“Ban nãy cậu đã dùng phép thuật lên tôi, phải không?”
Shade đáp lại câu hỏi của tôi bằng giọng ngu ngơ.
“Chị đang có ý gì?”
Tay Shade bị trói chặt về phía sau, còn đôi mắt thì bị che lại bằng một mảnh vải dày.
Tất nhiên, người đã làm điều này là tôi.
Vì Shade đang mặc quần áo nên tôi không thể biết được đòn đánh vào bụng của Wolf nặng đến đâu. Song tôi đã đấm đủ mạnh để khiến má cậu ta sưng vù. Tuy vậy, tôi từ chối cảm thấy hối tiếc hay thông cảm.
Cú đánh bằng tất cả sức mạnh của tôi có thể tóm gọn trong hai từ, đáng đời.
Shade không thành thật chút nào. Sau khi lắng nghe tôi và cân nhắc tình hình, Wolf mở miệng.
“Nếu tớ đoán không sai, vì tình trạng “không niêm phong” nên cậu ta mới sử dụng được ma pháp.”
“Không niêm phong?”
“Cậu đã được “niêm phong” bởi Hiệp hội Ma Thuật khi mới lên 5, đúng chứ?”
“Ừ. Nó là để chúng ta không vô tình sử dụng ma pháp gây hại nhỉ?”
Wolf đã đúng.
Tất cả trẻ em có tiềm năng ma pháp trong giới quý tộc sẽ được Hiệp hội “niêm phong” từ khi còn nhỏ. Cho đến lúc ma pháp định hình ở tuổi dậy thì, họ sẽ gia nhập Học viện Phép thuật vào năm 12 tuổi. Chỉ khi nào họ học được cách kiểm soát tốt hơn thì niêm phong mới dần được gỡ bỏ.
Nói cách khác, “niêm phong” là một biện pháp phòng ngừa những trường hợp mất kiểm soát ma lực ở trẻ nhỏ.
Tất nhiên, việc niêm phong chỉ giới hạn trong “trẻ em của quý tộc”. Rốt cuộc thì đa số những người có tiềm năng ma pháp đều là máu thuần chủng. Tôi không biết điều này là do tình trạng “sinh mà cao quý” hay bởi sự gia tăng về số lượng quý tộc gần đây. Nhưng nói chung là đến nay, vẫn chưa có ai khám phá ra lý do chính xác nhất.
“Có hai trường hợp không có “niêm phong”. Một là đứa trẻ ngoài giá thú. Hai là con thường dân tình cờ sở hữu ma lực nhờ đột biến khi sinh. Bởi Hiệp hội không có thông tin quản lý chính xác nên mới có những lỗ hổng như vậy."
Tôi gần như há hốc miệng và phải vất vả lắm mới theo kịp lời Wolf.
“Này. Làm sao cậu biết được mấy chuyện như thế? Ngoại trừ các vấn đề chủ chốt thì thông tin về ma pháp sẽ không được tiết lộ cho trẻ em mà? Thậm chí họ còn cấm chúng ta tự học lý thuyết và thực hành cho đến khi đủ tuổi nhập học. Ngay cả gia sư cũng từ chối dạy cho tớ biết về nó. Đúng rồi, ngay cả các cuốn sách liên quan đến ma pháp đều được làm phép để chỉ những ai tốt nghiệp học viện mới đọc được nó mà!?”
“Không sai… nhưng thực ra thì luật cấm không phải là tuyệt đối. Cậu vẫn có thể nghe lén người lớn nói chuyện hoặc trả một chút tiền để né luật ở Thủ Đô.”
Tôi nguýt dài và bắn cho Wolf một cái nhìn ghen tị.
Trước đây, sự tò mò đã thúc đẩy tôi lén lút tìm hiểu về các nghiên cứu của cha. Nó đã không kết thúc tốt. Tôi vẫn nhớ cảm giác nôn nao khó tả và phải làm bẹp trên giường nửa ngày chỉ vì lỡ nhìn vào các con chữ trong một cuốn sách về ma pháp.
“Cậu được ưu tiên vì là một cậu bé đúng không? Còn con gái thì lúc nào cũng phải nhìn trước ngó sau bởi một đống quy tắc rắc rối, thậm chí còn phải lấy đó làm niềm tự hào… Hừ, cậu nghĩ thế nào về chuyện này?”
“C-cái… Bây giờ không phải lúc để bàn vấn đề ấy, đúng chứ?... Chúng ta đang nói về cậu ta cơ mà.”
