Editor: Tĩnh
Trên đường gặp được đôi tỷ muội kia coi như chỉ là khúc nhạc đệm mà thôi cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chuyến đi của bọn họ.
Lâm Sơ Văn dựa theo chỉ dẫn của gia gia lưu lại mà đi tới rừng Sương Mù.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu:" Ngươi thật sự muốn đi vào bên trong rừng Sương Mù sao?
Rừng Sương Mù chướng khí tràn ngập, người thường tiến vào trong đó, rất dễ bị lạc đường.
“Ở đây hình như có mùi gì đó!” Sở Diệp nhăn cái mũi nói.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, “ Đúng là hương vị ở đây không dễ chịu cho lắm."
Có không ít hung thú không biết ở đây có khí độc nên hay chạy vào đây, khi đi vào bởi vì trúng khí độc mà chết thân thể phân hủy nên tạo ra một mùi vị không dễ chịu cho mấy.
“Gia gia ngươi như thế nào lại chạy đến một nơi như thế này?” Sở Diệp có chút hồ nghi nói.
Xung quanh rừng Sương Mù không một bóng người hoàn cảnh thì u ám, muốn đi tìm một cái thôn trang thôi đã cách đây mười mấy dậm.
Ở đây được xem như khu đất chết.
“Rừng Sương Mù hoàn cảnh đặc biệt, lại sinh trưởng một ít linh thảo đặc biệt, gia gia vào đây là vì tìm kiếm quỷ nấm sương mù.” Lâm Sơ Văn nói.
Lâm Sơ Văn lấy mấy lọ dược tề, đưa cho Sở Diệp: “Đây là dược tề Khư Chướng, ăn vào liền sẽ không bị chướng khí ảnh hưởng.
Sở Diệp có chút tò mò nói: “Ngươi khi nào thì chuẩn bị nó vậy, ta cũng chưa từng thấy nó."
“Ta chuẩn bị cũng được một khoảng thời gian rồi.” Lâm Sơ Văn đã sớm nghĩ sẽ tìm đến đây cho nên đã sớm bắt đầu chuẩn bị
“Ngươi phòng ngừa mọi việc thật chu đáo!” Sở Diệp khích lệ nói.
Bên trong rừng Sương Mù, sinh trưởng không ít độc vật.
Trong lúc hai người đi gặp một con Ngũ Thải Ban Lan nó nhìn khá giống nhện, nó rớt xuống làm Sở Diệp hoảng sợ.
Tiểu hồ ly hỏa tốt phun ra một ngụm hỏa, thực nhanh đem con nhện kia thiêu thành tro tàn.
Làm xong việc này, tiểu hồ ly quay đầu lại, nhìn Sở Diệp “Pi” một tiếng.
Sở Diệp cảm thấy được trong ánh mắt của Tuyết Bảo ánh lên vẽ khinh thường hắn.
Sở Diệp "......." Tại hắn nhất thời giật mình thôi mà.
Rừng Sương Mù cũng không thích hợp cho rất nhiều loại hung thú sinh tồn, nhưng đối với một ít loài như nhện, rắn độc mà nói, thì hoàn cảnh nơi đây chính là thiên đường cho chúng sinh tồn.
Càng là thâm nhập vào xâu trong rừng Sương Mù, càng gặp được đủ loại độc vật.
Sở Diệp không cẩn thận, đi ngang qua một cái sào huyệt của bầy rắn, phát hiện đàn rắn đang đánh nhau.
“Mấy con rắn đó đang làm gì a! Đánh nhau sao?” Sở Diệp thu hồi linh hồn lực, có chút kinh tủng.
“ Ta thấy chúng hình như đang đánh nhau rất kịch liệt, có phải là đang tranh giành chức xà vương thì phải."
Lâm Sơ Văn mặt đỏ cả lên, nói: “Chúng ta đi thôi."
Tình huống của đám rắn kia Lâm Sơ Văn đã thấy rõ.
Chú ý sẽ thấy đám rắn đang quay quanh một bụi hoa màu đỏ bụi hoa kia tên là Tiên Huyễn Tâm Hoa, loại hoa kia có khả năng giống y như xuân dược của con người, thật ra bầy rắn kia thật ra là đang giao phối vì muốn tăng tỷ lệ thụ thai nên khi giao phối loài rắn hay đi tìm loại linh thảo này.
