Chúng tôi chạy vội đến ga.
Do nơi đó cũng gần vòng xoay nên cả bọn không bị ướt mấy.
Nhưng Kurusu thì khác, chiếc áo vàng của cô nàng đang dần trở nên trong suốt dưới cơn mưa.
Để lộ ra dưới nó là chiếc áo ngực màu trắng.
“Bác tài khi nãy đã nói, tàu có thể sẽ dừng lại.”
“Mọi người nhanh chân lên nào!”
Ebara dẫn đầu, còn mọi người chạy theo sau.
Chỉ nghĩ đến việc bị bỏ lại tại sân ga dưới cơn mưa này thôi cũng đủ tệ hại rồi.
Ngay khi chúng tôi chuẩn bị băng qua cổng soát vé, giọng của người nhân viên nhà ga vang lên.
“Tàu chỉ vừa mới đến và sẽ dừng lại một lúc, mọi người yên tâm.”
Cảm thấy như trút được gánh nặng, chúng tôi giảm dần tốc độ đến khi vào ga.
Chẳng thể nào cắm trại được trong điều kiện thời tiết thế này.
Về phần mình, tôi cảm thấy như được giải thoát sau khi hoàn tất vòng chạy cuối ấy.
Cái cảm giác âm ẩm khó chịu này, chẳng biết là do mồ hôi hay vì cơn mưa nữa.
Khi trở về nhà, có lẽ việc đầu tiên tôi nên làm là đi tắm.
Khi chúng tôi đặt chân lên tàu, đã có đầy người ở đó.
Bởi trời mưa, nên tất cả bọn họ đã phải từ bỏ kế hoạch cắm trại và leo núi của mình.
Gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ thất vọng và mệt mỏi.
Do trên xe đang bật điều hòa nên không khí hơi lạnh một chút.
Tiếng mưa rơi không ngớt và đôi lúc còn trở nên dữ dội hơn.
“May mà chúng ta lên kịp…”
“Rõ ràng, nếu không bắt kịp chuyến này, cả bọn phải ở lại rồi.”
Eraba và Karata nói.
“Lẽ ra chúng ta nên chú ý tình hình thời tiết mới phải.”
“Đúng đúng.”
Kawauchi cũng tham gia vào.
Người duy nhất không nhập bọn, Ooki, thì nhìn chăm chăm ra ngoài khung cửa sổ.
“Kurusu-san, xin lỗi.”
Cười cay đắng, Ebara nói với Kurusu.
Nhưng Kurusu chỉ lắc đầu.
“Sao cậu phải xin lỗi?...Ngoài ra, mình thấy cũng vui mà.”
“Đ-Đúng nhỉ!? Kh-Không biết…khi đến ga Ichikura, mọi người có muốn đi ăn gì đó không?”
Trước lời đề nghị của Ebara, cả Kawauchi, Karata và Ooki đều tỏ ra hào hứng.
Do cả bọn được dành cả một ngày ở bên Kurusu, nên ai nấy đều không muốn về nhà vội.
Tàu thì vẫn chưa khởi hành.
“Nghe hay đó, nhưng…cậu cũng đi chứ, Okutani-kun?”
“Ơ? Mình á?”
Kurusu đột nhiên quay sang, ép tôi phải trả lời.
“Sẽ đến, sẽ đến, sẽ đến chứ.”
Eraba tuyệt vọng ra hiệu bằng mắt.
Kurusu nghiêng đầu.
“Thật chứ?”
“Đúng thế…à không, mình pass.”
“Này, này, sao thế!”
Tai sao ư, lý do là gì ấy nhỉ?
Eraba thắc mắc cũng hợp lý thôi.
Mọi người đã lên kế hoạch cho buổi đi chơi thứ bảy này.
Cả đám cùng nhau đến viện bảo tàng, nhưng vì trời mưa mà phải về nhà luôn nên ai cũng thấy chán.
Bất quá, trong cái rủi cũng có cái may khi Kurusu vẫn chịu ở lại với cả đám nên ai nấy cũng thấy an ủi phần nào.
Dẫu vậy, tại sao tôi lại không muốn tham gia cùng mọi người cơ chứ?
“Cậu có sao không?”
Thấy cô nàng có vẻ lo lắng, tôi cười đáp.
“Mình ổn.”
“Thế thì, tại sao?”
Mọi người nhìn tôi.