Rõ ràng là tôi đang lạc đề. Cuối cùng, tôi quay trở lại đối mặt với Shade. Không, tôi không tức giận vì bị lừa. Và tôi chắc chắn sẽ đấm cậu ta lần nữa khi mọi chuyện kết thúc.
Theo lời giải thích của Wolf, nữ chính thuộc về trường hợp thứ hai.
Shade rõ ràng là trường hợp đầu tiên. Một đứa trẻ ngoài giá thú, kết quả của mối tình không được công nhận.
“Vậy ra đó là “không niêm phong”… Nếu cậu ta có máu thuần chủng thì Hiệp hội sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là họ sẽ yêu cầu niêm phong lại. Có điều, nếu đứa trẻ đã sử dụng thành thạo khả năng ma pháp của mình thì niêm phong ban đầu sẽ không đủ.”
“Mình hiểu rồi… Vậy điều gì sẽ xảy ra khi Hiệp hội được thông báo về một đứa trẻ sử dụng phép thuật trái phép?”
“Nếu đứa trẻ đó không dùng ma pháp vào các hành vi phạm tội thì họ chỉ sử dụng một con dấu mạnh hơn.”
“Còn phạm tội?”
“Nó sẽ bị xét xử và niêm phong vĩnh viễn.”
Tôi nhìn lại Shade, gương mặt cậu vẫn bình thản.
“Loại ma pháp kiểm soát tâm trí là gì?”
“Có vẻ là ma thuật mê hoặc. Nó chủ yếu gây ảnh hưởng đến người khác giới. Hiệu ứng của nó sẽ tăng lên khi tâm trí đối tượng suy yếu. Nói chung, mức độ gây hại còn phụ thuộc vào lượng ma lực được sử dụng.”
Tôi vừa lắng nghe, vừa bổ sung lỗ hổng kiến thức cho mình.
“Shade, cậu đã dùng nó trên Crinum đúng không?”
“Chà, tôi thành thực không biết chị đang nói về điều gì hết…”
Shade cho thấy một vẻ mặt vô tội.
Ai, đúng là rắc rối.
“Xem ra chỉ còn cách tra tấn thôi…”
“Cậu đừng nói mấy chuyện như thế bằng vẻ mặt nghiêm túc chứ… này, cậu đang đùa phải không?”
“Ai biết.”
Hả? Có vẻ Wolf cũng là một vấn đề rắc rối chẳng kém.
Không, hãy để chuyện liên quan tới Wolf sang một bên… chúng ta cần nói đến Shade bây giờ.
Rõ ràng, Shade biết mình không được “niêm phong”. Nếu điều đó là đúng, thì tôi sẽ phải thay đổi thành kiến của mình về Shade.
Shade trong trò chơi là kẻ dối trá, ngay cả với nữ chính.
Không, cậu không nói dối. Có lẽ cậu chỉ đơn giản là nói giảm nói tránh các vấn đề liên quan đến bản thân. Quả thực, tôi khó lòng trách cứ Shade vì đã làm vậy.
Dù sao, cậu chưa bao giờ nói cho nữ chính biết về tình trạng “không niêm phong” hay những điều tương tự khi kể về bản thân.
Không chỉ có thế, cậu rất thân thiện với Crinum.
Nếu tôi nhớ chính xác, Shade đã phải trải qua một nỗi kinh hoàng trong tuổi thơ của mình. Trong trò chơi, cậu đã khéo léo che giấu phần tệ nhất để thu hút nữ chính.
Quay lại thực tại.
“Cậu đã lên kế hoạch dùng ma pháp để biến Crinum thành một đồng minh, nhưng nó mạnh đến mức cậu không thể kiểm soát được đúng không?"
Cơ thể Shade run lên.
Tôi đã đoán đúng.
Dẫu vẫn còn những câu hỏi được bỏ ngỏ, tôi đã tìm ra sự bất thường trong tình hình này.
Thậm chí tôi còn dám chắc, chỉ cần tỏ ra đáng yêu là Crinum sẽ ngả về phe cậu ngay lập tức. Rốt cuộc người chị gái mà tôi biết vô cùng dịu dàng và tốt bụng.
Tôi cũng tin rằng hành động mang nước và thức ăn cho Shade không phải do ảnh hưởng ma pháp mà bởi chị thực sự muốn thế.
Thế nhưng, Shade đã sử dụng ma pháp lên Crinum vì cậu không tin cô. Hoặc đúng hơn là, cậu không thể tin cô.