Nên mới tạo ra cảnh tượng có hơn một ngàn con rắn đang dây dưa với nhau, nhưng bị Sở Diệp nhìn lầm thành là đang đánh nhau.
" Rắn khi đánh nhau thật khiến người ta kinh sợ." Sở Diệp, nói
Sở Diệp thật ra đối với cảnh tượng trước mắt thật ra cũng đã thích ứng không tệ, nếu như là lúc trước thì sớm đã ngất đi rồi.
Tuy như thế nhưng khi thấy cảnh tượng đó cũng làm hắn sởn gai ốc không nhẹ.
Sở Diệp vươn tay bắt lấy tay Lâm Sơ Văn định đi tiếp thì thấy tay đối phương lạnh ngắt liền hỏi:" Ngươi cũng bị dọa rồi sao?"
Lâm Sơ Văn cúi đầu không nói gì.
Trước giờ Sở Diệp luôn cho rằng Lâm Sơ Văn có lá gan lớn, nhưng nay không ngờ thật ra đối phương chỉ là giả vờ mạnh mẽ mà thôi.
Làm cho khí khái nam nhi của Sở Diệp bộc phát lên.
Bị chọc thủng ngụy trang, Lâm Sơ Văn có chút thẹn thùng, cường ngạnh nói: “Chúng ta đi thôi."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo.”
Trong lúc đi hai người đi qua không ít nơi chướng khí nồng đậm, nếu không nhờ trước đó hai người đã ăn vào Khư Trướng đan thì đây đã sớm bị độc chết rồi.
Dọc đường đi bọn họ tuy không gặp được hung thú cao cấp gì, nhưng lại gặp không ít loại độc vật, làm cho Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn mỗi bước đi đều nơm nớp lo sợ.
Lâm Sơ Văn có chút phấn chấn nói." Nơi đó chất là gần đây thôi."
Sở Diệp lấy ra la bàn, nói: “Cẩn thận một chút, căn cứ theo la bàn biểu hiện phụ cận nơi này có hung thú.”
“Hung thú? Nhiều hay ít?” Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp nhìn la bàn, nói: “Không dưới con dẫn đầu hẳn là một con cấp , đám hung thú này chất là sống theo bầy.
Lâm Sơ Văn suy tư một chút, nói: “Có lẽ là bầy sói, gia gia từng nói qua hắn phát hiện ở đây có một bầy sói, chỉ là khi gia gia đến đây thì bầy sói đã đi đến nơi khác rồi, hiện tại chất là mới trở lại đây thôi.
Gia gia từng dặn dò hắn nếu gặp bầy sối thì tốt nhất nên tránh đi chổ khác đồ vật thì để sau rồi lấy cũng không sao.
Nếu không chúng ta để khi khác rồi đến lấy cũng không sao.
" Để ta bảo Tiểu Ngân suất lĩnh ong đàn qua đó xem thử nếu có bầy sói thì đuổi chúng đi."
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Cũng được."
Tiểu Ngân nghe lệnh xuất lĩnh ong đàn hừng hực khí thế mà tiến qua đó.
Ong đàn đi theo Tiểu Ngân đến địa điểm mà Sở Diệp chỉ định, không lâu sau Sở Diệp nhận được tin tức do Tiểu Ngân truyền tới quả nhiên ở đó thật sự có bầy sói.
Ong đàn hướng đàn sói mà thị uy, ong đàn hiện nay thực lực tăng mạnh đã có không ít Ngân Sí Ong cấp cấp .
Đừng nhìn đám Ngân Sí Ong này nhỏ nhỏ một đám, nhưng chiến lực của chúng lại không nhỏ, uy thế lại càng lớn khồn kém.
Trong bầy sói đã có mấy con sói đã bị ong đàn chít cho kêu la thảm thiết, Lang Vương bị khí thế của ong đàn dọa sợ đành phải mang theo thủ hạ mặt mũi xám xịt rời đi.
Tuyết Bảo vốn còn nghĩ có thể cùng bầy sói chiến đấu, thì nó sẽ có thể phô ra kỷ năng mới ai ngờ rằng con Lang Vương kia lại không có cốt cách như thế, vừa lâm trận đã chảy, khiến Tuyết Bảo chưa kịp trình diễn kỷ năng, làm nó thất vọng không nhẹ.
