Sáng hôm sau.
Tôi bắt đầu một cuộc tra hỏi Shade.
“Chào buổi sáng.”
“Hả…? Hở…?”
“Chào buổi sáng.”
“… Ano… buổi sáng… tốt lành.”
Tuy sáng ra đã làm phiền người khác là một điều không phải phép, song tôi không có thời gian để tâm tới thái độ của cậu ta.
Có vẻ Shade còn đang ngái ngủ. Cậu lờ đờ nhìn vị khách không mời trước mặt mình.
“Chị xin lỗi vì đã làm phiền. Nhưng có nhiều thứ rắc rối mà chị cần phải biết, đặc biệt là khi chị đang không biết ai đúng ai sai. Vậy nên làm ơn hãy nói thật với chị đi. Có phải em… đang bị dì… ngược đãi phải không?”
Shade dường như chết lặng trước những lời nói huyên thuyên không ngừng của tôi. Cậu nhìn chằm chằm như thể muốn biết tôi đang nghĩ điều gì.
“… Ai nói với chị thế?”
“Crinum. Có điều, chị cũng có nghi ngờ của mình.”
“…”
“Nhìn này. Chị không bắt em phải tin tưởng chị. Dù sao chị và cha chị cũng là người thân của dì. Chị biết mình không có cách nào để xoa dịu sự nghi ngờ hay lên án em được. Nhưng chị chỉ mong em có thể nói thật với chị một chuyện thôi. Tại sao em không nói cho chú là dì đang ngược đãi em? Không thì em cũng có thể cho chị, cha chị… hoặc ai đó đáng tin cậy để có thể chăm sóc cho em. Chẳng lẽ em gặp rắc rối gì sao?”
“Tôi…”
Vẻ ngạc nhiên của tôi trước cách xưng hô đó hẳn đã làm cậu lập tức đổi giọng.
“Thứ lỗi cho em. Vì em ít được học nên đã lỡ lời như vậy.”
“Không sao, chị không phiền đâu. Em có thể nói theo cách mình muốn.”
“Vậy thì, tha lỗi cho tôi nếu lỡ nói điều gì không thích hợp. Có điều, tôi thực sự nghĩ chị là người đáng để tin tưởng.”
“… Ngay cả khi chúng ta mới gặp nhau ngày hôm qua sao? Và em cũng biết chị là thân nhân của người đã ngược đãi em.”
“Nhưng… chị là thân nhân của tôi mà. Chị là chị họ tôi, đúng chứ?”
“Đúng… nhưng….”
“Chưa hết, không ai trong ngôi nhà này chúc tôi buổi sáng tốt lành hay có những giấc ngủ ngon hoặc cho phép tôi nói thẳng vào mặt họ.”
“Vậy em sẽ cho chị biết lý do sao em không nói gì với chú chứ?”
“Bởi tôi cảm thấy không cần thiết. Dù sao điều đó cũng vô dụng.”
Shade thờ ơ đáp bằng một giọng đông cứng.
“Người đó chỉ quan tâm tới hoa… và màu mắt của tôi. Vậy thôi.”
“Màu mắt? À, đôi mắt em quả thật rất đặc biệt. Đó là món quà từ mẫu thân em?”
“Mẫu thân? Ý chị là mẹ ruột của tôi ấy hả. Không, mẹ tôi có mắt màu nâu. Phụ thân từng nói đó là món quà truyền từ đời bà ông. Nói cách khác, tôi thừa hưởng màu mắt của bà cố nội.”
“Bà cố nội?... Ồ, ra là bà ấy…”
“Chị biết bà à?”
“Dĩ nhiên rồi, đó cũng là bà của chị. Có điều bà đã qua đời trước khi chị được sinh ra nên chị chỉ biết bà qua các câu chuyện kể. Nghe nói bà đã từng từ chối một đám hỏi hoàng gia. Em nhắc chị mới nhớ, hình như bà có đôi mắt rất đặc biệt.”
“Rất nhiều người trong gia tộc công tước Lila có mắt và tóc màu đỏ.”
Đúng vậy. Tủ quần áo của tôi là cả một rừng đỏ đậm. Đó là màu sắc đặc trưng của gia tộc chăng?
Đôi mắt của Shade dưới ánh mắt trời hẳn sẽ giống như một viên đá quý lấp lánh.
“Chú rất yêu thích màu này nhỉ? Thỉnh thoảng có vài người trong tầng lớp quý tộc mắc bệnh cực kỳ tôn sùng gia tộc của mình, có lẽ chú là một người như vậy?”
“Giống như một căn bệnh ư?!”
“Ngay cả thế, chị cũng không nghĩ đó là lý do để làm lơ các vấn đề gia đình. Sao em không thử nói với chú? Chị nghĩ nếu bây giờ em nói thì dì…”
“Tôi đã nói rồi. Và ông ta đáp “cố chịu đi.”
