Editor: Tĩnh
Trên xe ngựa.
Lâm Sơ Văn yêu thích không buông tay mà thưởng thức mấy cái ngọc giản, đã có ngọc giản được mấy ngày rồi mà Lâm Sơ Văn lúc nào cũng ôm ngọc giản không chịu buông tay.
Bây giờ có ngọc giản trong tay chỉ cần thu thập đủ ba phần dược liệu thì hắn có thể nắm chất việc luyện chế được dược tề Thức Tỉnh Huyêt Mạch Trung cấp rồi.
Một khi Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo sử dụng dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Trung cấp vậy sẽ có thêm một phần cơ hội khi tiến giai Chiến Tướng cấp.
Nhờ đó khi Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo kết sát, sẽ càng xuông sẽ hơn.
Phải biết rằng, trong lịch sử không thiếu những Hồn Sĩ thiên tài kinh tài tuyệt diễm nhưng khi tụ khí thành sát lại thất bại.
Trong đó nổi tiếng nhất là tu sĩ thiên tài Hoành Nhạc của Tử La Tông, Hoành Nhạc lúc ấy khế ước là một con Thượng phẩm Hồn Thú Liệt Diễm Thiên Lân.
Tử La Tông vì chuyện đó mà chuẩn bị một phần thượng phẩm sát khí Tử Diễm Sát, rồi an bài này tông nội có linh mạch tốt nhất để tu luyện, kết quả, Hoành Nhạc trong quá trình kết sát, bị phản phệ trọng thương, Liệt Diễm Thiên Lân cũng nguyên khí đại thương.
Phải biết rằng, lúc trước ngoại giới phỏng đoán, Hoành Nhạc tiến giai thành công xác suất ở chín thành chín, kết quả, người này cố tình lại không gặp may mắn, đụng phải này % còn lại kia.
“Ngươi suy nghĩ cái gì đấy?” Sở Diệp thấy Lâm Sơ Văn hồn du thiên ngoại, hỏi.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp rồi đem chuyện của Hoành Nhạc nói ra.
Sở Diệp trừng lớn mắt, có chút kinh tủng nói: “Chỉ có % thôi, người này còn thất bại, người này thật đúng là xui xẻo a!
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Xác thật là vậy, ngươi cũng phải lưu tâm chuyện này một chút."
Sở Diệp cười gượng hai tiếng, nói: “Ta hẳn là không đến mức xui xẻo giống tên kia đâu.”
Lâm Sơ Văn nhún vai, nói: “Tiểu tâm sử đến vạn năm thuyền."
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Có đạo lý.” Một khi kết sát thất bại, vô luận là Hồn Sĩ hay là Hồn Sư đều sẽ nguyên khí đại thương, muốn ngóc đầu trở lại, ít nhất cũng phải chờ mấy năm, trước khi kết sát, các loại công tác chuẩn bị vẫn là phải làm tốt nhất có thể a!
.....!
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn một đường tây hành, lại đi tới Tam Dương Thành.
Tính ra thì bọn họ rời đi Tam Dương Thành, cũng đã hơn một năm có thừa.
Năm nay không phát sinh nạn châu chấu, mùa màng không tệ, Tam Dương Thành so với trước càng náo nhiệt hơn vài phần.
Thời thế đổi thay, trước đó đám người Lâm gia đổ sô đến Tam Dương Thành tìm Lâm Sơ Văn này đã sớm đều đi hết rồi.
Nay quay lại chốn cũ, Lâm Sơ Văn có chút cảm xúc phập phồng, lần trước tới đây, hắn chỉ mới là cấp , nay đã là cấp .
Lâm Sơ Văn tìm mấy cửa hàng dược tề, đem mấy loại dược tề tương đối bình thường trên người để bán ra.
Sau khi lấy được đồng vàng, Lâm Sơ Văn đi đến mấy cửa hàng dược liệu khác để mua sắm một ít dược liệu, mấy loại phối dược của Trung cấp huyết mạch dược tề quả là sang quý, một khối Xích Huyết Tủy liền tốn của Lâm Sơ Văn đồng vàng.
