Cung thủ dàn ra, trực tiếp bao vây Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch chấp tay sau người, tư thái thản nhiên, cùng Mộ Ngôn độ tương tự cao tới %.
"Ngươi ngồi xổm ta?"
Thẩm Bạch liếc nhìn cung thủ, cười nhạo, "Đã yếu còn muốn nhiều người như vậy bảo vệ ngươi a."
Thẩm Bạch độc miệng, lúc trước đã độc miệng, sau khi khôi phục ký ức, lại càng độc miệng.
Nhưng Mộ Ngôn cũng không thẹn quá hoá giận, nét mặt nhàn nhạt, "Thường thôi thường thôi, cũng chỉ yếu bình thường, còn chưa bị bắt lại."
Thẩm Bạch: "......"
Thẩm Bạch chổ ót bị ném trúng, đầu đang nhói từng cơn, mũi tên lại mũi mũi chỉa vào Thẩm Bạch.
Nếu vừa rồi không bị viên đá của Mộ Ngôn ném trúng, Thẩm Bạch hiện tại còn có thể rời khỏi chổ này.
Nhưng, viên đá của Mộ Ngôn cũng không phải ném uổng, thiếu chút nữa đã gây chấn thương sọ não.
Thẩm Bạch hiện giờ còn có chút xây xẩm, cố nén mới không ngất đi.
Đó còn là do Mộ Ngôn sức yếu, nếu không đã thủng hẳn một lỗ rồi.
Tuy nhiên, mặt ngoài Thẩm Bạch vẫn cường thế như cũ, bễ nghễ Mộ Ngôn.
Cô ta cười khẽ một tiếng, tay đặt lên vai Quý Lan Âm, "Như thế nào? Cứ gấp như vậy muốn xử lý ta, là vì hắn?"
"Không cần để ý a, ngươi còn không phải là ta sao."
Tay Thẩm Bạch gác trên động mạch của Quý Lan Âm, giọng nói biếng nhác.
Mộ Ngôn nhìn chăm chú vào tay của cô ta, một lát sau, mới rời mắt đi, "Ngu xuẩn."
Cô phất tay trực tiếp bảo cung thủ bắn qua.
Giống như không hề bận tâm sự an toàn của Quý Lan Âm vậy, nữ tử đứng ở ngoài xa, bình thản nhìn cung tiễn bắn về phía hắn.
Mặt không cảm xúc, khoảnh khắc đó, Quý Lan Âm giống như thấy được sự lạnh tình trên người cô, như một con người hoàn toàn không có tình cảm.
"Fck."
Thẩm Bạch ánh mắt chợt lạnh đi, xách theo Quý Lan Âm, khinh công phóng lên, tránh né cung tiễn.
Nhưng nào ngờ, Mộ Ngôn lại cho Hoàng Diệp Toàn ở phía sau ném đá tới.
Viên đá có kèm nội lực, bị ném trúng với Thẩm Bạch mà nói chính là rơi vào miệng cọp.
Thẩm Bạch nheo mắt lại, ôm Quý Lan Âm không thể động đậy chắn trước ngực, muốn dùng Quý Lan Âm để chặn đá.
Nào ngờ, cô ta càng như thế, ấn ký ở sau cổ Quý Lan Âm càng chớp loé mãnh liệt.
Gây đau đớn thẳng cho linh hồn của Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch ngô một tiếng, từ trên không trung rơi thẳng xuống.
Đá ném trật, cũng không trúng người Quý Lan Âm.
Ngược lại Thẩm Bạch không biết bị sức mạnh gì gây thương tổn, rớt xuống nền đất chậm chạp không thể cử động.
Mộ Ngôn bình thản đi qua, muốn đem Quý Lan Âm không thể động đậy, nhẹ nhàng từ trong lòng Thẩm Bạch rút ra.
Cô trước kéo một cái, kéo không nổi.
Mộ Ngôn: "......"
Chạm phải ánh mắt châm biếm của Thẩm Bạch, Mộ Ngôn mặt không cảm xúc ưu nhã vô cùng cho một chân, "Cơ trí."
Cô đã nói mà, cả cô còn bị gia quy khế ước quản gắt gao, mảnh linh hồn sao có thể lướt qua cô.
Ngu xuẩn.
Cuối cùng, Hoàng Diệp Toàn thay Quý Lan Âm giải huyệt đạo.
Mộ Ngôn muốn qua kéo Quý Lan Âm lên, thì bị Quý Lan Âm trừng mắt.
Sau đó, Quý Lan Âm hất văng tay Mộ Ngôn, thở phì phò rời đi.
Mộ Ngôn: "......" Cô lại làm sai cái gì nữa?
Mộ Ngôn mờ mịt.
Cố tình tâm linh cảm ứng truyền lại chỉ có nổi phẫn nộ ngập trời của Quý Lan Âm, còn tặng kèm Quý Lan Âm các kiểu gia bạo Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn tuy bày mưu lập kế, nhưng cố tình lại không hiểu nổi suy nghĩ trong cái đầu ngốc nghếch của Quý Lan Âm.
Thẩm Bạch bị nhốt xong, Mộ Ngôn hoàn toàn không thủ hạ lưu tình.
Dù có là mảnh linh hồn của mình, cô cũng vẫn làm thế, các loại khổ hình đều cho Thẩm Bạch dùng thử.
Chúa tể hệ thống: 【......】 ký chủ quá dã man vô tình.