Bắt được Thẩm Bạch, trong thời gian ngắn Mộ Ngôn không có đi tìm Quý Lan Âm, mà đem Thẩm Bạch giày xéo qua lại.
Thiếu điều chưa ngược mất nửa cái mạng.
Cuối cùng bị chúa tể hệ thống ngăn cản: 【 ký chủ, lúc trước đã nói không thể giết người.
Mộ Ngôn nhìn thoáng qua Thẩm Bạch nửa chết nửa sống.
Cho người đình chỉ tra tấn Thẩm Bạch.
Cô chậm rãi đi qua, nâng cằm Thẩm Bạch, ghé sát vào, đồng tử đen mun đối diện với Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch mặc dù bị tra tấn đến hơi thở thoi thóp, nhưng cặp mắt vẫn còn rất sáng.
Thẩm Bạch nhếch môi, ánh mắt lại lạnh lùng không sao tả xiết, cười nhạo, "Ngươi muốn thu ta, tới thử xem sao?"
Thẩm Bạch, mảnh linh hồn này, có thể nói thuộc tính rất cường đại, cũng có thể nói dã tâm bừng bừng, muốn thu hồi cô ta, trừ phi phải có nghị lực tinh thần cường đại.
Bằng không —
Sẽ bị thừa cơ xâm nhập, tu hú chiếm tổ.
Giống như cuộc chiến giữa các nhân cách vậy.
Mộ Ngôn hơi mỉm cười, làm người cảm thấy như đắm mình trong gió xuân, "Không vội."
Thẩm Bạch tối sầm hai mắt, nhìn theo bóng dáng Mộ Ngôn rời đi.
Nói không cam lòng là có, cô ta bị bại bởi một con gà bệnh, nhưng mà...
Con gà này có vẻ cũng không phải dễ dàng bắt nạt a.
Lực lượng mà Mộ Ngôn sở hữu, đã toàn bộ chia sẽ cho bảy mảnh linh hồn, với trạng thái trước mắt của Mộ Ngôn, mạnh mẽ thôn phệ là sẽ bị phản phệ.
Cho mảnh linh hồn cơ hội, cướp đoạt ý thức của chủ hồn.
Trừ phi Mộ Ngôn phải có sức mạnh cường đại để áp chế, nhưng mà......
Sức mạnh cường đại này, trước đó thì bị phong ấn, hiện tại nó vẫn bị phong ấn, nhưng đã chạy sang người Quý Lan Âm.
Nhắc đến chuyện này ——
Mộ Ngôn đi tìm Quý Lan Âm.
Kết quả Quý Lan Âm giận, thế nhưng rất giống Lâm Dịch ở vị diện trước, thấy Mộ Ngôn liền hừ lạnh một tiếng.
Mộ Ngôn: "......"
Cô làm sai gì chứ?
Người đàn ông chân chính Ngôn cảm thấy mình không làm sai gì cả, cũng chẳng hiểu Quý Lan Âm giận cái gì, thế nên, đi dỗ Quý Lan Âm một chút.
Kết quả, lại bị Quý Lan Âm tát cho một cái.
Mộ Ngôn sửng sờ nhìn Quý Lan Âm.
Quý Lan Âm hừ lạnh, "Nàng đâu có quan tâm gì ta."
Mộ Ngôn: "Đâu có."
Quý Lan Âm liếc Mộ Ngôn, "Vậy nàng biết rõ mũi tên sẽ bắn trúng ta, sao còn bắn."
Chân chính không phải điều đó, Quý Lan Âm rõ ràng thấy rõ thái độ thờ ơ ở trong mắt cô.
Xa xa đứng đó, như thể hắn là kẻ qua đường râu ria vậy.
Mộ Ngôn trước là sửng sốt, sau đó khẽ cười, "Mũi tên bắn không trúng chàng."
Cùng lắm toàn bộ bắn trúng Thẩm Bạch mà thôi.
"Vậy nàng còn sai Hoàng Diệp Toàn ném đá ta."
Quý Lan Âm thấy rõ ràng.
Con hàng này lúc đó không chút lo lắng còn chưa tính, còn sai sử Hoàng Diệp Toàn chọi hắn.
"Đá cũng ném có trúng chàng đâu."
"Nhưng mà ta bị ôm, nàng cũng không giận nữa."
Mộ Ngôn: "... Vì, giận." Giận làm gì, xử lý thôi.
Quý Lan Âm liếc Mộ Ngôn một cái, hai người trầm mặc một lúc.
Không khí xấu hổ lúc trước gần như đã mất giờ lại quanh quẩn xung quanh hai người.
"Vậy tại sao nàng không nhìn ta?" Quý Lan Âm thiếu chút nữa giận cười, một bên dỗ hắn, hai mắt lại không biết ngó lơ đi đâu.
Mộ Ngôn mắt không nhìn thẳng, "Ta nhìn chàng mà."
Quý Lan Âm: "......"
Hắn giận đến không muốn nói chuyện với Mộ Ngôn nữa, sau đó mặc nguyên áo nằm xuống giường, ngủ.
Nên không thấy Mộ Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Ngôn dạo này trốn Quý Lan Âm, không vì lý do khác, chỉ vì lần trước, sau khi hôn xong.
Cũng không biết môi Quý Lan Âm hạ cái độc gì cho cô nữa.
Hôn rồi còn muốn hôn tiếp.
Ngọt ngào mềm mại.
Nhưng mà ——
Mộ Ngôn lạnh mặt, bản thân cô một chút cũng không muốn hôn, hôn nhau rất mệt mỏi.