Chúng tôi đã thỏa thuận. Cho nên, tôi sẽ không đánh lẻ với Kurusu.
Nhưng chẳng có luật nào bảo tôi phải tham gia cùng bọn họ cả.
“Thôi được rồi! Không cần để ý đến Okutani đâu, tính cậu ấy ích kỷ vậy thôi!”
Ebara vui vẻ nói, cố xoa dịu bầu không khí.
“Cứ đi đi và kệ cậu ta! Chỗ nào thì tốt nhỉ? Tiệm Domizu gần nhà ga thì thế nào?”
“Chỗ đó cũng được. Nhưng nói thật là mình đang viêm màng túi đấy.”
“Đành chịu vậy! Thôi thì là đàn anh, Kawauchi sẽ trả cho cậu.”
“Sao lại là thằng này…”
Cả bốn đều tỏ ra hào hứng.
Họ đang cố tìm cách vớt vát khoảng thời gian bị lãng phí vì cơn mưa kia.
“Kurusu thì sao, Domizu được không?”
“Ơ? À, ừ…được.”
Có vẻ như Kurusu lo lắng cho tôi, nhưng cô nàng vẫn trả lời bọn họ với một nụ cười tử tế.
Như thể tôi là người thừa trong nhóm ấy.
Không phải là tôi bị họ bỏ rơi hay gì.
Hay đúng hơn là Eraba và mọi người đều quan tâm đến tôi.
Cho nên, việc đánh lẻ với Kurusu là không được.
Vì thế, tôi sẽ cố hòa nhập với mọi người.
Để được ở bên Kurusu, đây là việc quan trọng phải làm.
“Gì chứ!?”
Tôi lên tiếng.
Mọi người quay về phía tôi.
Kurusu cũng nhìn tôi.
Không biết, gương mặt tôi bây giờ trông thế nào nhỉ.
Tiếng chuông vang lên, thông báo đã đến giờ tàu chúng tôi rời ga.
Tôi chạm mắt với Kurusu.
Cái mặt nạ tốt bụng mà cô nàng đeo lên vẫn chưa bị nứt.
Nhưng thứ đó, không phải là kiểu gương mặt tôi muốn thấy từ cô nàng.
Càng lúc, càng hư vô mờ mịt.
Dẫu có tỏ ra hoàn hảo thế nào, Kurusu cũng có những lo lắng bất an như những nữ sinh trung học bình thường khác.
Ấy vậy mà, mặc cho bầu không khí vui vẻ có thể bị vỡ tan chỉ bằng một cái chạm nhẹ, cô nàng vẫn tỏ ra tò mò như những cô gái cùng tuổi.
“Gì vậy, Okutani-kun…”
Khẽ cười, Kurusu hỏi.
Chỉ trong thoáng chốc, nhưng gương mặt thật của cô nàng đã lộ ra trước mắt tôi, một thứ mà cô nàng thường sẽ không để người khác thấy.
Bản thân Kurusu có lẽ không để ý, nhưng với tôi thì bất ngờ vô cùng.
Một thông báo vang lên.
Tàu đang rời bến.
Do bị ảnh hưởng bởi mực nước sông, nên đây có thể là chuyến tàu cuối cùng trong ngày.
Thông báo chỉ có thế.
Một cặp vận động viên leo núi là những người cuối cùng bắt kịp chuyến tàu này.
Âm thanh cửa đóng vang lên.
Tôi nắm lấy tay Kurusu.
Kéo lấy cánh tay của cô nàng, tôi rời khỏi ga.
Ngay khi chúng tôi đặt chân xuống sân ga, tàu cũng vừa lăn bánh.
Cửa đã đóng.
Bốn đứa con trai của hội Nghiên cứu Văn hóa Nhân loại vây quanh cửa.
Họ sững sờ nhìn chúng tôi, những người vừa nhảy khỏi tàu.
Dường như không biết phải phản ứng thế nào, nên cả bốn chỉ biết há hốc mồm ngạc nhiên.
Tàu bắt đầu rời ga, còn tôi thì nắm chặt tay Kurusu và cúi đầu thật sâu.
Miệng khẽ lẩm bẩm.
“Xin lỗi mọi người, thằng này đánh lẻ mất rồi…”
Mưa vẫn tuôn rơi, chẳng có dấu hiệu sẽ ngừng lại.