Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
Thiên Qua cố chấp không chịu rời khỏi bữa tiệc.
Tô Mộc rốt cuộc cũng không nhẫn tâm đem anh bị thương trực tiếp vứt bỏ, dẫn anh đi xử lý vết thương.
Mắt không chớp quấn vết thương cho anh.
Thiên Qua trần nửa người cười nói: "Tôi nhìn em, em nhìn tôi, Mạnh Tịch, khi nào em có thể cho tôi một danh phận?"
Mang theo giọng điệu ai oán.
"Shh ~"
Từ miệng vết thương truyền đến đau đớn khiến Thiên Qua hít sâu một hơi.
Tô Mộc ngước mắt lên, nhìn anh: "Thiên Qua, chúng ta không có khả năng."
Có lẽ ở chung tương đối thoải mái, cho nên cô mới hết lần này đến lần khác để mặc anh tiếp cận mình.
Nhưng...
Đây chỉ là thế giới nhiệm vụ, mà anh chỉ là đối tượng nhiệm vụ mà thôi.
【 Ký chủ, nếu cô muốn sau khi nhiệm vụ chấm dứt, trở lại thế giới này, cần phải mua thẻ đạo cụ, cửa hàng hệ thống có bán. 】
Cửu Thiên Tuế trồi lên.
Tâm trí của ký chủ có dao động, nó phải note lại.
"Không cần." Tô Mộc hờ hững nói.
"Nhưng Mạnh Tịch, em cũng có cảm giác với tôi, đúng không?" Thiên Qua nhìn cô, ánh mắt lóe sáng, liếc mắt một cái liền nhìn thấu đáy mắt anh, đối mặt với cô không có bất kỳ tạp chất nào.
Đôi mắt đẹp như thế này...
Thật giống đôi mắt của Tư Khế...
Tô Mộc sửng sốt, Tư Khế? Thiên Qua?
Đó có phải là ảo tưởng của cô không?
Tại một thời điểm cảm thấy tương tự.
Trên đỉnh đầu Tô Mộc truyền đến một cỗ nhiệt ý, bàn tay anh xoa xoa tóc cô, nói: "Tôi có thể chờ, Mạnh Tịch, tôi sẽ chờ em."
Sự xuất hiện của cô, tựa như ánh sáng soi sáng cuộc sống của anh.
Không biết vì sao lại có một loại cảm giác như vậy, chỉ cần có cô ở bên cạnh, tất cả mọi sự điên cuồng cùng khát máu đều sẽ bình tĩnh lại.
Muốn tới gần cô, lại gần cô một chút...
Như thể anh đã bị giam cầm trong bóng tối trong nhiều năm, nay lại mở ra sự cứu rỗi của số phận.
Cho nên anh cẩn thận tới gần cô, sợ cô trốn đi, khiến anh không thể tìm thấy.
Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Tô Mộc nhàn nhạt nhìn anh, không mở miệng, càng giống như cô không cách nào phản bác lời anh nói.
Có lẽ, chỉ là cô lạnh lẽo nhiều năm, cảm nhận được sự ấm áp thiếu vắng đã lâu, nên dễ dàng khiến cô buông lỏng phòng bị.
Thế giới này cảm nhận được quá nhiều sự ấm áp, nhanh chóng làm cho cô quên rằng cô không thuộc về thế giới này.
Lúc hai người từ phòng Tô Mộc đi ra, vừa vặn đụng phải Chu lão gia tử.
Chu lão gia tử nhìn mà trợn tròn mắt.
Tiểu tử thúi này, vừa mới ước định xong, liền cùng Tịch Nhi ở một mình.
"Ông ngoại."
"Tịch Nhi, cháu không sao chứ?" Ẩn ý chính là Thiên Qua không có làm gì cô chứ?
"Không có việc gì, anh ý bị thương, cháu băng bó một chút." Tô Mộc trả lời, lão gia tử đối với nguyên chủ và cô, đều dốc toàn lực yêu thương, người nhà như vậy, đáng giá quý trọng.
"Vậy cháu mau đi xuống đi, anh trai cháu đang tìm."
Lão gia tử rõ ràng là đang đẩy cô đi, ánh mắt cô rơi trên người Thiên Qua, muốn mở miệng giải thích.
Cô và Thiên Qua, cũng không như lão gia tử và Mạnh Nghiêu nghĩ.
"Mạnh Tịch, em xuống dưới đi." Thiên Qua nhìn ra ý định cô muốn giải thích, cắt ngang lời cô còn chưa nói ra.
Tô Mộc bất đắc dĩ, nếu anh thích cõng nồi, cứ để cho anh cõng đi, chút nữa cho anh một chút tiền cõng nồi.
Bóng dáng Tô Mộc vừa biến mất, lão gia tử sắc mặt nghiêm túc: "Thiên Qua, trước khi lão đầu tử ta đồng ý, hy vọng cậu không nên làm ra hành vi thương tổn Tịch Nhi, con bé còn nhỏ."
"Chu lão, ngài đặt Mạnh Tịch lên đầu quả tim, cháu cũng vậy, trừ khi cô ấy đồng ý, nếu không cháu sẽ không đối xử với cô ấy như vậy." Thiên Qua trả lời.
"Nhưng mà, hy vọng Chu lão tôn trọng lựa chọn của Mạnh Tịch."
"Hừ, vậy để xem cậu có thể trói chặt trái tim Tịch Nhi hay không."
☆☆☆☆☆
//