"Cô Trương!"
Hạ Hạ đang cấm đầu vào máy tính thì nghe có người gọi mình, quay về cửa sổ thì thấy Cố Vân Hàm đang đứng ở đó.
Cửa sổ vốn đang được đóng lại nên Cố Vân Hàm không chỉ vừa kêu cô mà còn vừa gõ lên lớp kính thủy tinh.
Hạ Hạ mở cửa sổ nhướng mày hỏi hắn: "Có chuyện gì à? Em giờ này rồi sao không đi ăn trưa đi mà còn ở đây làm gì?"
Cố Vân Hàm giơ túi bánh mì ở trên tay lên cho Hạ Hạ thấy: "Em biết cô chưa ăn nên mua cho cô."
Hạ Hạ nhìn túi bánh mì trên tay Cố Vân Hàm không biết nên bày ra bộ mặt gì mới đúng.
Cô nên cảm động vì boss nhà cô cuối cùng cũng có chút quan tâm đối với cô hay nên buồn vì bản thân sắp bị nhồi nhét thức ăn?
Trong lòng suy nghĩ thế nào thì là một chuyện mà nhận lấy bánh mì của Cố Vân Hàm là một chuyện khác.
Hạ Hạ lấy bánh mì rồi mà Cố Vân Hàm vẫn chưa đi, giống như nếu như hắn đi thì cô ngay lập tức sẽ đem bánh mì bỏ đi vậy, cho nên hắn mới đứng đây nhìn xem cô có thật sự ngoan ngoãn ăn bánh mì hay không.
Hạ Hạ nhướng mày: "Thế nào? Em phải nhìn thấy cô ăn thì mới chịu xuống nhà ăn à?"
Cố Vân Hàm cư nhiên thật sự gật đầu, hắn nói: "Hôm qua có em nhìn cô còn không ăn hết bánh huống chi bây giờ em đi thì ai biết được cô có ăn hay không?"
Hạ Hạ: "...."
Cái thằng nhóc này nếu không phải là boss nhà cô thì cô đã cho Tử Tinh xiên cho mấy xiên rồi.
Hạ Hạ mở túi bên trong là hai cái bánh mì tầm trung, là bánh mì ngọt mới ra lò có một mùi thơm phức rất kích thích khứu giác của người ngửi được.
Tiếc là Hạ Hạ xưa nay chưa từng thích đồ ngọt, cô còn nhớ lúc trước bản thân mình thèm bánh đậu xanh nhưng mà khi cô mua thì nó lại quá ngọt đến cuối cùng lại chẳng ăn được bao nhiêu.
Nếu không phải là bánh đậu xanh được boss nhà cô làm thì có lẽ Hạ Hạ sẽ không bao giờ ăn bánh đậu xanh nữa.
Con người Hạ Hạ chính là như vậy, nếu không phải cần ăn để sinh tồn thì Hạ Hạ cũng chẳng ăn.
Nhất là khi vào mấy thế giới tu tiên có thể tích cốc lâu dài thì đừng nói việc ăn với cô.
Liếc mắt sang nhìn Cố Vân Hàm một cái, thấy vẫn vẫn chăm chú nhìn cô cứ như không để sót bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô vậy.
Hạ Hạ giả vờ ho một tiếng nói: "Cô chỉ có một người nên không thể ăn hết hai cái bánh mì này được." Sau đó cô lấy một cái đi, cái bánh mì còn lại ở trong túi cô đưa cho Cố Vân Hàm: "Còn cái này trả lại cho em, chút nữa cô sẽ chuyển tiền trả lại cho em sau."
Cố Vân Hàm cũng không khách khí lấy lại chiếc bánh mì còn lại, nhưng tiền thì hắn xin từ chối: "Cô không cần trả tiền cho em làm gì, em chỉ là thấy cô không ăn thì lại bệnh lúc đó lại đến bệnh viện thì cha mẹ em lại bắt em đến thăm cô."
Hạ Hạ: "...."
Boss nhà cô ở thế giới này sao cứ thích khẩu thị tâm phi thế? Nói rõ ra là được rồi, đâu cần nói đối làm gì.
Nhưng mà Hạ Hạ cũng không vạch trần hắn, cô vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình hỏi: "Em muốn vào ngồi chung luôn hay là đi về nhà ăn?"
Cố Vân Hàm nghe thế vụt một cái biến mất, sau đó hắn như bay đến mà đứng trước cửa văn phòng đi vào ngồi kế bên cô.
Hạ Hạ giơ cho hắn ngón tay cái: "Nhanh đấy."
Cố Vân Hàm tự tin nói: "Nếu không nhanh thì sẽ không dành bóng được đâu."
Hắn chơi bóng rổ đương nhiên là phải chạy nhanh rồi, nếu chậm thì hoặc là bị đối thủ lấy mất bóng hoặc là không dành được bóng từ tay đối thủ.
Hạ Hạ ăn hết nữa ổ bánh mì rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhét vào tay của Cố Vân Hàm: "Em ăn đi, ổ bánh mì nhỏ như thế chắc em không no được bao nhiêu đâu."
Cố Vân Hàm: "....!Cô nói nó nhỏ thế mà cô vẫn ăn không hết."
Miệng thì oán trách nhưng hắn cũng không biết nên làm gì với cô mới là tốt nữa, ăn giúp Hạ Hạ nữa ổ bánh mì còn lại, Cố Vân Hàm nghiêm túc nói: "Cô ăn như thế no chưa? Hay chúng ta đi xuống nhà ăn tìm cái gì đó ăn thêm."
Hạ Hạ ngay lập tức lắc đầu: "Không cần! Cô no rồi."
"Nếu cô cứ như thế này thì dạ dày của cô có chịu nổi không? Em thật sự không có nói điêu đâu, cô cứ không chịu ăn như thế này thì cũng sẽ có ngày nhập viện."
Hạ Hạ gật gật đầu lấy lòng: "Rồi rồi rồi sao này cô sẽ chú ý hơn, sẽ không để bản thân vào bệnh viện rồi làm phiền em đến thăm cô nữa."
Cố Vân Hàm liếc mắt nhìn cô lộ rõ vẻ không tin.
Mà Hạ Hạ đúng thật là làm như thế không được.
Cô thật sự không có thích ăn!
...
Con gái ba đời kén ăn, còn mẹ thì hận không thể ăn ba đời.
Vẫn không hiểu vì sao mà một con mê đồ ăn như mạng là tui đây lại viết ra con gái là một người kén ăn nữa ;((
Mà có người ăn người giúp mình phần mình không ăn hết đúng là tốt thiệt, sao bên cạnh tui còn chưa xuất hiện một người như thế?.