Từ ngày đó Thái hậu không hề lên thiết triều nữa, thực sự để chuyện triều chính cho Lưu Vũ Đế quản, chính mình lại thanh thanh nhàn nhàn làm một Thái hậu chân chính.
Các đại thần đều vô cùng khiếp sợ bởi sự quay ngoắt này của nàng.
Phía bên Lưu Vũ Đế mặc dù tiếp quản việc nhiếp chính, nhưng hàng ngày tấu chương vẫn là luôn được đưa đến Từ Ngô cung, cho dù các đại thần ra sức ngăn cản song Lưu Vũ Đế vẫn một mực tuyên bố hắn bệnh tật quấn thân tâm có mà lực không đủ, chỉ có thể nhờ cậy Thái hậu ra sức vì lê dân bá tánh.
---------------------
Vân Phượng nhìn thế cục bàn cờ trước mặt, lại ngẩng lên nhìn đến thân ảnh người đối diện.
Nàng hôm nay mặc một thân lam bạch sắc nổi bật khí chất trong trẻo trẻ trung của thiếu nữ lại đồng thời mang nét phong tình, lười biếng của mỹ nhân thấu hiểu hồng trần.
Nhìn thế cục bàn cờ trước mặt, quân trắng đã chiếm / bàn cờ, đây là trận đấu thứ của nàng và hắn kết quả vẫn vậy hắn thắng.
Nhưng điều khiến hắn phải suy nghĩ chính là từ sau ngày đó nàng luôn hẹn gặp hắn, đôi khi là bồi nàng chơi cờ, lúc lại bồi nàng ngắm cảnh, khi chỉ đơn giản là nhìn thấy hắn, cũng không có lên tiếng nói gì.
Hành động này của nàng hắn khó lòng có thể lý giải được.
Thu lại suy nghĩ, nhìn về phía đối diện, một tay nàng chống cằm vì tay áo quá rộng lộ ra một mảng tuyết trắng cánh tay, đôi mắt nàng sáng ngời có chút tinh ranh, khoé môi đỏ mọng không tự chủ được câu lên, nàng nhìn hắn, sử dụng ánh mắt nóng rực nhìn hắn.
Vân Phượng dời tầm mắt về phía hồ sen, cố làm lơ đi cái nhìn của nàng.
Hoa Y nhận ra sự lảng tránh của hắn, cười cười cũng không nói gì, trực tiếp đứng lên lê làn váy đứng trước mặt hắn.
"Quốc sư, ngươi cảm thấy hồ sen đẹp hay là ta đẹp".
Vân Phượng lúc này không thể không nhìn nàng, mặc dù vậy ánh mắt hắn vẫn dừng ở mi tâm rất chừng mực, đầy đủ lễ giáo.
"Hồ sen cảnh sắc thơ mộng hữu tình, thái hậu phượng nhan thanh thủy xuất phù dung, phải nói là cảnh đẹp người càng đẹp".
Một câu trả lời đạt tiêu chuẩn, Hoa Y cười càng thêm sâu, hắn càng cẩn trọng cô lại càng muốn lột đi lớp mặt nạ này của hắn.
"Vậy vì sao Quốc sư lại không nhìn ai gia? Ai gia vẫn chưa đủ làm hài lòng ngươi sao"
Nói xong cô từng bước ép sát, ngón trỏ tùy ý nâng lên cằm hắn, khiến hắn phải ngẩng đầu nhìn cô.
Không khí càng ngày càng ái muội...
Hoa Y nhẹ cúi xuống, mắt nhìn sâu vào đôi mắt hắn, hơi thở quẩn quanh, hỏi ra câu chất vấn: "Hửm...?"
Hơi thở hai người quẩn quanh, gần như đầu mũi nàng sắp chạm vào mũi hắn, bất giác không biết vì sao tim Vân Phượng đập chệch một nhịp.
Hắn vô cùng không thích cảm giác mà nàng mang lại, thái hậu bây giờ đứng trước mặt hắn và thái hậu ngày trước không phải là một, giác quan của hắn từ trước đến nay đều rất nhạy bén.
Mà thái hậu hiện tại này khiến hắn không thể nắm bắt được, nàng xuất hiện khiến rất nhiều điều vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn...ngay cả chính bản thân hắn...cũng vượt tầm kiểm soát...
Hoa Y thấy hắn ngẩn ra không trả lời, cô càng được đà lấn tới, chầm chậm cúi xuống, khi hai đôi môi cách nhau càng gần...
Vân Phượng đột ngột phản ứng kịp, quay đầu qua, ánh mắt chỉ còn một mảng kiên định, bình tĩnh.
"Thái hậu, ta không thể mạo phạm thánh nhan, cho dù người đẹp...cũng không thể tự tiện ngắm nhìn".
Hoa Y cười, đứng thẳng lưng, lùi dần ra sau cho đến khi lưng tựa vào thành đình, tùy tiện vươn tay ngắt một bông hoa sen, nghịch ngợm xoay nó trong lòng bàn tay, ánh mắt hướng đến nơi cùng tầm mắt với hắn.
"Nhưng ai gia lại thích cho...một mình ngươi ngắm nhìn..."
Hoa Y đảo tầm mắt về phía hắn, thấy hắn mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt phục hồi sự sáng suốt cùng ý cười: "Ta thực cho rằng mình không có diễm phúc lớn như vậy đâu, trời cũng đã muộn, ta là nên trở về thôi"
Nói xong hắn cũng hành lễ với nàng rồi nhanh chóng đi mất.
Hoa Y cười cũng không để bụng, nghịch hoa sen trong tay, bất giác khoé miệng lại kéo lên nở nụ cười, chạy cũng thực nhanh...