. Sự tính toán đó luôn là nguyên nhân khiến tôi ghét cay ghét đắng cậu.
Bất chấp máu nóng của mình, tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Khi sẵn sàng cho một cuộc tranh cãi có thể xảy ra với Art, tôi quét mắt xung quanh để tìm kiếm đồng minh.
Người đầu tiên phản ứng lại là một tùy tùng của Art. Một tùy tùng vô dụng.
"...Ngài... Ngài Lycoris. Xin đừng hiểu lầm ngài Art. Chúng tôi đã không giết con chim... chỉ... chỉ tạo một ngôi mộ giả để lừa cô ấy..."
Lời giải thích của anh đã khai sáng cho tôi.
Lily có lẽ quá đau khổ để chú ý điểm kỳ lạ về cái hố rỗng mới đào gần đó. Họ hoàn toàn có thể đặt xác con chim vào đó rồi lấp đất chứ không cần phí công tạo ra một đống đất như thế này.
Hơn nữa, con chim hoang dã đó chỉ thân thiện với Lily. Việc bắt nó sẽ rất khó khăn. Do đó họ đã tạo ra một ngôi mộ giả để dọa cô ấy.
"Lily, em nghe rồi đấy. Chú chim ổn thôi."
Lily ngẩng mặt lên với vẻ ngạc nhiên.
"Chị Lycoris... Em..."
"Được rồi, chúng ta sẽ tìm thấy nó thôi."
Lily gật đầu và chạy về phía rừng để tìm kiếm chú chim xanh của cô.
"Này, chị đang phạm sai lầm đấy! Xin lỗi đi! Bị đánh vào mặt đau lắm đó!"
Art bỗng hét lên sau lưng tôi và níu tay tôi lại. Tôi nghiêng đầu nhìn anh.
"Sai lầm? Cậu thực sự định giết nó đúng không?"
"Đúng là thế. Nhưng em đã làm điều đó đâu? Rõ ràng là bởi cô ta là một con ngốc nên mới không nhận ra vấn đề đấy chứ?"
"Tôi hiểu."
Tôi giơ nắm đấm vào hàm Art. Tất nhiên nó không thành công. Việc tôi có thể tát cậu ta lần đầu là bởi Art đã không kịp phản ứng. Bây giờ, cậu đã
siết lấy cổ tay tôi và kéo tôi lại gần.
Tôi lườm cậu.
"Đã có lúc tôi nghĩ nếu tôi dung túng cậu thì cậu sẽ trưởng thành hơn. Nhưng tôi thật ngây thơ. Ba năm, ba năm cậu chưa bao giờ chịu lớn lên. Rõ ràng tôi đã hết cách với cậu rồi."
Nghe vậy, Art lặp lại những lời tuyên bố như thường lệ.
"Tại sao?"
"Cậu không thể hỏi câu gì khác ngoài hai từ này ư? Hãy tự hỏi mình đi. Cho đến lúc cậu có thể hiểu được nguyên nhân thì đừng nói chuyện với tôi hay Lily. Bằng không tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Đặc biệt là nếu cậu không thể xin lỗi Lily một cách chân thành."
Dứt lời, một cái bóng xuất hiện trước mặt tôi. Khi nhận ra đó là Wolf, tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Wolf vặn mạnh cánh tay của Art rồi rút một chiếc khăn đưa cho tôi.
Mắt tôi đã đẫm lệ lúc nào không hay. Đó không phải một điều đáng tự hào.
"Nhờ anh hãy chăm sóc Art giúp em nhé. Em cần tìm Lily."
"Chúng ta sẽ đi cùng nhau."
Bởi Wolf khăng khăng không chịu rời khỏi tôi, cuối cùng tôi đành nhờ một giáo viên chăm sóc Art rồi đi tới khu rừng. Tuy vậy, tôi đã không tìm thấy cô ấy đâu.
Một số người đã tình nguyện tìm Lily với tôi, nhưng phải đến khi màn đêm buông xuống, chúng tôi mới thấy cô.
Mang vẻ suy sụp trên mặt, cô quay lại ký túc xá hệt như một xấc sống rồi ngủ thiếp đi.
Cô ấy đã ngủ cả ngày sau đó.