Nhưng sau khi Lôi Hướng Dương lấy tiền từ trong túi ra thì cô liền ngưng cười.
Mộc Dương há hốc miệng nhìn Lôi Hướng Dương lấy từng đồng tiền trong túi ra thì lại có chút cảm giác hào hứng vì kiếm được tiền.
“Cô đếm đi.” Lôi Hướng Dương hai mắt lấp lánh, mặt mũi vốn đã rất đẹp mà nay dường như lại càng tỏa sáng hơn.
Nhưng chàng thanh niên này có đẹp trai đến đâu thì cũng không hấp dẫn bằng tiền.
Vậy nên Mộc Dương cũng không thèm nhìn nữa mà chỉ chăm chăm nhìn vào mấy đống tiền.
Nghe thấy Lôi Hướng Dương nói như vậy, Mộc Dương cũng không khách khí nữa mà nhanh chóng bắt đầu đếm tiền.
Sau khi đếm tiền xong, hai mắt Mộc Dương sáng lên nói: “Lôi Hướng Dương cậu giỏi quá.”
Cũng không tại làm sao cậu có thể làm được.
“Hôm nay tổng cộng bán được 28,5 tệ 3 hào.”
Nếu tính như vậy số tiền kiếm được là khoảng 8 hoặc 9 tệLấy ra một tờ tổng kết: “Đây gần như là số tiền mà cậu kiếm được.”
Tờ tổng kết này dường như được trình bày rất đẹp mắt.
Hai mắt Lôi Hướng Dương sáng lên hỏi: “Thật sao?”
“Gần như là vậy.” Mộc Dương cười, nụ cười như sáng lạn như mặt trời: “Đây mới là ngày đầu tiên, đợi sau này sẽ có nhiều người mua hơn.”
“Hôm nay tôi nghĩ ra một cách rất hay.” Lôi Hướng Dương nhìn Mộc Dương: “Chúng ta có thể đi hỏi mấy quán ăn trong trấn xem họ có cần đồ của chúng ta không. Ví dụ như trường Đảng.”
“Còn nữa, chúng ta có thể bán ở trước nhà máy vào lúc tan ca buổi chiều.”
“Hoặc là bán ở các khu tập thể của các hộ công nhân.”
Lôi Hướng Dương một hơi nói hết những lời này ra, sau đó hít một hơi thật dài nhưng giọng điệu và vẻ mặt đều tràn đầy hưng phấn.
Nhìn thấy Lôi Hướng như vậy hăm he như vậy nên Mộc Dương có chút không muốn đánh mất đi khí thế của cậu, hơn nữa nghĩ đi nghĩ lại thì cách này của cậu cũng không phải không được nên cô liền dùng lực gật gật đầu nói: “Lôi Hướng Dương tôi phát hiện cậu càng ngày càng thông minh đấy.” “Cách như vậy mà cậu cũng có thể nghĩ ra được.”
Mộc Dương dơ ngón tay cái lên với Lôi Hướng Dương.
Nói thật thì cách làm của Lôi Hướng Dương khiến cô cảm thấy có chút bất ngờ.
Kể từ lần trước cô chỉ bảo Lôi Hướng Dương một chút thì Lôi Hướng Dương liền đã làm theo được.
Rõ ràng là một cậu bé nông thôn bình thường nhưng bộ não không chỉ hữu dụng mà suy nghĩ cũng vượt qua những bạn bè đồng trang lứa khác.
Chẳng lẽ là do đây những đứa trẻ con nhà nghèo làm chủ gia đình từ sớm sao?
Mộc Dương có chút không hiểu, nhưng cũng không vì thế mà làm mất đi sự vui vẻ của cô.
Mộc Dương nhìn Lôi Hướng Dương nói: “Thế ngày chiều ngày mai chúng ta vẫn làm phá lấu hay là nghỉ ngơi một chút đây?”
Lôi Hướng Dương cười nói: “Nấu một nồi phá lấu bán đi. Hôm nay tôi phát hiện ra rồi, người đến xem món này rất nhiều nhưng lại có rất ít người mua nên chúng ta phải cố gắng thu hút lượng lớn đến mua, như vậy mới không cần lo lắng nữa.
Mộc Dương gật gật đầu: “Vậy còn đợi gì nữa? Đi thôi!”
Lúc hai người đi tìm ông Dương bán thịt lợn để lấy nội tạng lợn thì Mộc Dương hỏi Lôi Hướng Dương rằng: “Hôm nay cậu khai trương như thế nào? Có rao bán không?”
Lôi Hướng Dương biết Mộc Dương rất tò mò về chuyện này, nhưng Lôi Hướng Dương chỉ nói: “Sáng tôi đi bán, buổi chiều cô đến xem thử xem.”
Mộc Dương đột nhiên liếc nhìn Lôi Hướng Dương một chút sau đó liền nói: “Cái gì? Muốn tranh giành với tôi sao?”
Mộc Dương đường đường là cháu của nhà họ Mộc, chẳng lẽ còn sợ một thằng nhãi ranh như Lôi Hướng Dương hay sao?
Nếu Lôi Hướng Dương không sợ thì Mộc Dương cũng sẽ cẩn thận biểu diễn cho cậu xem, cho cậu biết thế nào là trời cao đất dày.
Nhân tiện khiến Lôi Hướng Dương khâm phục một lần.
Đối mặt với sự chất vấn của Mộc Dương, Lôi Hướng Dương chỉ có thể nhe tám cái răng ra mà cười nói: “Không phải cô tò mò hay sao? Vậy tự mình thử không phải biết rồi sao?”
Mộc Dương liếc nhìn hàm răng trắng sáng của Lôi Hướng Dương rồi trong lòng thầm nghĩ rằng răng của cậu trắng thật.