Yandere-kei Otome Game no Sekai ni Tensei Shite Shimatta you desu

chương 06

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hả?”

Tôi đáp lại bằng một tiếng rít. Mọi biểu hiện của tôi đều toát lên sự phản đối rõ ràng.

“Thưa chú. Cháu đã có… hôn phu.”

Cuộc đính hôn giữa tôi và Wolf là một tin tức công khai. Không đời nào chú lại không biết về chuyện này.

Gương mặt tôi biến thành vẻ nhăn nhó. Song có lẽ chú hoàn toàn bỏ qua điều đó thì phải? Tôi thở dài trong lòng.

Tôi không quan tâm tới việc ông có biết những điều tôi đang nghĩ hay không. Song tôi dám khẳng định chắc chắn rằng ông không hề nhận thức được nó. Bởi đôi mắt của ông mông lung đến mức như thể đang chìm đắm vào những suy nghĩ riêng.

“Tất nhiên. Ta đã nghe tin đồn về việc Kaffir sắp xếp hôn ước của cháu với một gia đình khác. Nhưng đó là bởi anh ấy không tìm thấy ai phù hợp thôi. Bây giờ, chúng ta đã có Shade rồi. Dẫu sao lúc Kaffir cân nhắc chuyện cưới hỏi cho cháu thì cậu bé còn chưa xuất hiện…”

Tôi tự hỏi tại sao mình lại tiếp tục lắng nghe khi mà chủ đề xoay quanh cuộc nói chuyện gây khó chịu đến thế. Cho dù ông có phỏng đoán như thế nào, hôn ước đã được quyết định. Chẳng lẽ tôi cần nhắc ông nhớ về điều này hay sao? Không thể hiểu nổi?

“… Thưa chú. Cháu không có ý đó… Cháu không quan tâm tới Shade, cũng không muốn kết hôn với em ấy. Đó sẽ là một mối quan hệ cận huyết.”

“Không, ta không nghĩ thế.”

Chú khăng khăng nói.

“Chuyện anh em họ kết hôn là rất bình thường. Hơn nữa, chính vì việc tránh hôn nhân cận huyết mà chúng ta mới đánh mất “màu đỏ của công tước xứ Lilia”.

Màu đỏ của công tước xứ Lilia.

Những lời ấy rất khó hiểu, song tôi đã lờ mờ đoán ra điều ông đang ám chỉ. Như Shade đã nói, rất nhiều thành viên trong gia tộc công tước Lilia đều có mái tóc hoặc đôi mắt đỏ.

“Chú. Mắt và tóc cháu không có màu đỏ. Chúng là màu đen.”

Nếu ai đó xem tôi như một người có thể hồi sinh “màu đỏ của công tước xứ Lilia” thì cuộc sống sau này của tôi sẽ gặp phải rắc rối. Tôi muốn nói thẳng cho ông hay, song chú đã cắt lời.

“Mái tóc đen và đôi môi đỏ tươi của cháu là bản sao của bà. Cháu biết không, trong gia tộc chúng ta, chỉ có chị hai là giống với bà nhất. Thế nên chắc chắn cháu cũng được thừa hưởng dòng máu bà.”

“Vâng, mọi người hay nói cháu giống mẹ. Nhưng cháu không biết gì về bà cả.”

“Có vẻ như cháu không hiểu giá trị của “màu đỏ công tước xứ Lilia” rồi. Từ trước đến nay, những người sinh ra với màu đỏ trong gia đình chúng ta đều là người có ma thuật mạnh mẽ. Chính nhờ màu đỏ mà xứ Lilia mới phát triển thịnh vượng như bây giờ.”

Sự nhiệt thành trong lời chú khiến tôi bắt đầu cảm thấy bất an.

Tôi chịu đủ rồi. Dù lời tôi có logic đến đâu, chú cũng không nghe vào. Nói chung, tôi rất muốn sớm chấm dứt cuộc nói chuyện này.

“Cháu… hài lòng với vị hôn phu hiện tại. Cháu thích cậu ấy.”

Tôi dùng từ “thích” bởi nó là một từ hợp lý. Tôi nghĩ Wolf cũng cảm thấy như vậy. Tình cảm của chúng tôi là một thứ gì đó mơ hồ giữa tình bạn và tình yêu.

Đó không hẳn là một biện pháp tốt. Nhưng tôi nghĩ nếu mình kiên quyết từ chối thì chú sẽ không nhắc lại vấn đề này nữa.

“Không đâu. Dù có yêu ai đến đâu thì tốt hơn hết, cháu không nên để họ ràng buộc mình.”

Lời của chú càng lúc càng khó hiểu hơn.

Rồi, chú bỗng dưng đổi giọng quở trách tôi như thể đó là điều hiển nhiên.

