Xuyên Nhanh: Nam Thần Lặng Lẽ Thích Ta

chương 7: bá tổng tiểu khả ái (7)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ochibi

“Là nãi nãi, làm cho bọn họ kêu lên nãi nãi!” nhắc nhở.

“Phải ha!” Tiên Tảo Tảo đột nhiên vỗ mạnh một cái lên đầu.

Cô thiếu chút nữa đã quên, không được không được, phải trở về tính sổ!

“Tiên tiểu thư muốn trở về, có vật gì rơi ở đó sao?” Trợ lý tò mò hỏi.

Ở khách sạn hiện tại còn thu thập tốt, Tiên Tảo Tảo tiểu cô nương nhuyễn manh như vậy, chắc phải bị dọa hỏng.

Trợ lý cũng không dám dễ dàng đáp ứng.

Tiên Tảo Tảo lộ ra nhận ít thiệt thòi bĩu môi: “Bọn họ còn không có kêu nãi nãi, Lệ ca ca, trong nước không phải muốn xin lỗi phải kêu nãi nãi sao?”

“Vẫn là nói không được hả?” Tiên Tảo Tảo cuối đầu chậm rãi, đáng thương vô cùng.

Lệ Đình: Nhìn vật nhỏ khổ sở, hắn cũng không đành lòng trêu chọc đối phương.

Trợ lý:…… Tiểu cô nương từ nước ngoài tới này, quá ngây thơ rồi.

Nhưng trợ lý cho rằng đây là cái vui đùa, cười cười rồi cho qua, không nghĩ tới hắn nghe được BOSS phân phó.

“Cho người ghi âm phát lại đây,” Lệ Đình duỗi tay vỗ vỗ đầu Tiên Tảo Tảo, khó có được đề tài vật nhỏ không nhát gan nói, hắn cần thiết duy trì!

“Lúc trước bị Trần Cường trói đi, có bị thương hay không?” Sợi tóc mềm mại, sờ lên giống như tơ lụa bậc nhất, Lệ Đình sờ không đủ, cuối cùng đổi thành xoa loạn xạ.

Nuôi sủng vật nhỏ, đại khái cũng sẽ như vậy đi, còn rất không tồi.

“Không, không có, em rất phối hợp,” Tiên Tảo Tảo trả lời rất nghiêm túc, “Bọn họ cho rằng em xấu, nói em như vậy bồi anh lên giường anh sẽ ghét bỏ……”

“Khụ khụ!” Trợ lý đột nhiên ho khan lên.

Tiên Tảo Tảo tò mò nhìn về phía trợ lý, trợ lý vội vàng cúi đầu nhìn Boss, lại thấy Boss cũng bị những lời này làm cho phát ngốc.

Cũng may Lệ Đình khôi phục rất nhanh, hắn thu hồi tay nghiêng người, làm bộ lơ đãng ngăn cản tầm mắt Tiên Tảo Tảo, người sau quả nhiên lần nữa nhìn về phía hắn, mà không phải đi nghiên cứu trợ lý.

Lệ Đình miễn cưỡng vừa lòng.

“Mộc Phong tập trung lái xe, bịt lỗ tai lại.”

“Vâng BOSS.”

Bên trong xe khôi phục bình thường.

Tiên Tảo Tảo không nhụt chí, đề tài lúc nãy, lần nữa để sát vào đối tượng công lược hỏi, “Lệ ca ca, anh sẽ ghét bỏ em sao?”

Lệ Đình: “Cái gì?”

Tiên Tảo Tảo: “Cùng anh lên giường.”

Trợ lý: “Khụ khụ, khụ khụ!”

Lệ Đình trừng trợ lý, người sau nhanh ngậm miệng lại, không dám quấy rầy.

Quay đầu lại, Lệ Đình liền đụng phải ánh mắt Tiên Tảo Tảo, người sau vẫn một mực đợi đáp án.

Đôi mắt thủy nhuận màu trà nhìn hắn.

Bên trong tràn đầy hồn nhiên, Lệ Đình biết, sợ là vật nhỏ căn bản không biết ý tứ của lên giường.

Đối diện với ánh mắt ngây thơ như vậy, trong lòng hắn cảm giác có chút không thích hợp, nhưng lại không nói được cảm giác gì.

Nhưng hắn biết Trần Cường xác thật cần ăn đòn.

“Về sau không cần đề cập đến hai chữ lên giường này,” Lệ Đình nguyên bản muốn dùng hai chữ “không được”, nhưng nghĩ đến tính cách Tiên Tảo Tảo nhuyễn manh, vẫn nên đổi thành “không cần.”

Nói xong, Lệ Đình kinh hãi sức ảnh hưởng của Tiên Tảo Tảo đối với mình.

Trong khoảng thời gian ngắn như thế, hắn vậy mà chiếu cố tâm tình vật nhỏ.

Tiên Tảo Tảo cũng không biết tâm tư Lệ Đình, cô chỉ ngoan ngoãn gật gật đầu, “Không đề cập tới, về sau em chỉ nói ngủ. Không nói lên giường, cũng không nói lên giường ngủ.”

Lệ Đình:……

Trợ lý:…… Không cần khụ, không được khụ, giả bộ mình là không khí, không khí không tồn tại!

Biệt thự Lệ Đình ở ngoại ô thành phố, cách khách sạn khá xa, nhưng chạy xe một giờ đã tới.

Tiên Tảo Tảo đẩy xe lăn đi vào biệt thự.

Phòng khách đã sớm có quản gia giúp đỡ đang chờ, ban đầu cho rằng chỉ có Lệ thiếu trở về, đột nhiên không kịp phòng ngừa, bọn họ thấy được Tiên Tảo Tảo sau xe lăn.

Yên tĩnh.

Thất thần.

Một đám người ngơ ngẩn nhìn Tiên Tảo Tảo, xem làn da cô trắng nõn dưới đèn treo hào hoa xa xỉ, phát ra ánh quang như đồ sứ cao quý, xem dung nhan lóa mắt của cô lộ ra trong phòng khách.

Cô gái này…… Là ai a?

//

Truyện Chữ Hay