Sở Diệp nói.“Bầy sói đi rồi."
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “ Đừng truy kẻ cùng đường, bảo Tiểu Ngân quay về đi".
Sở Diệp gật đầu, nói: “Được"
Hai người bọn họ đi đến địa điểm tìm quanh một hồi cuối cùng cũng tìm thấy một cái sơn động.
Sơn động bị một bụi hoa lớn ngăn trước cửa nếu không có phải bọn họ có manh mối từ trước thì khó mà tìm được.
Hai người dọn dẹp bụi hoa đẩy cửa đi vào sơn động.
“Nơi này, giống như có người đã tới?” Sở Diệp nhíu lại mày nói.
Lâm Sơ Văn đương nhiên nói: “Xác thật có người đã tới, ngươi đã quên sau hai năm trước ông nội của ta từng ở đây."
Sở Diệp cười gượng một chút, nói: “Đúng vậy! Ta thiếu chút nữa đã quên."
" Bụi hoa ngoài kia vốn không to như thế nhưng ông nội ta sợ người khác sẽ phát hiện ra nơi này nên đã làm cho bụi hoa kia trở nên to như bây giờ, để che mắt người khác." Lâm Sơ Văn, nói
" Nơi này vốn đã bị ai đó phong bế, nhưng sau đó bị gia gia phát hiện bên trong đó còn có một cái mật thất mà điển tịch trong đó thì đã bị gia gia ta lấy đi, nhưng sau đó gia gia ta phát hiện cái mật thất kia chỉ là lớp ngoài mà thôi, mà trong các di tích thì càng vô xâu thì đồ vật trân quý lại càng nhiều hơn."
" Mà trên cánh cửa cũng có một cái cơ quan giống như cái mà chúng ta đã gặp ở cái sơn động kia phải không."Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng cái cơ quan này không yêu cầu sử dụng linh hồn lực, mà nó yêu cầu sử dụng một bộ kỷ năng đặc thù chỉ dành riêng cho Dược Tề Sư, sau khi thi triển loại kỷ năng đó cánh cửa sẽ tự mở ra."
Sở Diệp giờ đây cũng rõ thứ mà người Lâm gia nói gia gia Lâm Sơ Văn lưu lại vốn không phải đồ vật như bọn họ nghĩ mà nó vốn là một cái mật địa, nhưng Lâm gia gia lại phát hiện bản thân mở không được nó nên đã lưu lại nó cho Lâm Sơ Văn, chỉ cần Lâm Sơ Văn đạt được đến trình độ mà cánh cửa yêu cầu thì có thể tự đến đây mà lấy đồ đi.
"Vậy ngươi biết loại hồn kỷ kia không?"
Lâm Sơ Văn tự tin tràn đầy nói: “Gia gia đã dạy ta, giờ ta đã nắm giữ nó rất rõ."
Thật ra nó cũng là một bộ hồn kỷ bình thường, nhưng chỉ là nó yêu cầu linh hồn lực của người sử dụng phải cao, nên khi Lâm gia gia thấy bản thân không có khả năng liền đã truyền dạy nó cho Lâm Sơ Văn.
Khi được gia gia dặn dò, Lâm Sơ Văn liền đối với bộ hồn kỷ này rất coi trọng luôn chú tâm tập luyện nó, nên nay hắn đã nắm chất toàn bộ cuốn hồn kỷ kia.
Lâm Sơ Văn sử dùng hồn kỹ nhẹ nhàng mà mở cửa kia ra, tiến vào cánh cửa phía sau mật thất.
Nhìn thấy đại môn mở ra, Lâm Sơ Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Không nghĩ tới lại đơn giản như vậy."
Sở Diệp thầm nghĩ: Nơi này hẳn là chính là nơi mà Lâm Sơ Văn có được cơ duyên mà trong truyện nhắc đến, cho nên khi mở cửa lai đơn giản như thế.
Bên trong mật thất có không ít ngọc giản cùng quyển trục.
Lâm Sơ Văn lấy đại một miếng ngọc giản, nhìn thử thì trong lòng tức khắc đã tràn đầy hưng phấn.