“Xích Huyết Tủy tuy có, nhưng có mấy loại phụ dược mua không khó, chủ dược còn cần Tử Tinh Lan, Kim Ngọc Dịch, Mặc Quả.
Tử Tinh Lan cùng Kim Ngọc Dịch chỉ cần bỏ ra nhiều đồng vàng thì vẫn có thể mua được, chính là Mặc Quả lại không quá dễ dàng như thế.
Sở Diệp nhíu nhíu mày, hỏi: “Mua không được sao?
Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, “Đã hỏi mấy nhà thuốc lớn cùng cửa hàng, đều không có.
Sở Diệp xoa xoa cái trán, có chút khó xử nói: “Mua không được liền phiền toái a!
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, “Đúng vậy!” Thiếu một loại phụ dược thì dược tề dù có luyện cũng không thành công.
“Ta nhớ rõ trong thành có một cây Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ, nghe đâu nó biết không ít tin tức, qua đó hỏi thử nó xem sao, chúng ta đi xem.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng được.”
Tại trung tâm của Tam Dương Thành có một cây Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ nó cao hơn trăm mét, chiếm hơn mẫu đât ở trung tâm thành.
Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ là một loại thực vật hệ Hồn Sủng, có thể dùng để truyền đạt tin tức.
Loại cây này lớn lên có chút giống cây liễu, trên cây có muôn vàn chiếc vãi lụa theo gió phiêu lãng, mà thứ nhìn như miếng vải lụa xanh biết kia thật ra chính là lá của chúng.
Mỗi phiến lá của Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ có thể xem nó như một trang giấy để lưu trữ tin tức, loại cây này có lớn có nhỏ cây càng lớn thì có càng nhiều tin tức.
Giống như Tam Dương Thành cây Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ này đã cùng nhau tồn tại với nhau hơn năm nó đã chứng kiến thế tất cả những thế sự hưng suy của Tam Dương Thành suốt hơn năm qua, mà dù thế sự có ra sau thì nó thì cứ sừng sửng không ngã, chỉ dựa vào đó thì giá trị của nó cũng đã phi thường.
Ở đây hiện tại có không ít người đang nhờ Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ tìm kiếm tin tức giúp họ, những phiến lá không ngừng lập lòe ánh sáng kia chính là tin tức đang được truyền về cho người hỏi.
Sở Diệp lấy một phiến lá ghi hai chữ Mặc Quả.
Nhưng muốn viết được lên lá thì trước đó phải bỏ ra đồng vàng vào hốc cây, thì phiến lá mới cho người ta viết chữ lên đó.
Sau khi Sở Diệp viết xong câu hỏi thì trên lá lập tức hiện ra rừng rậm Nam Hoang.
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói:" Nếu đã mua không được thì đến đó thử vận may cũng chẳng sao."
Nếu thật trong thành có bán thì chất chấn Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ đã nói ra.
Lâm Sơ Văn thở dài, nói: “Cũng chỉ có thể như thế."
Rừng rậm Nam Hoang diện tích rộng lớn, muốn từ nơi đó mà tìm thấy Mặc Quả cũng không dễ dàng gì.
Mà tin tức Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ cung cấp cũng chẳng phải tin tức độc môn gì.
Bất quá bây giờ bọn họ ít nhất cũng có một ít manh mối để lần theo, nếu lại đi tìm khắp nơi mà không có đầu mối cũng không được.
Bên trong thân cây Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ không ngừng truyền đến “Loảng xoảng, loảng xoảng” đó là thanh âm mà đồng vàng bị ném vào hốc cây, Sở Diệp nghe đến nổi tai có chút nhứt.
“Buôn bán tin tức, kiếm tiền dễ thật a!” chỉ cần chờ như vậy một hồi, Sở Diệp đã nhìn thấy có hơn một ngàn đồng vàng bị ném vào hốc cây, vậy một tháng cái hốc cây kia kiếm được bao nhiêu tiền đây.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Đầu cơ trục lợi nhờ vào buôn bán tin tức tuy rằng kiếm nhiều tiền, lại không phải mọi người đều có thể làm, cái cây Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ này có hậu trường cũng không nhỏ đâu!
