Xin lỗi vì nẫng tay trên trước, nhưng tôi quyết định sẽ tận hưởng cuộc sống thật dâm đãng

chương 42 kurusu mia (16)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên trong toa tàu rất nhộn nhịp.

Nhưng khi chúng tôi rời nơi phố thị, hành khách trên tàu cũng bắt đầu thưa dần.

Kể cả nếu đám học sinh cao trung như chúng tôi có gây náo loạn thì cũng chẳng sợ bị ai trách cứ cả.

Kurusu với vai trò dẫn dắt nhóm 4 người chúng tôi cố gắng khơi gợi một cuộc tán gẫu trong vô vọng.

Và rồi mỗi khi Kurusu cười, họ sẽ cùng cười với cô ấy.

Bầu trời qua cửa sổ chuyến tàu trông thật nhiều mây và u ám.

Tuy vậy, cùng với việc khoảng cách giữa những ngôi nhà thưa dần, thật tốt khi được thấy nhiều cây cối ruộng vườn hơn.

Bản thân tôi cũng sống ở nơi đồng quê, nhưng chúng tôi hiện tại còn đi xa hơn cả vậy nữa.

- Okutani-senpai cũng thấy vậy chứ?

Cậu nam sinh năm nhất, Karata hỏi tôi.

Tôi không nghe thấy cậu ấy nói gì nên đành trả lời cậu ta một cách mơ hồ.

"Ah, ừm..."

"Thấy chưa, đúng như em nghĩ! Ebara-senpai rất là kì quái."

"Vậy hả? Quả nhiên trứng ốp lòng đào nên được tẩm gia vị, nhỉ?"

Ebara đáp lời với vẻ mặt bất ngờ.

Đúng là một cuộc nói chuyện vô nghĩa.

Tuy vậy, nó cũng không quá tệ.

Với việc một cô gái xinh đẹp tuyệt vời đang trở thành trung tâm của sự chú ý, câu chuyện này sẽ bị lãng quên hoàn toàn vào ngày mai mà thôi.

Kurusu không hề ngừng nở nụ cười và đối đáp đều đặn với mọi người.

Có vẻ cô ấy không thấy mệt mỏi lắm. Rốt cục thì tôi lại chỉ nghĩ đến như vậy.

"Đầu tiên thì, chúng ta nên tới viện bảo tàng nhưng..."

Chúng tôi có mặt tại trạm ga núi Futagi vào lúc 9h30 sáng.

Viện bảo tàng nằm cách chỗ này 15 phút đi bộ và theo lịch thì nó sẽ mở cửa vào 10 giờ.

Trước sân ga rất nhộn nhịp.

Có khá nhiều người trông có vẻ là đang đi leo núi hay cắm trại.

Nơi đây cũng có khá là nhiều tiện ích như nhà thuốc, siêu thị và cửa hàng tiện lợi.

"Chúng ta nên mua thêm gì không nhỉ?"

Bởi chúng tôi vẫn còn dư dả chút thời gian, Ebara bèn đưa ra một ý kiến như vậy

Đồ ăn thì đã được phân bổ sẵn để chuẩn bị rồi.

Nếu mà có thứ gì cần thiết, chắc có lẽ đó là đồ uống thôi.

Và rồi một người trong chúng vào trong cửa hàng rồi mua đồ ngọt và nước uống.

"Vui thật đấy"

"Vậy hả? Vậy thì tốt"

Kurusu nói, tôi cũng đáp lời.

"Mình chưa từng được tham gia vào mấy sự kiện như này bao giờ cả."

"Vì sao vậy?"

"Ý mình là, nếu mình đi chung với một nhóm, một nhóm khác cũng sẽ muốn mình đi cùng với họ."

"Cậu đã trải qua khá nhiều gian nan đó nhỉ."

Đây là lần đầu tiên Kurusu tham gia vào hoạt động tập thể của một câu lạc bộ.

Thế nên nó phải dễ dàng một chút để cô ấy có thể tham gia.

"Cậu cũng thấy vui chứ?"

"Vẫn còn quá sớm để khẳng định."

Rời cửa hàng tiện lợi, chúng tôi đi bộ tới bảo tàng.

Con đường đồi dẫn tới bảo tàng thì có hơi dài một chút.

Những ngọn núi cao bắt đầu vào tầm mắt chúng tôi.

Ở đó có rất nhiều cây xanh ở hai bên; cảm giác cứ như chúng tôi đang đi sang thế giới khác vậy.

Cơn gió tươi mát thổi bay đi bầu không khí ẩm ướt.

"Bảo tàng cũng chỉ vừa mới mở cửa thôi."

Ebara chạy tới quầy và mua đủ vé cho tất cả mọi người.

Tiền vé đều được chi từ ngân quỹ của câu lạc bộ.

Viện bảo tàng này nằm trong một căn nhà nhỏ và xuống cấp đến kinh khủng.

Nơi này đã chi tiết hoá những khám phá từ di tích Futagi.

Ở đây còn có bản vẽ về cách sống của mỗi người vào thời kì Jomon[note41318].

Chẳng có thứ gì bắt mắt cho lắm.

Tuy vậy mọi người đều yên lặng ngắm nhìn những hiện vật và bảng chú giải một cách nhiệt tình.

Tôi cũng không phải ngoại lệ khi tự ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.

Tôi nhìn về phía Kurusu với một cái liếc

thoáng qua. Cô ấy đang đọc gì đó với vẻ vô cùng phấn khích.

Cô ấy cực kì xinh đẹp trong cái không gian mờ ảo này.

