Mấy ngày sau Quốc sư liền đổ bệnh, nghe nói bệnh thực hung, tự nhiên không thể tiếp tục nhận lệnh của Thái hậu.
Mà Hoa Y cũng không có ý định gọi hắn qua nữa, căn bản phó bản thay đổi thôi mà, lần này tự cô sẽ qua trận doanh của hắn.
-------------
Rừng trúc nhè nhẹ lay, hương thơm man mát của trúc lan toả trong không khí, giữa đình một nam nhân đang nằm trên ghế trúc, chén trà bên cạnh không biết từ lúc nào đã nguội lạnh, đôi mắt chàng khép hờ, làn áo xanh như hoà mình với rừng trúc, vạt áo nhẹ lay động theo tiếng gió.
"Chàng cũng thực quá thảnh thơi rồi đấy!" tiếng nữ nhân bất ngờ vang lên.
Nhanh như chớp một con dao phi đến cắt qua tay áo cô, nếu không phải Hoa Y nhanh chóng né thì giờ này chắc là trúng tay cô rồi, nhưng mà vì né quá nhanh nên liền không kịp thăng bằng, từ trên bệ tường ngã xuống, ngã thực xấu, ngã rớt hết cả hình tượng.
Một đôi giày không nhanh không chậm dừng trước tầm mắt nàng, dường như hắn không định giúp đỡ, chỉ nheo mắt nhìn nàng hỏi: "Vì sao người lại ở đây?".
Hoa Y thật sự giận rồi, cô ngã rõ đau mà khuôn mặt hắn vẫn bình chân như vại thế kia, thầm chửi rủa hắn lần trong lòng, người này chắc chắn không phải Bạch Ly của cô.
Có chút ấm ức, Hoa Y không đứng dậy, vẫn nằm y nguyên vị trí cũ, đưa mắt đáp lại hắn: "Ai gia qua thăm chàng, chẳng phải chàng cáo bệnh không đến gặp ai gia sao, vậy nên đích thân ta qua thăm chàng".
Vân Phượng nheo mắt nhìn nàng, nàng cũng trừng mắt nhìn hắn, không ai chịu ai, cuối cùng vẫn là Vân Phượng thức thời, đưa tay đỡ nàng dậy, có ý trách móc: "Vì sao lại phải trèo tường".
Hoa Y liếc nhìn hắn để lại ánh mắt đầy ý vị: "Sợ chàng sai người đuổi khách chứ sao".
Vân Phượng thở dài, dìu nàng ngồi xuống ghế, tự mình cúi người xuống, nhẹ cởi giày cho nàng: "Người không nên đến đây"
Nói xong liền nhíu mày, hắn là nhìn đến một mảng bầm tím nơi cổ chân nàng, có lẽ bị trật khớp.
Hoa Y không chút để ý đến sắc mặt của hắn: "Nếu ta không đến chàng sẽ không bao giờ gặp ta nữa".
Vân Phượng ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng sáng tinh tường, hắc bạch phân minh nhìn hắn, lại một giây nữa, trái tim hắn...muốn phát điên rồi.
Không đúng, ngay giây phút hắn phi con dao về phía nàng, trái tim hắn đã thật sự điên loạn rồi, lúc nàng té, lúc nàng giận, tất cả như muốn điên rồi...
Cúi đầu xuống, cổ chân nàng trắng muốt càng nổi bật lên vết bầm tím trông vô cùng đáng sợ, một sự tương phản gay gắt, nhìn thật đau, nhìn đến trái tim hắn thật đau.
Hoa Y nhìn hắn một chút liền biết ý nghĩ trong đầu hắn, mạc danh lòng thực vui vẻ, bất giác cô đã đưa tay xoa nhẹ đầu hắn trấn an: "Đừng lo để ta"
Nói xong hắn thấy nàng liền cúi xuống, nghe một tiếc crắc cổ chân đã được nắn lại như cũ, đến khuôn mặt nàng cũng không nhăn lấy một cái.
Lúc sau liền tươi cười hướng hắn: "Này là được rồi nhưng vẫn chưa đi được, ta lạnh quá chàng cõng ta vào nhà nhé".
Nếp gấp nơi mi tâm Vân Phượng hằn càng sâu, trong lòng hắn hiện đang vô cùng rối loạn, trái tim hắn đang kêu gào khát vọng, mà lý trí lại giống như một chiếc lồng giam, nhốt lại những cảm xúc điên cuồng mất đi sự khống chế ấy.
Hoa Y mãi vẫn không nhận được câu trả lời từ hắn, cô đành lên tiếng thúc giục: "Được không?"
"Được" hắn nghe thấy tiếng nói của mình, đồng thời cảm nhận được hơi ấm của nàng cận kề, con đường này hắn đi thực chậm, thực dài cũng thực lâu...
Hoa Y giống con mèo lười nằm dài trên lưng hắn, nhịp điệu di chuyển theo bước chân trầm ổn vững chãi của hắn.
Vân Phượng về đến phòng nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, hắn thở dài nhìn dáng vẻ đã ngủ say của người trên giường, cũg không biết là do con đường quá dài hay do bầu không khí bình yên hiếm thấy mà khi về nàng đã lim dim, ngủ mất rồi.
Hắn nở nụ cười đắng chát, rốt cuộc hắn không hiểu nàng đây là thiên kiếp của tiểu Hoàng đế hay là thiên kiếp của chính hắn nữa...