Mộc Trung Hoa không lên tiếng đáp lời.
Trần Xuân Hoa lại chỉ trích lại: “Mỗi năm, con cái đều không có tiền sắm lấy một bộ quần áo mới. Mộc Hoan đã lớn thế này rồi vẫn còn ngủ chung một phòng với vợ chồng tôi. Nói ra đều bị người ta cười cho! Bình thường trong nhà chẳng được một bữa thịt, cả đám trẻ con đều thèm ăn đến độ nào rồi? Không nói cái khác, nhà người ta thì ăn cơm khô, nhà chúng ta mãi ăn cháo loãng. Những ngày tháng như vậy tôi chịu đủ rồi.”
Trần Xuân Hoa càng nói càng uất, nước mắt rơi lã chã.
Đối với sự uất nghẹn này của Trần Xuân Hoa, Mộc Dương xem như đã hiểu rõ. Người ta sợ cái nghèo thôi.
Cô mới chịu khổ mấy ngày đã sợ cái nghèo rồi chứ đừng nói là Trần Xuân Hoa cả đời đều trải qua những ngày tháng như thế.
Nhưng mà…
Sợ nghèo khổ cũng không có nghĩa là có thể làm ra chuyện trái đạo đức được.
Nếu không hôm nay Trần Xuân Hoa tính kế gài bẫy cô thì chẳng lẽ ngày mai Mộc Trung Quốc cũng có thể bán Mộc Hoan đi chắc?
Nhưng Mộc Khai Kim nghe được những lời này lại thật sự không có lời nào để phản bác.
Nhà nghèo là thật, số tiền chi cho Mộc Hồng Tinh đi học không phải ít, đây cũng là sự thật.“Hồng Tinh muốn đi học cũng có thể đi học, Mộc Dương là em gái ruột của nó, đóng góp một phần thì đã làm sao?” Trần Xuân Hoa càng nói càng có lý, giọng cũng càng lúc càng to.
Chút chột dạ cỏn con trước đó đã chẳng thấy nữa.
Mộc Dương đột nhiên không nhịn được cười.
Lời này… đúng là biết nói.
Mộc Khai Kim muốn nói gì đó, có lẽ lại không biết phải nói gì, cuối cùng thở dài một hơi.
Trực tiếp nhìn sang phía Mộc Trung Hoa: “Thằng hai, mày nói xem?”
Mộc Trung Hoa thoáng lưỡng lự song vẫn nói ra: “Chuyện vợ con làm đúng thật là không phải.”
Mộc Khai Kim gật đầu: “Coi như mày còn biết lý lẽ.”
“Nếu như đối phương là một người bình thường hoặc cho dù là tình hình khá hơn chút, việc này cũng không tồi. Hồng Tinh là cháu trai nhà ta, chẳng lẽ Mộc Dương không phải người nhà chúng ta hay sao? Cũng không thể khiến nó bỏ cả một đời được?”
Mộc Khai Kim đập đập tẩu thuốc của mình, nếp nhăn trên mặt chẳng giãn ra nổi: “Chuyện này cứ vậy đi. Sau này đừng ai nhắc lại nữa. Vợ thằng hai qua xin lỗi chị dâu đi. Chuyện này là do cô không phải.”
Trần Xuân Hoa cực kì cự nự, rất không bằng lòng.
Mộc Khia Kim hít sâu một hơi: “Được rồi, chuyện này không ai được nhắc nữa.”
Nói xong lại liếc nhìn Mộc Trung Hoa.
Mộc Trung Hoa rất khôn khéo, khẽ đẩy Trần Xuân Hoa một cái: “Qua xin lỗi chị dâu đi.”
Chuyện này mà đòi cứ kết thúc như vậy sao.
Trong lòng Mộc Dương cảm thấy thật hoang đường. Hơn hết là sự bất lực vô cùng.
Hoá ra người sống trong cái nghèo, không có quyền lựa chọn như thế này, đến chuẩn mực đạo đức cũng thấp đến thế.
Trần Xuân Hoa vẫn còn không bằng lòng lắm.
Trương Hiểu Dung cũng không muốn Trần Xuân Hoa tới xin lỗi, bằng không chẳng phải bà phải tha thứ hay sao?
Lúc này Mộc Trung Quốc nói một câu: “Không cho Hồng Tinh đi học nữa.”
Lời này vừa nói ra, cả gian nhà đều yên tĩnh cả.
Mộc Hồng Tinh đã lớn thế rồi, nếu như không học tiếp thì dù đi học nghề hay làm việc ở nhà cũng đều là một lao động tốt. So với bỏ tiền đi học tốt hơn nhiều.
Trước kia Mộc Trung Quốc vẫn luôn hi vọng Mộc Hồng Tinh đi học, trở thành người xuất chúng thay đổi số phận nghèo khó, nhưng bây giờ ông lại nói như vậy…
Có thể thấy được trong lòng ông nghĩ như thế nào.
Có lẽ là bị k1ch thích bởi câu chỉ trích kia của Trần Xuân Hoa nói nhà nghèo là vì bỏ tiền cho Mộc Hồng Tinh đi học.
Về chuyện này, Mộc Dương có chút do dự.
Mặc dù cô không thích Mộc Hồng Tinh nhưng cũng không hi vọng tiền đồ của Mộc Hồng Tinh cứ thế bị huỷ hết.
Cho dù chỉ là học cấp ba cũng đã tốt hơn trở về làm nông dân rồi.