Ai đó lắc mạnh vai tôi như muốn kéo tôi khỏi mặt nước.
Tôi nhớ mình đã nhắm mắt, chìm vào chiếc nệm êm ái và thả trôi suy nghĩ của mình xuống biển sâu của tiềm thức cho đến khi bị một tấm lưới tóm gọn.
Người đang lắc tôi không ai khác mà chính là… Shade.
“…??”
Sự xuất hiện của một người không thể ngờ đến đã đánh thức mọi giác quan của tôi.
“C-cái quái gì thế?”
Shade thở hồng hộc bên giường tôi.
Lý do duy nhất mà tôi không hét lên những từ như “biến thái” là bởi tình huống kỳ lạ này. Dưới ánh sáng yếu ớt, gương mặt cậu trắng như một xác chết.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“C-cha tôi, ông ta…”
“Chú Narcissus làm sao?”
Một Shade có vẻ điên cuồng mà tôi chưa bao giờ thấy rít lên.
“Mắt tôi. Ông ta muốn móc mắt tôi.”
Quả là chuyện lố bịch.
Song dường như tôi đã nghe điều ấy ở đâu đó.
Đúng rồi, là trong trò chơi.
“Hồi bé, cha tôi đã muốn đoạt lấy đôi mắt tôi và đuổi theo tôi khắp mọi nơi.”
Bởi cậu đã không kể thêm bất kỳ chi tiết nào nên không ai biết cậu đang đùa hay nói thật. Nó được mô tả theo một cách khó hiểu đến mức mà cả người chơi và nhân vật nữ chính cũng không thể lý giải nổi.
Thế nhưng, nỗi ám ảnh của chú về “màu đỏ công tước Lilia” trong cuộc nói chuyện chiều nay bỗng xuất hiện và rồi tôi hiểu.
“Đừng nói là… cậu đang bị chú đuổi theo hả?”
Tôi hỏi và Shade gật đầu liên tục.
Ngay sau đó.
Tiếng đập cửa vang lên khắp phòng.
Tôi kéo Shade để cậu chui vào chăn, rồi túm lấy một khăn tay cá nhân để phủ lên chiếc đèn ma thuật đặt đầu giường.
Tiếng gõ cửa liên hồi không dứt.
“V-vâng. Ai thế?”
Tôi siết bàn tay run rẩy với nhau như thể đang cầu nguyện, lòng thầm mong người bên ngoài là Wolf.
“Lycoris. Cháu thân yêu. Ta là chú Narcissus của cháu đây. Thứ lỗi cho sự đột xuất của ta, nhưng cháu có thấy Shade chạy vào phòng mình không?”
“Cháu không thấy.”
Tôi muốn tát mình vì đã đáp vội vàng. Câu trả lời ấy quá thiếu tự nhiên và không giống như một người vừa mới tỉnh dậy. Đáng lẽ ra tôi nên hỏi là “có chuyện gì thế chú” hay những điều đại loại mới đúng.
“Ta vào đây.”
Chú đột ngột bước vào mà không thèm báo trước.
Bóng tối bao trùm căn phòng.
Cái bóng tăm tối đó nhích dần đến giường tôi từng chút một. Các dây thần kinh của tôi căng lên khi chờ đợi ông tới đủ gần. Và rồi, tôi ném mạnh chiếc gối của mình vào mặt chú.
May thay, nó đã trúng đích và khiến ông choáng váng một lúc trước sự phản kháng đột ngột của tôi. Nhân cơ hội đó, tôi lập tức lôi Shade chạy về phía cửa.
Tuy rất muốn tới chỗ Wolf, nhưng phòng cậu ngược hướng cầu thang. Hơn nữa, chú hẳn sẽ không dám gây tổn thương cho 2 người thừa kế của Ngũ đại Công tước, vậy nên ưu tiên hàng đầu là giúp Shade chạy trốn.
“Chạy ra ngoài.”
Shade và tôi men theo cầu thang, bổ nhào về cánh cửa chính.
Thế nhưng nó đã bị khóa chặt đến mức sức của lũ trẻ chúng tôi không thể làm lung lay bản lề dù chỉ một inch, và thời gian thì quá gấp rút để tìm chìa khóa.
Tôi hỏi Shade xem cậu có biết lối thoát hiểm nào khác không, nhưng cậu chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu chán nản. Còn phần tôi, dù đã đến thăm biệt thự nhiều lần thì tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải ra khỏi nơi này từ một con đường khác cửa chính.
