Ngày kế tiếp trôi qua thật suôn sẻ.
Những lời bất ngờ mà Wolf dành cho tôi trong buổi khiêu vũ đã giúp tôi lấy lại sự tự tin của mình cũng như lòng tin vào anh.
Tất nhiên, đó vẫn là một tình huống xấu hổ. Não tôi đã dừng hoạt động khi nghe điều đó.
Một phần tôi rất vui khi được nhảy điệu nhảy cuối với anh. Một phần tôi e rằng cái đầu trống rỗng của mình lúc đó đã khiến cơ thể tôi biểu hiện ra những bước nhảy khủng khiếp. Lúc này tôi chỉ có thể hy vọng Wolf đã giúp tôi che giấu nó.
Tôi quyết định phớt lờ những ký ức trò chơi và tin tưởng Wolf.
Giả sử Lily hay ai khác mà biết được những nghi ngờ vô căn cứ của tôi... Hẳn họ sẽ bất ngờ và nghĩ tôi thật nhỏ mọn đi.
Giờ thì tôi chỉ thấy buồn cười khi nghĩ tới khoảng thời gian lo lắng vớ vẩn ấy.
.
Lily đã tiến bộ rất nhanh.
Ngay cả khi cô vẫn chưa thể bắt kịp với năm học, nhưng các giáo viên đã ghi nhận sự phát triển tích cực của cô trong lớp. Một số người thậm chí còn gợi ý và chuẩn bị các ghi chú của năm trước cho Lily.
Không giáo viên nào lại không thích học sinh chăm ngoan cả.
Thật đáng mừng.
Môn Lily giỏi nhất hiện nay là phép thuật. Cô dễ dàng thực hiện các ma pháp chữa lành cao cấp và có tiềm năng sử dụng các ma thuật khác.
Nghe giống Cheat nhỉ.
Lý do tôi dùng từ 'có tiềm năng' là vì Lily đã không dùng bất kỳ ma pháp nào khác ngoài ma pháp chữa lành do chấn thương tâm lý bởi một vụ nổ ma thuật trong quá khứ.
Tôi không biết liệu cô có thể vượt qua trở ngại đó hay không. Nếu có, cô sẽ là một bậc thầy ma thuật trong tương lai.
Dù sao thì đó không phải việc có thể vội vàng.
.
Tâm trạng hào hứng tràn ngập trong tôi mỗi khi tôi nghĩ tới bữa trưa hôm nay. Đến mức mà tôi lộ rõ vẻ nhiệt tình ấy lên mặt.
Một phần cũng là do tôi nhận ra mình đã bỏ ăn sáng.
Nếu bụng tôi kêu lên giữa lớp học yên tĩnh thì sẽ thật xấu hổ.
Tôi thẳng lưng khi siết chặt nắm tay run rẩy vì lo lắng. May thay, cuối cùng tôi đã thoát khỏi cảnh này mà không gây ra bất kỳ vấn đề nào. Thành thật mà nói, tiếng chuông reo lên lúc đó chẳng khác nào tiếng trời với tôi.
Phần còn lại khiến tôi mong chờ bữa trưa đến thế bởi hôm nay tôi, Wolf, Shade và Lily sẽ ăn trưa dã ngoại với nhau.
Địa điểm là tại một nơi kín đáo và dễ chịu. Đó là một bí mật truyền miệng mà chỉ các quận trưởng và thủ lĩnh ký túc xá mới biết.
Tôi là người bảo đảm vị trí sẽ không bị ai chiếm mất. Wolf là người nấu ăn. Shade chuẩn bị vật dụng cần thiết và Lily đóng vai khách mời.
Một sự phân bổ hoàn mỹ. Wolf nấu giỏi hơn tôi rất nhiều. Tất nhiên thì tôi có khả năng thực hiện một vài món ăn. Song cuối cùng tôi đành thừa nhận rằng hương vị của nó không thể đạt được mức độ như những gì anh làm.
Khi bắt đầu kéo anh vào bếp, tôi chẳng bao giờ ngờ được Wolf sẽ trở thành một đầu bếp tài năng đến vậy. Có lẽ bởi tính cách nghiêm túc và quyết tâm làm đến cùng của Wolf chăng. Có vẻ như anh còn mang một số dụng cụ bếp cực kỳ đắt tiền tới trường. Tất nhiên thì ký túc xá không cho phép học sinh tự nấu ăn. Nhưng nhờ xuất thân của mình nên Wolf đã có được những đặc quyền không giống ai.
