Bởi thế, chiến tranh lạnh giữa Mộ Ngôn và Quý Lan Âm đã bắt đầu.
Lẽ dĩ nhiên, cũng chỉ là Quý Lan Âm đơn phương chiến tranh lạnh.
Người dĩ vãng không lúc nào là không vây quanh người Mộ Ngôn đã không còn, cũng không ai nấu cơm và bưng thuốc cho Mộ Ngôn nữa.
Mộ Ngôn phát hiện nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
Tâm tư của cô không ai có thể hiểu, đã không đi dỗ Quý Lan Âm, cũng không biểu lộ ra bất cứ vẻ dị thường gì.
Thẩm Bạch bị Mộ Ngôn nhốt một trận, đến hôm nay ——
Bỗng nhiên truyền đến tin tức nói, Thẩm Bạch đã bị cứu.
Được cứu còn chưa tính, còn bị Thẩm Bạch đánh cắp cơ mật quân sự nữa.
Đối với việc này, Mộ Ngôn chỉ tỏ vẻ thờ ơ.
"Chúng ta có cơ mật sao?"
Hoàng Diệp Toàn: "Không có sao?"
"Có sao?"
"Không có sao?"
"Có sao?"
Hoàng Diệp Toàn cuối cùng miệng giật liên tục, con mẹ nó con cáo già, không có cơ mật quân sự, vậy Thẩm Bạch con ranh đó trộm cái quỷ gì?
Nhìn Mộ Ngôn cười ý vị sâu xa, Hoàng Diệp Toàn khỏi nghĩ cũng biết, Thẩm Bạch con ranh đó lại bị tính kế.
Nhưng mà ——
Trăm triệu không nghĩ đến, bị nhốt mấy ngày, Thẩm Bạch cũng có tính toán của cô ta.
Cho nên, điều dưỡng không đến nửa tháng, chiến tranh lại bắt đầu.
Lần này, do nữ hoàng tọa trấn.
Cũng tức là nữ chính, nữ chính ở phương diện chiến tranh cũng có mưu lược riêng của mình.
Mà bên Thẩm Bạch, không phải Thẩm Bạch tọa trấn, mà là một tướng lãnh khác chưa gặp qua.
Chiến tranh chạm vào là bùng nổ.
Mộ Ngôn ở hậu phương, một bên bày trận, một bên khép quạt, ánh mắt nhìn về phương xa.
Bên tai là tiếng hô hào bàng bạc khí thế, và tiếng binh kiếm va chạm nhau.
Cô đứng ở mặt sau, dù có giấu trong đám người, cũng có thể dễ dàng bị nhận ra.
Mộ Ngôn đứng trong chốc lát, đã ho sù sụ lên.
Người cô thật ra cũng chẳng khỏe gì, lê lết tấm thân ốm yếu, là một chuyện rất thống khổ.
Đang ở trong quân doanh, Quý Lan Âm trong bụng cũng hiểu điều đó, giận thì giận, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Nam chính bánh bao đi theo Quý Lan Âm, ánh mắt có vẻ nóng lòng, "Các ca ca đều đi giúp bệ hạ, ta cũng muốn đi."
Quý Lan Âm nhìn bên ngoài đến xuất thần, hắn tâm thần không yên, luôn cảm thấy có dự cảm bất ổn.
Nghe nam chính bánh bao nói, nhàn nhạt lắc đầu.
"Chiến trường rất nguy hiểm."
Quý Lan Âm không phải chưa gặp qua Thẩm Bạch đánh giặc, tàn nhẫn không chừa lối thoát cho kẻ khác.
Mấy ngày nay, Quý Lan Âm không phải chưa đi xem qua kết cục của Thẩm Bạch.
Trong lòng chỉ thấy lạnh nhạt, ở hắn xem ra, trong sinh mệnh, trừ bỏ chính mình, và thê chủ của hắn ra, những kẻ khác đều là người xa lạ.
Quý Lan Âm vốn dĩ là một người lạnh tim lạnh phổi, hắn ở trước mặt Mộ Ngôn biểu hiện ra một mặt khác, tự nhiên bởi vì thích Mộ Ngôn.
Nước mắt cũng chỉ rơi ở trước mặt nàng, mới có ý nghĩa.
Cho nên, đối với Thẩm Bạch cũng chỉ thờ ơ, đương nhiên nếu có thể, hắn cũng muốn giẫm thêm một chân.
Nam chính bánh bao thất vọng một hồi, "Được rồi."
Thấy Quý Lan Âm có vẻ tâm thần không yên, nam chính bất bao bất tri bất giác bổ một đao, "Nghe nói quân sư cũng đi."
"Hôm nay thời tiết không quá tốt, nhìn trời, hẳn sẽ có mưa."
Quý Lan Âm lông mày càng nhíu tợn, hắn cũng không biết đã đứng dậy hồi nào.
Nhìn trời âm u, trong lòng lại nghĩ, nếu lát nữa trời mưa, nàng bị cảm lạnh thì làm sao.
Vốn đã nữa chết chưa chết, lại bị cảm lạnh, còn không phải muốn mệnh?
Quý Lan Âm giận Mộ Ngôn, chỉ vì cảm thấy nữ nhân này quá mức lạnh nhạt trong chuyện tình cảm, giận quá mới lạnh mặt một thời gian.
Chuyện tình cảm luôn hạ thấp trí thông minh của con người, hai người yêu nhau cãi nhau, chiến tranh lạnh cũng là chuyện bình thường.
Nhưng điều đó cũng không đại biểu, Quý Lan Âm không quan tâm Mộ Ngôn.