Bên trong cái ngọc giản đó có chứa một đoạn hình ảnh của một vị Dược Tề Sư đang luyện dược.
Truyền thừa của Dược Tề Sư thường là một truyền một, thường những người được chỉ dạy thường phải có quan hệ huyết thống, hoặc là có giao tình rất tốt thì mới có thể đi theo họ học tập.
Lâm Sơ Văn tuy có một vị gia gia là Dược Tề Sư học được không ít thứ, nhưng gia gia của Lâm Sơ Văn trình độ cũng không tính là cao nên thứ chỉ dạy được cho hắn cũng chỉ là phần thô sơ bên ngoài của luyện dược mà thôi.
Nhưng hiện tại bất đồng, Lâm Sơ Văn hiện tại có thể ở gần mà quan sát một vị Dược Tề Sư luyện dược thì sẽ giúp ít rất nhiều cho Lâm Sơ Văn.
Lâm Sơ Văn có chút chờ không nổi mà đi xung quanh kiểm tra những cái ngọc giản khác, miệng không thể kiềm chế được mà cười liên tục.
" Tại sao trước giờ ta không nghĩ tới vấn đề này."
"Thì ra cái hồn kỷ kia xảy ra vấn đề hèn chi khi sử dụng luôn cảm thấy không thuận tay cho lắm."
"Thì ra Phượng Vĩ Hoa là có công dụng như thế này, hèn chi trước kia cứ cảm thấy có chổ không đúng."
"........."
Lâm Sơ Văn giờ đây chỉ lo điên cuồng học tập những thứ trong ngọc giản, cũng từ đó những vấn đề mà Lâm Sơ Văn thất mất bấy lâu nay cũng đã được giải quyết dễ dàng nhanh chóng.
Sở Diệp thấy Lâm Sơ Văn tập trung đến độ quên hết mọi thứ nhưng cũng không lên tiếng nhắc nhở.
Chờ Lâm Sơ Văn phục hồi lại tinh thần thì đã là hơn hai canh giờ sau.
Phát hiện chính mình nhất thời thất thần, làm Sở Diệp phải đợi hồi lâu, Lâm Sơ Văn có chút ngượng ngùng, “Ngươi như thế nào không nhắc nhở ta.....!
“Thấy ngươi xem nhập thần, sợ quấy rầy ngươi ngộ đạo, như thế nào, thu hoạch không nhỏ đi.” Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “ Cũng đã thông hiểu không ít thứ." Chỉ cần một khi hắn đem tất cả truyền thừa trong ngọc giản học xong, thì hắn có thể luyện chế được Linh cấp dược tề, chỉ cần hắn có thể trở thành Dược Tề Sư Linh cấp thì thân phận của hắn cũng sẽ được đề cao từ đó.
Gia gia bỏ ra hơn mấy mươi năm cũng chỉ là Dược Tề Sư Phàm cấp, nếu hắn có thể trở thành Dược Tề Sư Linh cấp thì gia gia chắc chắn sẽ rất tự hào về hắn.
Trong ngọc giản Lâm Sơ Văn còn phát hiện không ít phối phương Linh cấp của dược tề linh hồn, trước kia Sở Diệp đã uống không ít dược tề linh hồn Phàm cấp cùng Đoán Hồn Rượu mà những thứ đó giờ đã không còn tác dụng quá nhiều với Sở Diệp, chỉ cần hắn có thể luyện chế ra Linh cấp dược tề linh hồn thì sẽ giúp cho Sở Diệp rất nhiều.
“Nơi này còn có một cánh cửa.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn quan sát cánh cửa lắc lắc đầu, nói; “Cánh cửa này yêu cầu hồn kỷ rất cao để mở nó, mà ta hiện nay còn chưa mở nó ra được, tạm thời là không cần quan tâm đến nó."
Sở Diệp có chút tò mò nói: “Vậy tới khi nào mới có thể mở ra?
Lâm Sơ Văn trầm ngâm một chút, nói: “Ít nhất, cũng phải là Hồn Sư trung cấp."
“Như vậy cũng được.” Đại môn càng khó mở ra, càng chứng minh rằng đồ vật bên trong càng trân quý, “Vậy chúng ta tạm thời rời khỏi đây trước đã."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo.”.