"Cô Trương có muốn cùng chúng tôi xuống nhà ăn không?"
Hạ Hạ đang soạn tài liệu thì hai cô giáo khác đi đế hỏi cô.
Cô ngước nhìn hai người họ, trong kí ức của nguyên chủ thì hai người họ cũng thường xuyên rủ cô ấy đi ăn cùng.
Lần trước cũng có rủ cô đi nhưng mà vì Hạ Hạ còn đang bận nên đã từ chối.
Và nghiễm nhiên lần này cũng là như thế!
Hạ Hạ lắc đầu: "Thôi hai cô cứ đi ăn đi, tôi không đói."
Hạ Hạ đã từ chối rồi thì họ cũng chẳng lôi kéo cô làm gì, dù gì việc Hạ Hạ ăn cơm hay không cũng chẳng liên quan đến bọn họ lắm, vì có nói chuyện qua nên thuận tiện rủ cô đi ăn cùng thôi.
"Cô có cảm thấy dạo gần đây cô Trương có gì đó rất lạ không?" Khi đi ra bên ngoài văn phòng được một lúc thì cô giáo đeo kính không nhịn được hỏi.
"Cô Trương nào? Trường mình tận hai cô họ Trương, cô nói cô Trương Đình hay cô Trương phó hiệu trưởng?"
"Thì cô Trương Đình đó còn cô Trương phó hiệu trưởng một tuần chưa biết gặp được mấy lần nói chuyện với nhau mấy câu nữa mà huống chi quan sát được cô ấy thay đổi thế nào.
Huống chi tôi với cô vừa nói chuyện với cô Trương nào xong?"
Cô giáo mặc váy dài à lên một tiếng, nói: "Cô Trương kỳ lạ chỗ nào? Sao tôi không phát hiện ra?"
"Là do cô không chịu để ý thôi, cô không thấy sau khi nghỉ tạm thời do nằm viện rồi trở về dạy thì cô ấy cứ như là thần tiên vậy, hít không khí mà sống đó." Cô giáo đeo kính làm một bộ dáng khoa trương.
Cô giáo mặc váy dài khó hiểu: "Sao lại nói như thế? Chỉ là những lần chúng mình rủ cô ấy thì cô ấy không muốn đi thôi chứ đâu đến mức như cô nói."
Cô giáo đeo kính thở dài một tiếng: "Cô không biết đâu, lần trước tôi có rủ cô ấy đi ăn một lần rồi sao đó cùng cô rủ cô ấy thêm lần nữa lần nào thì cô ấy cũng từ chối, từ đó tôi bắt đầu để ý.
Cô Trương thật sự hít không khí mà sống!"
Lúc đám người Cố Vân Hàm đi xuống lầu thì cũng trùng hợp nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô giáo.
Hắn theo bản năng mà ngừng lại, đám Vương Thừa thấy thế cũng dừng theo.
Hai cô giáo đã đi thêm một đoạn, cô giáo mặc váy dài cũng chưa tin lời cô giáo đeo kính mà cô giáo đeo kính giống như đang thiết phục cô giáo mặc váy dài tin mình.
Nhìn gương mặt của Cố Vân Hàm rồi lại nhìn hai cô giáo đã đi xa, Vương Thừa khó hiểu hỏi: "Hàm ca, hai cô ấy có gì à?"
Không lẽ Hàm ca để ý đến cô Trương nên mới đứng lại nghe cuộc trò chuyện của hai cô giáo kia, đó chứ?
Nhưng mà cho dù Vương Thừa có hỏi như vậy thì chưa chắc Cố Vân Hàm đã trả lời, bởi vì ngay cả câu hỏi bây giờ hắn cũng chưa trả lời Vương Thừa.
Hơi đâu mà Cố Vân Hàm lại đi trả lời Vương Thừa, trong đầu hắn bây giờ toàn là suy nghĩ về việc Hạ Hạ không ăn trưa.
Suy nghĩ này lấn áp cả câu hỏi của Vương Thừa nên hắn không nghe thấy.
Cố Vân Hàm không nhịn được nghĩ: "Theo như lời hai cô giáo kia nói thì lần trước cũng không có ăn trưa, rốt cuộc cô ấy có còn muốn dạ dày của mình không vậy?"
"Hàm ca! Hàm ca! Hàm ca!"
Vương Thừa kêu tiếng thứ ba thì Cố Vân Hàm mới thoát khỏi suy nghĩ, hắn nhíu mày nhìn gã hỏi: "Chuyện gì?"
Nhị Bình thay gã trả lời: "Vương Thừa kêu anh nãy giờ ba tiếng rồi đó, anh không những không trả lời mà người cứ như đang ngơ cho hồn lìa khỏi xác vậy đó.
Hàm ca, anh có bị sao không?"
Cố Vân Hàm lắc đầu: "Tôi thì có bị làm sao được, tôi không xuống nhà ăn nữa các cậu đi đi sẵn tiện cho tôi hỏi gần trường mình có chỗ nào bán bánh mì hay không?"
Vẻ mặt Tam Phú mờ mịt nhưng vẫn thành thật khai báo: "Hình như có cũng gần đây thôi, đối diện với quán trà mà thầy cô hay mua.
Hàm ca, anh đổi món thành bánh mì rồi à? Mà bây giờ chẳng lẽ anh định trèo tường đi mua?"
Nhưng mà gã mới hỏi được một nữa thì Cố Vân Hàm đã chạy vụt đi rồi.
Hắn chỉ cần biết quán bánh mì đó có hay không? Với lại ở đâu? Còn lại thì hắn chẳng quan tâm.
Bốn con khỉ con tám mắt nhìn nhau, Vương Thừa là người đầu tiên lên tiếng: "Tụi bây nói xem vì sao Hàm ca lại vội vội vàng vàng như thế?"
Nhị Bình cũng trưng ra vẻ mặt mờ mịt: "Hàm ca thích ăn bánh mì từ bao giờ thế? Với lại sao nhìn gấp gáp như sắp có án mạng vậy?"
Lạc Tứ lắc đầu: "Bây giờ chúng ta tự mình hỏi với nhau cũng vô dụng, cũng chẳng hiểu được Hàm ca đâu mà hỏi.
Đi xuống nhà ăn thôi, tao đói rồi."
Nghe Lạc Tứ nói như vậy thì Tam Phú cũng cảm thấy có chút đói, gã hùa theo nói: "Đúng vậy tao cũng đói rồi.
Đi xuống nhà ăn thôi."
Vương Thừa vẫn không hiểu: "Nhà ăn có đồ ăn rồi tại sao Hàm ca lại muốn đi mua bánh mình."
Quả thật nhà ăn có đồ ăn hết rồi cũng tận năm món trong một ngày để cho học sinh tự chọn, chỉ là nhà ăn không có cho gói mang đi thôi..