Không chỉ thiếu tin tưởng phụ nữ, cậu còn nghi ngờ cả những người đàn ông. Sự ngờ vực đó là điểm cốt lõi trong tính cách của nhân vật Shade.
Điều đó làm tôi nhớ ra, cái chết của Shade là do cậu đã không đủ tin tưởng nữ chính và sợ mất cô. Tất nhiên, đó cũng là hành vi chuẩn mực của một Yandere.
“Wolf, có cách nào để loại bỏ ma pháp không?”
“Nó không có tác dụng vĩnh viễn. Chỉ cần không bị tác động lại thì ma pháp sẽ tự hủy.”
“Chờ Crinum hết bị tác động thì chị ấy có thể đứng ra làm chứng rằng Shade đã sử dụng ma pháp nhỉ?”
“Mình không chắc lắm. Ma thuật mê hoặc rắc rối ở chỗ là nó sẽ làm lẫn lộn tình cảm của đối tượng bị sử dụng và khiến họ không biết tình cảm đó là thật hay giả.”
“Wolf, sao cậu lại nói ngay trước mặt Shade!”
“Không sao đâu. Để cậu ta hiểu được tác hại mình đã gây ra thì tốt hơn. Nhân tiện, tớ cũng tin rằng việc sử dụng bạo lực thể chất sẽ làm cậu ta chịu thú nhận nhanh hơn…”
“Không được.”
“Tốt thôi. Chúng ta sẽ giao việc này cho người lớn. Công tước Lilia sẽ quay trở lại đây vào ngày mai.”
Đó quả là tin vui.
Khi chú và quản gia cùng bước vào phòng, chúng tôi đưa ra một lời giải thích ngắn gọn về ma pháp của Shade rồi rời đi.
Không hiểu sao, tôi không muốn chú và Wolf chạm trán nhau. Đồng thời, tôi cũng muốn tránh mặt chú nữa.
Bởi thế mà mắt tôi không rời Wolf dù chỉ một giây. Vâng, đó chỉ là một cách mô tả ẩn dụ.
Ý nghĩ cậu ở đây đã xoa dịu tâm hồn tôi.
Cuối cùng, tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn khi không phải ngồi đơn độc trên bàn ăn ở biệt thự Rankgerüste.
Phòng chú chuẩn bị cho Wolf cách xa phòng tôi. Điều này làm tôi có chút không thoải mái. Nhưng nó đủ gần để tôi có thể chạy đến bên cậu nếu có chuyện gì xảy ra. Không, chúng ta không nên nói về mấy chuyện xấu có thế xuất hiện ấy.
Bây giờ, tôi trằn trọc trên chiếc giường êm ái khi nhớ lại những chuyện bất ngờ và bực bội đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Ma pháp của Shade đã biến Crinum trở thành một người khác, hoặc đó là điều tôi muốn tin. Hy vọng rằng chúng tôi có thể thân thiết với nhau như lúc ban đầu chiếm trọn suy nghĩ của tôi.
Hơn hết, tôi biết rằng mọi thứ sẽ được giải quyết êm thấm khi cha quay trở lại.
Tất cả.
Duy có một điều mà tôi hãy còn băn khoăn. Một điều mà tôi không nói với Wolf.
Những thứ chú đã nói về mẹ.
Wolf có lẽ sẽ bảo tôi nên hỏi thẳng cha mình. Và tôi tin, mình cũng sẽ làm thế nếu ở trường hợp ngược lại.
Nhưng tôi cứ mãi lần lữa không dám nói ra.
Không chỉ bởi nó có thể xúc phạm danh dự của người đã khuất, và cha sẽ không thích ý tưởng đó. Mà còn do cha đáng kính của tôi hiếm khi nói về mẹ. Cứ như thể ông không muốn đụng chạm tới chủ đề ấy.
Nếu hỏi “cha có thực sự yêu mẹ không”, tôi không biết mình sẽ chờ mong câu trả lời nào nữa.
Rốt cuộc, đó là chuyện đã qua.
Song trí tò mò của tôi không thể dứt khỏi nó hoàn toàn.
May thay, cơn buồn ngủ nặng nề đã bắt đầu kéo sụp mí mắt tôi. Cơ thể và trái tim mệt mỏi của tôi sẽ hạnh phúc khi được nghỉ ngơi.
Chờ đến lúc mắt tôi mở ra, trời sẽ sáng trở lại.
… Hoặc đó là những gì tôi đã từng tin.