“Cả bà và chị hai ta đều rất độc ác. Cháu không biết sự ghen tuông của họ đáng sợ đến mức nào đâu. Kaffir đã phải chịu đựng nó. Chỉ vì giống bà ngoại mà chị nhất quyết kết hôn với người cùng dòng để có được một đứa trẻ thuần huyết. Không ai dám phản đối chị. Đến khi Kaffir được chọn làm vật tế thần thì chị ta đã đe dọa và xử lý tất cả những ai từng khiến Kaffir buồn lòng.”

Chuyện đó thì liên quan gì đến bây giờ? Người đàn ông này bị sao à?

Tốt hơn hết là tôi không nên tin vào bất cứ điều gì ông ta nói.

“Cháu rất giống bà và chị hai. Tại sao cháu không làm như họ chứ?”

Những lời ấy chẳng khác nào một lời nguyền rủa.

Nếu còn tiếp tục ở lại thì e rằng tôi sẽ phát cáu lên mất.

Thế là tôi lao ra khỏi phòng ăn.

Tôi không muốn quay lại phòng chút nào.

Nếu không có chuyện tối qua, hẳn là tôi sẽ chạy đến bên Crinum. Thế nhưng bây giờ thì điều đó là không thể.

Để xoa dịu tâm hồn, tôi quyết định đi bộ đến khu vườn của biệt thự Rankgerüste.

Đáng tiếc là, bởi vì chú nên dù hoa có đẹp đến đâu, tôi cũng không có tâm trạng để ngắm nhìn chúng. Thậm chí tôi còn không muốn đến gần những bông hoa được ông chăm sóc.

Mỗi khi nhìn thấy màu sắc sặc sỡ của chúng, tôi sẽ thay đổi bước chân mình. Đôi lúc tôi sẽ dừng chân bên những chiếc ghế ẩn dưới bóng cây, thẩn thơ ngắm cảnh và ngậm trong miệng vài ngọn cỏ non đến khi chán, rồi lại tiếp tục cuộc hành trình một lần nữa.

Trước khi nhận ra thì mặt trời đã lên cao, không phải là bởi tôi quá mải mê suy nghĩ, mà do đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng vì kiệt sức.

Mãi đến lúc đôi chân tôi run rẩy, cũng là khi tôi bắt gặp Shade.

Tôi không ngờ là mình sẽ gặp cậu ta ở bên ngoài.

Một phần là do định kiến cậu ta không thể rời đi vì bị dì nhốt trong phòng, phần còn lại là bởi làn da trắng muốt như thể chưa từng tiếp xúc với ánh mặt trời của cậu.

Dù thế nào, Shade vẫn còn là một cậu bé. Chẳng có gì lạ khi cậu ra ngoài chơi.

Có điều, gương mặt cậu nhắc tôi nhớ đến lời đề nghị thái quá của chú. Điều đó khiến mặt tôi cau hẳn lại. Song Shade không hề để tâm mà chỉ nhún vai nhẹ nhàng.

“Chị nhìn tệ quá. Cứ như chị vừa gặp phải ma quỷ ấy.”

Dẫu bao nhiêu thời gian đã trôi qua, bất cứ ai nhìn vào mặt tôi lúc này cũng sẽ nói tôi trông có vẻ rất tệ.

“… Chị chỉ khó chịu vì vài chuyện trong căn nhà này thôi.”

“Ai đó đã đe dọa chị sao?”

“Đó là chú. Người cha thân yêu của em.”

Giọng tôi nặng nề đầy oán giận.

“Ồ. Xin lỗi.”

“Sao em lại xin lỗi?”

“Vì ông ấy là cha tôi mà. Chị có muốn nói về chuyện đó không?”

“…Ừ.”

Bởi cậu cũng là một nạn nhân của chú, nên tôi không còn cảnh giác nữa. Thế rồi, tôi bắt đầu kể lại chuyện chú đã nói cho cậu nghe.

Tâm sự nỗi lòng mình cho “Shade” là điều mà tôi không bao giờ mơ đến trước khi đặt chân tới đây.

Nhưng bây giờ, suy nghĩ về chú, suy nghĩ về Shade và chuyện chúng tôi kết hôn hay đại loại đã không còn quan trọng nữa. Shade bây giờ là một người mà tôi có thể tin tưởng.

Tôi đã rất vui khi kể với cậu về Wolf. Chỉ cần nhớ đến “Wolf” cũng làm trái tim mệt mỏi của tôi ấm dần.

Song tôi không định tiết lộ những gì mà chú nói về mẹ. Rốt cuộc, nó là điều riêng tư và gây khó chịu nhất mà tôi từng được nghe.