Ý nghĩ việc thua kém anh trong khả năng nấu nướng đã khiến tôi hơi lúng túng. Song tôi nhanh chóng ném nó vào một góc khi thấy anh đồng ý ăn trưa dã ngoại với người lạ. Xét đến quá khứ từng bị đầu độc của anh, đó là một tiến bộ vượt bậc.
Ngoài ra, Shade cũng rất giỏi nấu ăn và Lily thì không hề kém cạnh. Có vẻ như cô sẽ thể hiện kỹ năng nấu nướng của mình trong lần này.
Nó làm tôi càng mong chờ bữa trưa nhanh tới hơn.
Chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy tuyệt vời rồi.
Mọi thứ đều tốt, ngoại trừ cậu bé tóc vàng chặn đường khi tôi đang vội vã rời lớp để đến điểm hẹn.
"A? Bà chủ! Bà chủ! Bà chủ!"
Tôi vượt qua anh mà không nhìn lại. Song Art đã từ chối bỏ cuộc và đuổi theo tôi. Đương nhiên điều đó cũng bao gồm đoàn tùy tùng của anh ta.
Thấy thế, tôi buộc phải dừng lại.
"Tôi đã nói tôi sẽ không đáp lại cậu nếu cậu gọi tên tôi như vậy rồi mà?"
"Được thôi, thưa thủ lĩnh nữ sinh Lycoris."
Tôi không khỏi ngạc nhiên. Hiếm khi Art mới chịu ngoan ngoãn như vậy.
Art nở nụ cười vui vẻ. Đôi mắt nâu nhạt giống hệt chị gái mình nheo lại với vẻ quyến rũ, làm cậu giống như một thiên thần.
"Có vẻ cậu đã học cách nghe lời hơn rồi đấy nhỉ?"
"Em luôn nghe lời mà. Chúng ta hãy cùng đi ăn nào!"
"Xin lỗi, nhưng tôi đã có kế hoạch trong hôm nay rồi. Để làn khác nhé."
"Lần khác là bao giờ?"
"Lúc nào cũng được. Chỉ cần cậu báo trước cho tôi thôi."
"Vậy thì ngay bây giờ đi!"
Tôi thở dài. Có vẻ như tôi không có lựa chọn nào khác.
"Hôm nay tôi bận rồi. Hãy để ngày tới, được chứ? Cậu đâu có đi một mình."
Khi tôi bóng gió về tùy tùng của anh, Art lập tức lên giọng.
"Em không chịu đâu! Nếu không có chị thì em sẽ chết vì cô đơn mất!"
Bộ cậu nghĩ mình là một con thỏ phải có người quan tâm mới không đâm tường tự sát chắc? Đồ lươn lẹo.
Bất chấp vẻ ngoài dễ thương, hành vi của cậu thực sự rất trẻ con. Giá như cậu có thể cư xử đúng tuổi một chút thì tốt.
"Cậu sẽ sống. Kết thúc câu chuyện."
Nhận thấy sự kiên quyết của tôi, Art phồng má hờn dỗi.
Nếu Wolf hoặc Shade ở đây thì họ có thể xua đuổi Art đi rồi. Nhưng một cô gái như tôi thì không thể làm vậy.
Rõ ràng việc tách mình khỏi sự hộ tống đã bắt đầu gây ra rắc rối cho tôi.
Hơn nữa tôi cũng không muốn rủ Art đến đó.
"Hãy cư xử như một người trưởng thành, Art."
Có vẻ như vẻ khẩn khoản của tôi đã khiến cậu ta suy nghĩ lại.
"Hừm... chị đang bận chuyện quan trọng đúng không?"
"Phải. Vì vậy cậu có thể thông cảm cho tôi chứ?"
"Được rồi. Nhưng chị phải hứa sẽ đi ăn với em trong lần tới."
"Tôi hứa. Gặp lại sau nhé, Art."
Tôi vui vẻ bước đi.
Mặc dù tôi rất muốn chạy thật nhanh. Nhưng điều đó có thể thu hút sự chú ý của Art và những con mắt tò mò. Nó sẽ làm cho địa điểm bí mật lộ ra mất.
Dường như Art đã bắt đầu học được cách nghĩ cho người khác rồi. Ý nghĩ ấy làm tôi vô cùng lạc quan.
Cuối cùng, tôi là người đầu tiên đến địa điểm bí mật.
Một lúc sau, Lily xuất hiện và giúp tôi chuẩn bị những thứ cần thiết cho bữa dã ngoại.
Song tôi chẳng bao giờ ngờ được, mình đang ở trong tầm ngắm của một đôi mắt màu nâu nhạt.