Có lẽ chúng tôi nên tìm kiếm một cửa sổ mở trong căn phòng nào đó. Nhưng chúng tôi không có đủ can đảm để nhảy hay chạy vào hành lang sâu hun hút kia. Hơn nữa, chú có khóa của mọi phòng. Nhỡ cửa sổ phòng chúng tôi chạy vào bị đóng chặt, lúc đó tôi và Shade chẳng khác nào lũ thú non yếu ớt bị nhốt trong một chiếc lồng không lối thoát.
Nỗi sợ hãi của chúng tôi lớn dần theo tiếng bước chân nhịp nhàng và chậm rãi trên nền đá hoa cương. Nó dồn ép chúng tôi chạy đến một cái thang khác. Rồi chúng tôi chạy, chạy mãi đến tầng cao nhất. Tầng gác mái. Đây là nơi ẩn náu bí ẩn duy nhất mà tôi biết trong biệt thự Rankgerüste.
Chúng tôi lao vào phòng gác mái, rồi đổ mọi thứ đồ nặng chặn trước cửa. Sau đó, tôi ra hiệu cho Shade leo lên cầu thang đặt nơi góc phòng.
Tầng gác mái được chia đôi. Căn phòng chúng tôi chạy vào là một và phòng phía trên nó là hai.
Tôi và Shade lần lượt bò trên nó rồi gắng sức kéo thang lên. Cuối cùng, chúng tôi náu mình vào một góc tối. Không khí đầy bụi bẩn khiến mắt tôi ứa nước vì cơn ho dữ dội.
Lỗ thông gió quá nhỏ để xua đi thứ mùi khó chịu ở đây.
Tôi nhích gần đến Shade.
“Ông ta… liệu ông ta có tìm ra chúng ta không?”
“… Có lẽ. Chú quen thuộc chỗ này hơn mình. Thậm chí ông có thể đã biết mình đang trốn ở đâu. Chướng ngại vật chúng ta tạo ra cũng không đủ để ngăn cản một người lớn. Vậy nên nếu bị phát hiện ra thì hãy mọi thứ mình có vào ông ta.”
Bởi chỗ trốn của chúng tôi là một nhà kho, nên có rất nhiều đồ linh tinh được cất chứa.
Chưa kể, việc leo lên cầu thang cũng sẽ trì hoãn đủ thời gian để chúng tôi có thêm cơ hội ngăn cản ông.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Shade quay sang nhìn tôi. Đó là ánh mắt của nỗi khiếp sợ. Khi nhìn cậu dưới ánh trăng soi rọi, tôi mới nhận ra một vết cào nhỏ trên làn da nhợt nhạt của cậu.
Tôi vẫn không hết cảnh giác với Shade. Song nếu cậu ta còn có đủ bình tĩnh để diễn trò vào lúc này thì đó quả là một tinh thần đáng để khen ngợi.
“Sau khi chị giao tôi cho người đàn ông đó thì tôi đã bị ông ta nhốt lại một mình trong phòng tối. Phải đến nửa đêm, ông ta mới mò đến và bảo rằng ông ta có muốn nói chuyện với tôi.”
Có phải cậu đã luôn bị phạt như thế… tôi thực sự muốn hỏi cậu điều đó.
“Tôi đã chịu đủ cái nhà này rồi. Dù sao cái mặt nạ thân thiện mà tôi luôn đeo cũng bị chị phá vỡ. Thế nên tôi đã không giữ lại mà tràn ra tất cả nỗi oán hận của mình.”
“Cậu đã nói gì?”
“Ờ. Đại loại như, tôi phát bệnh vì sự yếu đuối của ông rồi. Ông nghĩ tôi xem ông là cha mình sao? Ông thực sự tin tôi là con trai của ông à? Tôi phải là một thằng ngốc mới có chung dòng máu với ông… Dù sao thì tôi đã nói thô tục hơn thế nhiều.”
“Hả? Cậu… cậu không phải con trai của chú sao?”
“Thật không may, tôi lại là con ông ta.”
Nói cách khác, cảm xúc của Shade đã bị áp bách đến mức thốt ra những lời oán giận như “ông không phải cha tôi” khi mất bình tĩnh. Bằng cách nào đó, tôi có thể thông cảm cho cậu ta.
