Vân Phượng ngồi trong thư phòng, cận vệ đi vào bẩm báo.
"Chủ tử, là phía việc bên người đó..."
Hắn nhẹ đặt sách xuống ngẩng đầu kéo theo một tiếng thở dài.
--------------
Hoa Y đang ngồi trong phòng ăn táo, liền nhìn thấy thân ảnh hắn từ xa bước đến.
Nàng nhanh chóng đứng lên ra đòn phủ đầu: "Ai gia hiện tại sẽ ở lại đây".
Vân Phượng không để ý đến sự phản kháng của nàng hướng về phía ghế bên cạnh ngồi xuống, một ly trà được dâng lên.
Hoa Y len lén liếc về phía hắn vẫn thấy nam nhân ung dung ngồi uống trà giống như người vừa nãy sai người tống cổ nàng về cung không phải hắn vậy.
Cảm nhận được tầm mắt của nàng hắn dừng lại động tác uống trà, nâng mắt hỏi.
"Vì sao lại không về?".
Đợi mãi câu nói này của hắn Hoa Y khuôn mặt nhỏ nhăn nhó thấy rõ: "Nhiều tấu chương lắm, mắt ta mỏi".
Nàng nói xong thân mình hắn liền khựng lại, cũng thật nhanh trấn định, lòng không biết sao mạc danh vui vẻ, bất giác giọng nói cũng dịu dàng đi.
"Ồ...không phải người muốn nhiếp chính sao?".
Nàng không cho là đúng nhanh chóng phản bác: "Cái ta muốn là nhiếp chính, là ngôi vị chứ có phải thâu đêm suốt sáng mù mắt đi duyệt tấu chương đâu".
Vân Phượng nheo mắt, ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo xuyên thẳng nàng: "Không được nói bậy".
Hoa Y mắt đối mắt nhìn hắn, nét cười càng thêm sâu, từng bước kiên định hướng về phía hắn, thân ảnh của nàng che khuất đi ánh sáng, bóng đen ngược sáng phủ hắt lên người nam nhân đang ngồi trên ghế.
Môi đỏ như máu, mi mục như hoạ, đáy mắt tràn ngập ý cười, khoé miệng kéo lên, từ từ cúi xuống kề sát tai hắn.
"Nhưng ai gia lại cứ muốn nói cho chàng~ giang sơn này~ nhất định sẽ mang họ của ai gia~".
Hoa Y cúi xuống liếc đến bàn tay nắm lại của hắn, nàng đưa tay chạm vào bàn tay hắn, nhẹ tách các ngón tay, mười ngón đan chặt vào nhau.
Nâng mắt nhìn vào đôi mắt của đối phương, lúc này đây đôi mắt ấy đã rút đi sự bình tĩnh, kiềm chế thường ngày thay vào đó là vô tận khát máu cùng bóng đêm u tịch, đây mới chân chính là hắn...Bạch Ly vốn phải có dáng vẻ như vậy...
Nàng nhoẻn miệng cười, đôi mắt dần nhắm lại, đôi môi đỏ mọng hạ xuống khoé môi mỏng lãnh tình kia.
Gáy bất chợt bị người nắm giữ, nụ hôn gia tăng lực đạo trở nên sâu sắc cuồng loạn, hắn lấy lại quyền chủ động, đặt nàng ngồi trên đùi, mạnh mẽ công chiếm đoạt đi hơi thở thơm mát của nàng.
Vân Phượng thật lâu sau mới buông tha người trong lòng, nhìn cánh môi nàng bị hắn giày xéo mà ướt át, càng thêm đỏ mọng ma mị hắn chỉ hận không thể một ngoạm nuốt nàng vào trong bụng.
Đôi tay không tự chủ được vươn lên nhẹ lau đi làn nước trên cánh môi, giọng nói bất giác trầm khàn hơn lúc đầu một chút.
"Người không thích hợp làm hoàng đế"
Hoa Y cười tà, bắt lấy đôi tay đang làm loạn của hắn nhẹ cắn: "Ta không trưng cầu ý kiến của chàng mà là thông báo, ta chắc chắn là hoàng đế"
Nói đoạn ngay tại chỗ vừa cắn còn lờ mờ hằn dấu răng hôn xuống, mắt nhìn thẳng hắn: "Cho dù chàng chọn như thế nào, ta đều tôn trọng quyết định của chàng..."