“… Hả?”
“Bây giờ, phu nhân của ta vẫn đang làm ngơ con đường trước mặt. Nhưng sớm thôi, nàng sẽ thấy được lợi ích mà ngươi mang lại. Cho đến lúc đó, ngươi hãy cố chịu đi.” Thế đấy.”
“… Chú… chú thực sự đã nói vậy với em? Cố chịu đi? Làm thế nào mà một người cha có thể thốt ra những lời ấy trước người con ruột đang bị vợ mình ngược đãi chứ?”
“Vâng, vâng. Trong trường hợp của Narcissus Rankgerüste. Nó là.”
Không thể chấp nhận được.
Kể từ khi gặp chú đến giờ, tôi càng lúc càng cảm thấy ghét ông hơn.
“Được rồi. Vậy chúng ta sẽ không cần chú nữa. Em không phiền nếu chị nói với cha chứ?”
Tôi biết hành động này có thể bị Crinum xem là phản bội. Tuy cảm thấy đau đớn khi nghĩ về tình cảm giữa chúng tôi, nhưng tôi tuyệt đối không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước một nạn nhân đang bị lạm dụng.
Những điều mà Crinum nói đêm qua xuất hiện trong đầu càng làm tôi quyết tâm kể cho cha biết hơn.
Nhưng, dường như số phận đang có ý định bỡn cợt tôi bởi mọi thứ không hề suôn sẻ như tôi đã tưởng tượng.
“Hả? Sáng nay cha đã đi rồi?”
“Vâng, thưa tiểu thư. Đã có một sứ giả đem tới công văn khẩn cấp yêu cầu ngài ấy phải đến Thủ Đô trước khi bình minh lên. Khi ấy tiểu thư còn chưa dậy nên ngài ấy đã rời đi một mình.”
Tôi xoa trán, nửa nghe quản gia giải thích tình hình.
Chuyện cha rời nhà đột xuất vì các công văn khẩn cấp không hề hiếm. Nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra vào một buổi sáng sớm như vậy.
Quả là chuyện không may.
Đeo gương mặt chán nản, tôi đành phải quay trở lại phòng Shade.
“Chị xin lỗi… chị hứa sẽ nói khi cha quay trở lại. Trong lúc đó, chị sẽ làm mọi cách để dì không ngược đãi em nữa. Liệu em có thể chờ chị thêm một chút được không?”
Tuy câu “chờ thêm một chút” chẳng khác nào những lời chú từng nói, nhưng Shade vẫn hào hứng gật đầu đáp lại lời tôi.
Tôi chào tạm biệt Shade rồi lẻn khỏi phòng cậu. Nếu để Crinum nhìn thấy thì tôi sẽ rất khó để giải thích cho chị hiểu điều mình đang làm.
May mà theo lời người giúp việc, chị vẫn còn chưa rời giường.
Bởi không muốn gặp Crinum, tôi yêu cầu một bữa sáng trong phòng riêng.
Điều này có thể bị xem là một yêu cầu ích kỷ khi đang ở trong nhà người khác, nhưng tôi muốn tránh mặt những người còn lại.
Có điều, số phận thực sự ghét tôi.
Cuối cùng, tôi vẫn phải ngồi ăn sáng cùng chú Narcissus sau buổi học hàng ngày về cách chăm sóc hoa của mình.
Bánh mì mới nướng xếp trên bàn vẫn còn tỏa hương nghi ngút, ngay cả món súp cũng có hương vị đặc biệt khác hẳn ở nhà.
Nếu có cha, Wolf hay công tước Ranunculus ở đây thì tốt biết mấy.
Tuy đôi lúc chú sẽ nhắc đến vài điều khá thú vị, song tôi chỉ gật đầu đáp như một cái máy. Dẫu ban đầu, tôi còn có ý định nhờ ông giúp đỡ. Song bây giờ, tôi lại có cảm giác dựa vào cha sẽ tốt hơn.
“Lycoris có hay dậy sớm không?”
“Không ạ, là do tối qua cháu đi ngủ quá sớm thôi… Chú thường hay dậy sớm ạ?”
“Thời điểm tưới nước cho hoa tốt nhất là vào buổi sáng. Tất nhiên, chú sẽ chợp mắt một chút sau bữa sáng này.”
Có vẻ như cuộc sống của chú đều xoay quanh chuyện hoa cỏ.
Tôi nghiêng đầu lắng nghe các mẹo làm vườn của chú.
Trái tim tôi vẫn đập những nhịp vững vàng và đều đặn, cho đến khi chú quyết định khiến nó ngừng lại vào khoảnh khắc món tráng miệng được đưa lên.
“Nhân tiện, Lycoris. Sao cháu không kết hôn với Shade nhỉ?”