“Và sau đó… chú nói muốn đào mắt cậu?”
“Vâng. Ông ta chỉ đáp “vậy thì ta sẽ đào mắt ngươi và ném ngươi khỏi căn nhà này”. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ông ta giận dữ.”
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng tôi. Dường như xung quanh càng lúc càng lạnh hơn.
Rồi, tiếng đập cửa vang lên liên hồi
Bang… bang…
Âm thanh kinh dị kéo dài không dứt.
“Lycoris thân yêu. Cháu đang ở trong đó phải không? Ra đây nào. Chú sẽ không giận cháu đâu. Liệu cháu đang giấu ta điều gì nhỉ?”
Chẳng đời nào tôi lại nghe theo lời chú hết.
Tôi cố nín thở nhiều nhất có thể. Nhưng chướng ngại vật đã không thể ngăn cản chú tôi.
Bang… bang… bang… bang…
Mỗi tiếng bang vang lên là mỗi lần cánh cửa hé ra từng chút một. Cuối cùng, nó cũng mở đủ to để chú lách người vào trong phòng gác mái.
Tôi nhìn thấy cái bóng đen phản chiếu in trên sàn nhà thốt lên những lời nhẹ nhàng.
“Shade, nếu ngươi chịu xuất hiện ngay bây giờ thì ta hứa sẽ tha thứ cho ngươi. Sau đó, ngươi có thể kết hôn với Lycoris và sinh những đứa trẻ. Những đứa trẻ mắt đỏ. Chắc chắn chúng sẽ sở hữu tài năng ma thuật tuyệt vời. Mẹ thân yêu của con, con sẽ cho mẹ thấy người đáng được mẹ yêu thương không phải là Kaffir! Mà là con! Là đứa trẻ mẹ không quan tâm! Là đứa trẻ mẹ coi nhẹ! Là con!”
Giọng chú lớn dần trong cơn phấn khích, rồi chìm nghỉm nhanh như lúc nó xuất hiện.
“Aah, ta thấy rồi nhé. Ta từng nhắc các con rằng đó là một nơi nguy hiểm cho trẻ em rồi mà.”
Tôi không nhớ là ông có nói vậy không nữa. Không, người nhắc nhở chúng tôi là dì. Còn chú chưa bao giờ quan tâm đến việc chúng tôi chơi ở đâu.
Phải rồi, chú không bao giờ bận tâm tới đám trẻ chúng tôi.
Chú chưa bao giờ thể hiện tình cảm với dì hay Crinum. Về phần Shade, chú chỉ muốn có đôi mắt đỏ của cậu.
Đáng lẽ ra chúng tôi nên ném đồ vào chú ngay bây giờ. Nhưng tôi không thể nhúc nhích nổi cơ thể. Shade cũng giống tôi… không, thậm chí còn tệ hơn, cậu ôm chặt đầu gối mình với vẻ sợ hãi. Cho dù cậu có kiêu ngạo đến đâu thì vẫn là một đứa trẻ.
Chúng tôi không đủ can đảm để liếc xuống lỗ hổng hình vuông thông với bên dưới, mà chỉ có thể run rẩy khi nép chặt vào nhau. Nếu như tôi nhìn xuống thì con quái vật đang đội lốt chú sẽ bắt tôi mất.
Lúc đó, tôi thực sự nghĩ thế.
Bỗng có một âm thanh dữ dội khác vang lên.
Tôi đóng băng. Dù không có thang thì người lớn vẫn có thể trèo lên bằng một cái ghế. Tôi ghét bản thân vì đã quên mất điều đó.
Có lẽ dì và chú đều biết Crinum và tôi thích chơi trốn tìm ở đây, và họ đã ngầm cho phép chuyện này diễn ra.
Tôi nhắm chặt mắt và bịt tai khi đè lên người Shade để che chở cho cậu. Dường như có ai đó đang cầu xin được cứu giúp bằng giọng của tôi.
Bang…
Một tiếng hét phát ra từ bên dưới.
Một âm thanh vang vọng vào đôi tai bị bịt kín của tôi.
Một giọng nói quen thuộc.
“Đừng bao giờ đe dọa đám trẻ! Đặc biệt là con gái tôi!”
Khi nghe những lời mạnh mẽ của cha, nước mắt tôi vỡ òa.