Cho dù cô ấy chỉ đang mặc quần áo kiểu thường nhật thì vẫn là quá hoàn hảo.

Mái tóc cô ấy che đi đôi tai còn đôi mắt thì đang toả sáng với vẻ tò mò chính hiệu.

"Cậu không nên tiến tới cô ấy một cách lén lút như vậy..."

Tôi nghe thấy một giọng nói lầm bầm từ phía sau.

Khi tôi quay đầu lại thì, hoá ra là Kawauchi.

"G-gì đấy... Giật hết cả mình."

"Okutani, đừng tiếp cận cô ấy lén lút như vậy."

Chỉ nói mỗi vậy, Kawauchi đến gần Kurusu.

Nhận ra Kawauchi, Kurusu đón anh ta với một nụ cười.

Những người khác cũng về tụ tập quanh cô ấy.

Nhìn cảnh tượng này, tôi bắt đầu có cảm giác kì lạ.

Kurusu thích tôi...

Bởi tôi nghe điều này từ chính cô ấy, không thể có câu chuyện nhầm lẫn được.

Kể cả bây giờ, khi cô ấy đang nói chuyện với mọi người, cô ấy vẫn luôn hướng về phía tôi.

Rõ ràng là, nếu tôi thử lén các thành viên khác tiếp cận cô ấy, thì tôi vẫn hoàn toàn có thể làm được.

Nhưng điều này sẽ làm mất đi sự vui vẻ của các thành viên câu lạc bộ. Hiểu được như vậy nên tôi không thể qua bên đó được.

Tôi không ghét sự thoải mái tại câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa Nhân loại này.

Dù gì thì tôi cũng chẳng có ý định phản đối nào đối với Kawauchi hay Ebara cả.

Còn Karata và Ooku thì ít nhiều cũng cho tôi cái cảm giác được làm một người đàn anh.

Kể cả tôi có đọc sách suốt giờ sinh hoạt câu lạc bộ thì họ cũng không hề nổi khùng lên hay kể cả tôi có về sớm thì họ cũng không tra hỏi lí do.

Đó là một khoảng cách hoàn hảo và một môi trường tuyệt hảo.

"Đi nào Okutani."

Giọng của Ebara đưa tôi về với thực tại.

Mọi người đều đã bước tới cửa ra của bảo tàng.

Chúng tôi đã dành ra chưa tới một tiếng để đi quanh công trình nhỏ bé này.

"Tới đây..."

Chúng tôi ra bên ngoài rồi nhìn lên trời.

Trời hiện tại đang mưa rất to.

Tôi đã không nhận ra việc này khi ở bên trong bảo tàng, tuy nhiên có vẻ là đã mưa được một lúc rồi.

Tiếng mưa rơi như thể chúng đang va đập với phần bê tông ở bãi đỗ xe.

Độ ẩm tăng lên và da tôi bỗng trở nên nhớp nháp khó chịu.

"Tạm thời thì cứ vào trong đã."

Mọi người đều gật đầu trước ý kiến của tôi. Chúng tôi trở lại bên trong bảo tàng

Sảnh chờ của nơi này có điều hoà không khí.

Chúng tôi ngồi thành hàng trên chiếc ghế dài trước cửa sổ.

Thời tiết vùng núi thì khá thất thường.

Nhưng, cơn mưa ngoài kia thì chẳng có dấu hiệu gì là sẽ ngừng.

Kurusu lấy một chiếc khăn nhỏ từ balo rồi lau hơi ẩm trên trán.

"Senpai, thế này thì hỏng rồi."

Karata liếc mắt ra ngoài với vẻ mặt buồn bã.

Kawauchi cũng nhìn ra ngoài với vẻ y như vậy.

"Dù tôi đã chuẩn bị thịt..."

"Dù tôi cũng đã chuẩn bị rau củ nữa..."

"Chúng ta có nên về nhà không?"

Kawauchi hỏi khá dứt khoát.

Khu cắm trại cách nơi đây 30 phút đi bộ.

Kể cả nếu chúng tôi có thể đi thì cũng không ổn, vì khu cắm trại nằm ở ven bờ sông.

Cơn mưa có thể đã làm nước dâng lên rất cao rồi.

Chúng tôi đã đặt chỗ nhưng vẫn chưa trả tiền.

Nếu mà là vì cơn mưa này, có lẽ sẽ ổn thôi nếu chúng tôi hủy chuyến đi này.

Tôi hành động như người đại diện và đi tới quầy tiếp tân của bảo tàng để gọi taxi

Bởi chúng tôi có 6 người, gọi hai xe đến sẽ hợp lý hơn.

Chúng tôi ngồi chờ đợi suốt một tiếng trong khi cơn mưa không ngừng trút xuống.

Có vẻ là mọi người đều có chung một suy nghĩ.

Hai chiếc taxi cuối cùng cũng tới.

Tôi đi chung với hai cậu trai năm nhất.

Cơn mưa trở nên kinh khủng hơn cả ban nãy.

Hai cậu chàng thì im lặng suốt quãng đường.

Chúng tôi dừng tại bùng binh trước ga.

Bởi tiền xe được chia đều cho cả ba, thành ra nó cũng không tốn kém lắm

Khi chúng tôi xuống xe, bác tài nói với chúng tôi vài lời.

"Tốt hơn hết là mấy đứa nên về sớm đi. Nếu nước còn lên nữa, tàu sẽ ngừng hoạt động đấy."

Trans: Imptia

Truyện Chữ Hay