“ Tới khi nào, ta mới có thể y như nó mỗi tháng đều số tiền cố định chạy vào túi đây” Sở Diệp tràn đầy hâm mộ nói.
Lâm Sơ Văn: “......"
.........!
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn rời đi Tam Dương Thành, đi đến rừng rậm Nam Hoang.
Sau khi đến rừng rậm Nam Hoang, Sở Diệp liền đem ong đàn thả ra ngoài, để sưu tầm tin tức của Mặc Quả.
Ong đàn hiện giờ số lượng khổng lồ, khi thả ra liền mênh mông cuồn cuộn, được phân tán đi vô số địa phương để sưu tầm tin tức, hiệu suất so ra còn cao hơn Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn rất nhiều.
Rừng rậm Nam Hoang rộng lớn vô biên, hai người hiện tại cũng chưa tìm thấy tin tức của Mặc Quả, nên quyết định trước tìm một địa phương an toàn, để nghĩ ngơi trước đã.
Sở Diệp không ngừng mở ra Thông Cảm kỹ năng, để quan sát hình ảnh mà ong đàn truyền về.
Sở Diệp nhờ uống một số lượng lớn các loại dược tề linh hồn, lại còn uống thêm không ít Đoán Hồn Rượu, nhờ đó linh hồn lực tăng lên không ngừng, cũng nhờ vậy mà sử dụng Thông Cảm kỹ đã thông thạo hơn và phạm vi sử dụng cũng đã lớn hơn.
Trước đó Sở Diệp thường xuyên bị đau đầu nay cũng đã lâu không còn xuất hiện triệu chứng đó nữa.
Đi tìm Mặc Quả, Lâm Sơ Văn không thể giúp được gì nhiều nên thừa dịp này, nắm chặt thời gian, nghiên cứu các loại dược tề trong ngọc giản.
Trước đó khi Lâm Sơ Văn có được ngọc giản trong đó có không ít các loại tri thức về dược tề cách phối trí hay kỷ năng khi phối dược, có những cái khá đơn giản nhưng cũng có những cái rất thâm sau ảo diệu, nên hắn chỉ có thể từ từ mà chiêm nghiệm.
Vị Dược Tề Sư kia lưu lại truyền thừa thập phần hoàn chỉnh, đã giúp cho trình độ phối dược của Lâm Sơ Văn tiến triển cực nhanh.
Chỉ chớp mắt, hai người đã ở rừng rậm Nam Hoang hơn nửa tháng, Ngân Sí Ong tìm tòi hơn phân nửa rừng rậm Nam Hoang, nhưng vẫn như cũ không có tin tức của Mặc Quả.
“Vẫn là không có tìm được sao?” Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp lắc lắc đầu, “Không có tin tức gì cả."
Lâm Sơ Văn thở dài, nói: “Chẳng lẽ là tin tức bị sai?”
Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là không, có lẽ là thủ hạ của Tiểu Ngân do không biết hình dạng Mặc Quả nên nhiều khi gặp mà không biết rồi ngốc nghếch bỏ qua cũng không chừng.” Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, Ngân Sí Ong mang về không ít trái cây, nhưng chỉ là là một ít loại trái cây lung tung mà thôi.
Lâm Sơ Văn bất đắc dĩ cười cười, Sở Diệp thật là, lại nói ong đàn của mình là đồ ngốc chứ.
Ngân Sí Ong đàn đã rất nỗ lực, năng lực phân biệt của ong đàn không tính là cao, đại bộ phận Ngân Sí Ong chỉ biết Mặc Quả là màu đen, cho nên, gặp được loại trái cây nào màu đen liền mang theo trở về, làm Lâm Sơ Văn đã thu được mấy chục loại trái cây màu đen.
Trong đó có một loại, là Hắc Ngọc Dâu Tằm giá trị không nhỏ, hương vị cũng không tồi, mà hai người bọn họ lại khá thích ăn chúng.
Lại qua hai ngày, Sở Diệp cứ theo lẽ thường mở ra thông cảm kỹ năng, giám sát tình trạng của ong đàn từ bốn phương tám hướng, bổng có một đạo có chút hình bóng quen thuộc, ánh vào bên trong thức hải của Sở Diệp.
