Sau khi Mộc Trung Quốc nói xong những lời này thì trong nhà cũng trở nên yên lặng.
Ngay cả Trần Xuân Hoa cũng không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Mộc Khai Kim mở miệng nói: “Chuyện này chúng ta bàn bạc sau đi. Bây giờ làm gì thì đi làm đi.”
Mộc Khai Kim nói như vậy xong thì mọi người trong nhà cũng giải tán.
Trần Xuân Hoa trừng mắt nhìn Mộc Dương một cái, miệng thì mấp máy, cũng không biết là đang chửi cái gì.
Mộc Dương cũng lười để ý bà ta.
Sau khi từ trong nhà đi ra, Trương Hiểu Dung cứ ôm lấy Mộc Dương, sau khi vào trong phòng thì nước mắt liền rơi xuống nói: “Là do mẹ nhất thời hồ đồ.”
“Mẹ xin lỗi con.”
Mộc Dương rất lo lắng đối với điều này, cũng không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài nói: “Mẹ con còn có việc, con ra ngoài trước nhé. Lôi Hướng Dương vẫn còn đang đợi con.”
Mộc Dương nói xong thì nhìn Mộc Trung Quốc một cái: “Bố với mẹ cũng bàn bạc kỹ chuyện của anh con đi.”
Mộc Dương nói xong câu đó thì liền rời đi.Vừa ra khỏi cửa lớn thì Mộc Dương nhanh chóng chạy đi.
Một buổi sáng trôi qua rồi, không biết tình hình bên đó của Lôi Hướng Dương như thế nào rồi.
Việc này là điều quan trọng nhất.
Mộc Dương chạy đến nhà Lôi Hướng Dương mới biết cậu vẫn chưa về nên lòng cô nóng như lửa đốt đứng đợi ngoài cửa lớn.
May là cũng đợi không bao lâu.
Lôi Hướng Dương đẩy xe kéo nên không thể đi nhanh được, nên khi vừa thấy Lôi Hướng Dương thì Mộc Dương đã vội vàng chạy tới.
Đến nơi, vừa nhìn sắc mặt của Lôi Hướng Dương thì cô liền biết e rằng kết quả ngày đầu tiên không quá tốt
Nếu không thì Lôi Hướng Dương cũng không đến mức cọc cạch như vậy.
Mộc Dương nhanh chóng điều chỉnh thái độ của bản thân một chút, sau đó cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ nói một câu: “Về rồi à?”
Cô nói chuyện với Lôi Hướng Dương nhưng mắt vẫn không nhịn được mà nhìn vào chiếc xe. Lôi Hướng Dương rõ ràng đã nhìn thấy biểu hiện của Mộc Dương nhưng không hề vạch trần mà tiếp tục bước đi với vẻ mặt bình thường.
Mộc Dương ngại nhấc tấm vải lên xem, trong lòng rất lo lắng.
Sau khi Lôi Hướng Dương vào đến cửa thì Mộc Dương cũng không để ý đến tâm trạng của cậu nữa mà lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là như thế nào, cậu nói gì đi chứ.”
Như vậy thật là khiến người ta lo lắng mà.
Lôi Hướng Dương cười ha ha nhìn Mộc Dương, sau đó thấp giọng nói: “Khai trương rồi.”
Mộc Dương vừa nghe được ba chữ này thì lập tức yên tâm.
Chỉ cần có thể khai trương là được.
Cô rất tự tin đối với món phá lấu này.
Chỉ cần có người mua thì không lo không có khách hàng quay lại.
Quan trọng là nó rất rẻ!
Rẻ hơn thịt lợn rất nhiều.
Đợi sau khi Lôi Hướng Dương cất xe xong, Mộc Dương liền trực tiếp nhấc tấm vải lên.
Kết quả phát hiện trong hộp chỉ còn sót lại một ít rau.
Mộc Dương nhất thời há hốc miệng hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của Mộc Dương.
“Đừng nhìn nữa, bán hết rồi. Lôi Hướng Dương ước chừng một chút: “Tôi đoán rau xanh dường như không thể kiếm được bao nhiêu tiền.”
Hôm nay vốn dĩ không nấu quá nhiều rau. Thêm vào đó là vốn dĩ Mộc Dương chuẩn bị rau là để thu hút khách khứa tới mua hàng nên cũng không để tâm.
Không kiếm được tiền từ rau cũng không sao.
Lôi Hướng Dương kéo Mộc Dương vào trong nhà, sau đó bảo Lôi Luy đóng cửa lại.
Mộc Dương nhìn bộ dạng thần bí của Lôi Hướng Dương thì suýt chút nữa bật cười.