Mẹ Cố ngó đầu từ phòng bếp ra, nhìn thấy hai cha con Cố đang ngồi ở ghế sofa, Cố Nhã Thanh từ trên lầu đi xuống cũng đúng lúc thấy mẹ Cố đang nhìn cha và anh trai.
Nàng cười ngọt ngào nói: "Mẹ, mẹ định nhờ anh hai làm gì sao?"
Cố Vân Hàm nghe đến mình giả vờ đứng lên, rõ ràng lẩm bẩm nhưng tiếng cũng đủ lớn để cho mẹ Cố nghe rõ: "Mình đi lên làm bài tập thôi, hôm nay tự nhiên lại muốn đi làm bài tập ghê."
Học sinh cá biệt như hắn làm bài tập là cái quỷ gì?
Mẹ Cố thấy Cố Nhã Thanh xuống cũng không thèm liếc mắc đến Cố Vân Hàm: "Mẹ định nhờ anh con sang nhà Tiểu Đình gọi con bé sang ăn cơm thôi.
Mà con xuống rồi thì qua gọi chị Đình của con đi."
Mẹ Cố vừa nói xong thì Cố Vân Hàm vốn đã đi đến bậc thang số ba nghe vậy ngay lập tức như một cơn gió bay đến cửa còn để lại một câu nói.
"Con đi cho."
Mẹ Cố: "...."
Cố Nhã Thanh: "...."
Cha Cố: "...."
Mẹ Cố nói: "Cái thằng này từ khi nào mà thích gọi Tiểu Đình qua ăn cơm như thế?"
Cố Nhã Thanh: "....!Con cũng không biết."
Cha Cố: "...!Có khi nào thằng này bị trúng tà đúng không?"
Ba người sáu mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không hiểu vì sao Cố Vân Hàm hôm nay lại hứng thú với việc gọi Hạ Hạ qua ăn cơm như thế.
Hạ Hạ chỉ đơn giản mặc một bộ đồ tắm, cô đứng dựa vào cửa nhìn Cố Vân Hàm đang đứng ở ngoài, đối diện với cô.
Thấy cô ăn mặc như thế, ánh mắt Cố Vân Hàm có chút tránh né không dám nhìn thẳng.
Dù gì cũng là thiếu niên tuổi mới lớn nhìn cảnh người mình thích ăn mặc mát mẻ như thế cũng hơi có chút xấu hổ.
Hắn mạnh miệng nói: "Cô...!cô sao...!sao cô lại ăn mặc như thế này?"
Hạ Hạ nhìn từ trên xuống dưới của mình, tuy rằng áo choàng tắm nhưng mà do cách mặc của Hạ Hạ vẫn khá kín thậm chí xương quai xanh cũng chẳng lộ ra như những người mặc áo choàng tắm khác.
Nhưng mà đối với Cố Vân Hàm ăn mặc như vậy vẫn mát mẻ.
Hạ Hạ nói: "Làm thế nào? Cô chú lại gọi cô sang ăn cơm?"
Cố Vân Hàm gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt vẫn không dám chạm vào Hạ Hạ.
Hạ Hạ mỉm một nụ cười giảo hoạt, cố ý đứng sát lại gần hắn.
Không biết có phải do Cố Vân Hàm bị máu lên não do nhìn thấy Hạ Hạ ăn mặc mát mẻ như vậy hay là do nguyên nhân nào khác mà hắn né cũng chẳng né để yên cho Hạ Hạ muốn làm gì thì làm.
Rõ ràng Hạ Hạ thấp hơn Cố Vân Hàm một chút nhưng mà cô lại lấy ngón tay mình nâng cằm của Cố Vân Hàm, trông vô cùng ái muội.
Mà hắn giống như một cô gái nhà lành bị ức hiếp ngoài đỏ mặt ra cũng chẳng biết làm gì.
Âm thanh Hạ Hạ vang lên mang theo một tia mị hoặc: "Mỗi lần em đến đều đúng lúc là cô vừa tắm xong, Cố Vân Hàm có phải là em cố ý hay không?"
Cố Vân Hàm lắp ba lắp bắp trả lời: "Không...!không có.
Cô...!cô nghĩ nhiều rồi."
Hạ Hạ nheo mắt, nụ cười mị hoặc vẫn giữ nguyên ở trên môi: "Là cô nghĩ nhiều sao?"
Cố Vân Hàm nghiêm trang mà trả lời: "Đúng vậy."
Hắn không thể có một suy nghĩ khiếm nhã nào với cô được.
Bây giờ không được, cô là cô chủ nhiệm của mình.
Chờ một năm sau thì hai người sẽ không dính đến quan hệ cô trò này nữa.
Lúc đó sẽ tốt hơn.
Không phải Cố Vân Hàm kiêng kỵ cảm thấy chán ghét với quan hệ cô trò này.
Nếu hắn chán ghét thì hắn đã không thích Hạ Hạ.
Chỉ là Cố Vân Hàm lo lắng cho Hạ Hạ, không muốn cô bị người khác mói những lời không hay như "làm cô giáo lại đi yêu học trò mình" "đúng là không biết xấu hổ là giáo viên lại đi yêu học sinh" hay những câu đại loại như thế.
Hắn muốn chờ thêm, vài tháng nữa thôi chỉ vài tháng nữa thôi hắn sẽ tốt nghiệp cấp ba.
Lúc đó hắn sẽ tỏ tình, chẳng cần sợ những người trong trường sẽ bàn tán những điều không hay về Hạ Hạ.
Bỗng dưng thái độ của Cố Vân Hàm trông có hơi khác như thế, Hạ Hạ không biết hắn nghĩ gì nhưng cũng không đùa với hắn nữa.
Cô quay vào nhà nói: "Em về nhà trước đi, cô đi thay đồ trước."
Nhìn bóng dáng của Hạ Hạ vào trong nhà, Cố Vân Hàm âm thầm nắm chặt tay.
Tốt nhất là vài tháng nữa Hạ Hạ đừng có dính đến những tên đàn ông nào khác nếu không thì hắn sợ bản thân mình sẽ dùng một vài phương thức đặc biệt mà xử lí những kẻ kia.
Tính ra cũng là do duyên số, Cố Vân Hàm quen biết được một số người ở trong tối, hắn có một chút giao tình với mấy người đó nên việc bí mật chỉnh một người nào đó cũng không khó.
Cố Vân Hàm không muốn làm Hạ Hạ bị thương chỉ có thể ủy khuất những tên đàn ông muốn gấp ghé người của hắn.
Không thể để Hạ Hạ biết hắn có một bộ mặt này được, dù gì Cố Vân Hàm nhận thấy rõ Hạ Hạ thích bộ dáng hắn ngoan ngoãn đỏ mặt trước mặt cô hơn.
Nếu Hạ Hạ thích thì hắn cũng không ngại diễn tròn vai, chỉ cần cô không có quan hệ với một người đàn ông nào khác ngoài hắn là được..