“Rồi sau đó, chú đã nhắc đến mẹ chị.”

Eh?

“Chú nói bà và mẹ rất giống nhau. Rằng họ đều là những kẻ ghen tuông đáng sợ. Nhưng tại sao ông lại nói mẹ độc ác cơ chứ? Rồi còn chuyện cha không định cưới mẹ nữa… Không phải, không phải thế này. Tôi không muốn kể cho cậu nghe điều này.”

Shade nở một nụ cười ngọt ngào. Chẳng hiểu sao, tôi lại thấy nụ cười đó thật quyến rũ.

“Không sao đâu. Tôi rất vui vì được nghe nó. Nếu nói ra thì chị chắc chắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn mà. Chỉ cần cho tôi biết mọi chuyện thì tôi sẽ giải quyết nó giúp chị, được chứ? Chị đang rất muốn nghỉ ngơi, phải không? Nhìn chị mệt mỏi lắm.”

Ngón tay lạnh giá của Shade vuốt ve má tôi.

“K-không!”

Tôi cố thoát khỏi tay cậu khi gắng vực dậy tinh thần mình.

Giọng của cậu thật dễ chịu. Và tôi muốn được nghe nhiều hơn nữa. Ý nghĩ chống lại điều đó thật báng bổ.

Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn tôi, tiếng còi báo động đang rung lên dữ đội. Tiếng còi mà tôi không nên, cũng không được phép bỏ qua.

“Phải chăng trái tim chị được làm từ thép ư? Hay bởi chị có một ý chí mạnh mẽ nhỉ? Không, cũng không phải… Có lẽ là do ma thuật chăng? Ai, thật phiền phức.”

Bằng một động tác bóp mạnh hàm thô lỗ, cậu buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt mình.

Tôi buộc phải nhìn vào, và chìm sâu, sâu hơn nữa xuống đôi mắt đỏ thẫm ấy. Mọi sức lực dường như bị rút sạch khỏi cơ thể tôi. Người tôi đóng băng, còn trái tim thì đập thình thịch những nhịp mà tôi không thể kiểm soát. Chỉ có bàn tay tôi vẫn còn siết chặt với những móng tay bấm mạnh vào da thịt.

“Hãy là một cô gái ngoan và làm theo những điều tôi nói. Tôi chắc chắn sẽ không gây hại cho chị…”

Khi cậu thì thầm điều ấy vào tai tôi… tôi đã…

Đấm vào mặt Shade bằng toàn bộ sức mạnh mình thu thập được.

Thế rồi tôi bỏ chạy.

Có vẻ Shade đã bị bất ngờ trước cú đấm, tạo thời gian để tôi chạy trốn về phía ngôi nhà. Nhận thức điều này khiến cậu lập tức đuổi theo tôi.

Bị ai đó truy đuổi quả là chuyện đáng sợ. Không chỉ có thế, tôi còn đang mặc váy. Tại sao chiếc váy này lại vướng víu đến thế chứ?

Ai sẽ giúp đỡ tôi bây giờ?

Tôi không thể tự chạy về tận dinh thự của mình. Tuy nhiên, nếu tôi trốn được vào căn nhà trước mặt thì liệu ai sẽ giúp tôi đây?

Suy nghĩ ấy như thể muốn kéo chậm tôi lại.

Bỗng dưng, tôi bị túm lấy bởi một bàn tay mạnh mẽ.

Người đó mang theo vẻ quyết tâm và bước về phía trước một bước để che chở cho tôi.

Người đó… tấm khiên im lặng trước mặt tôi lập tức đánh Shade khi thấy cậu chạy tới!

“Wolf!”

Tôi đã không nhìn lầm. Người đó chính là Wolfgang Eisenhut.

Sau khi Wolf kết thúc đòn đánh của mình, cậu bẻ ngoặt tay Shade về phía sau.

“Thứ lỗi vì đã hành động theo bản năng… nhưng tớ làm thế có vấn đề gì không?”

“Không sao! Ah, ý mình là… Wolf đã làm đúng trong trường hợp này.”

Tôi lặp lại lời tuyên bố. Bởi đứng cách đó không xa là quản gia nhà Rankgerüste, người đang có cái nhìn hoảng hốt trong mắt.

“Khi công tước Lilia nói là “ta sẽ giao cho con vị trí hiệp sĩ bảo vệ Lycoris”, tớ cứ nghĩ ngài đang nói đùa. Nhưng… chuyện quái gì đang diễn ra ở đây thế?”

“Mình thực sự yêu cha và Wolf!”

“Tớ cũng yêu…? Hả… không… ý tớ không phải thế… đó là…”

Gương mặt Wolf trở nên đỏ bừng.

Truyện Chữ Hay