“Là nàng?” Sở Diệp nói thầm nói.
Lâm Sơ Văn nhìn sắc mặt Sở Diệp, có chút nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?
“Có người của Sở gia ở chỗ này, hơn nữa, tình trạng hiện tại tựa hồ không được tốt lắm.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn trầm mặc một hồi, hỏi: “Muốn đi giúp một chút không?”
Sở Diệp gật đầu, nói:" Cũng được."
Mặc kệ như thế nào, thân thể này của hắn chung quy vẫn là người Sở gia người, nếu để người ta biết hắn thấy chết mà không cứu bị truyền ra ngoài cũng không tốt lành gì.
Gặp nạn chính là Sở Nhan Vũ con của nhị phòng ở Sở gia, Sở Diệp vẫn luôn đề phòng chính là Sở Tư Thần là người của đại phòng, còn Sở Nhan Vũ là người của nhị phòng.
Tuy nói đều là Sở gia người, nhưng đại phòng cùng nhị phòng vì tài nguyên tu luyện mà quan hệ xưa nay cũng không quá hòa hợp.
Sở Nhan Vũ so Sở Diệp lớn mười tuổi, dựa theo bối phận, Sở Diệp muốn xưng hô đối phương một tiếng tiểu cô cô.
Vị tiểu cô cô của nguyên chủ có tư chất không tồi, thành công khế ước một con Trung trung phẩm Đạp Vân Báo.
Đối phương sau khi khế ước thành công, Sở gia liền bỏ ra không ít đồng vàng để đem vị tiểu cô cô này đưa vào Thanh Vân Tông để học tập.
Thanh Vân Tông là đại tông phái, bên trong đó cao thủ vô số, không ít người ở Sở gia đều rất là hâm mộ vị tiểu cô cô này.
Nguyên chủ từng gặp qua vị tiểu cô cô này vài lần khi cô ta trở về thăm nhà, Sở Nhan Vũ mỗi lần trở về, đều sẽ cho đám tiểu bối một ít lễ vật, nguyên chủ tuy rằng là người không nên thân, nhưng ăn nói lại ngọt nên rất được vị tiểu cô cô này yêu thích.
Theo lý mà nói, vị tiểu cô cô này hẳn là đang ở Thanh Vân Tông học tập không phải sao, không biết vì cái gì lại chạy tới nơi mạo hiểm như vậy.
Sở Diệp nhìn thấy Sở Nhan Vũ đang bị một đàn sư tử vây công, cực kỳ nguy hiểm, liền chỉ huy mấy tóp ong đàn đang ở phụ cận qua đi chi viện.
Đoàn người của Sở Nhan Vũ gặp phải sự vây công của đàn sư tử, liền nghĩ sinh mệnh bản thân sắp không xong rồi.
Đột nhiên mấy cái đàn ong đàn tiến vào hổ trợ khiến cho tình thế được xoay chuyển không ít.
Mấy ngườu Sở gia người đem Sở Nhan Vũ vây quanh ở tâm trung mà bảo vệ, nói: “Nhan Vũ chất nữ, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? Hay là đi trước đi?
Sở Nhan Vũ nhíu mày, nói: “Chờ một chút."
Đều đi đến bước này rồi, đã có mấy vị trưởng bối đều vì nàng mà bị thương, còn tổn thất vài kiện pháp khí, nàng không nghĩ liền như vậy từ bỏ như vậy.
“Đàn ong đàn này tới có chút kỳ quặc a! Nhan Vũ chất nữ có phải là ngươi có đồng môn nào tới đây hỗ trợ phải không?
Sở Nhan Vũ nhăn nhăn mày, đồng môn nàng cũng có không ít.
Khế ước một ít Hồn Sủng kỳ kỳ quái quái cũng không ít, nhưng không nghe nói có đồng môn nào khế ước với Ngân Sí Ong a!
Sở Nhan Vũ vốn còn lo lắng ong đàn sẽ đối phó với bọn họ, nhưng lại thấy ong đàn chỉ công kích bầy sư tử, trong lòng cũng âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám hoàn toàn buông lỏng..