Xin lỗi vì nẫng tay trên trước, nhưng tôi quyết định sẽ tận hưởng cuộc sống thật dâm đãng

chương 41: kurusu mia (15)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một buổi sinh hoạt câu lạc bộ nọ.

Chủ nhiệm câu lạc bộ, Kawauchi, bất thình lình tuyên bố.

“Cuối tuần này chúng ta sẽ đi cắm trại.”

Tháng sáu đã đến.

Đó là một ngày thứ ba, tức hai ngày sau “sự kiện” với nhóm Eda và Shirota.

Có hai người hoàn toàn chẳng được thông báo gì trước về vụ cắm trại, chính là tôi và Kurusu.

Các thành viên còn lại đều tất thảy tán thành.

“Cái gì? Cắm trại?”

Người giải đáp thắc mắc của tôi là phó chủ nhiệm, Ebara.

Trùng hợp thay, Kawauchi có khuôn mặt vuông chữ điền trong khi Ebara lại sở hữu dáng mặt tròn trĩnh hơn.

“Đúng thế. Chúng ta sẽ cắm trại ở chân núi Futagi.”

Kurusu và tôi quay sang nhìn nhau.

Rồi đồng loạt chằm chằm nhìn vào Ebara.

“Tại sao?”

Đại diện cho cả hai, tôi đặt câu hỏi.

Ebara trả lời.

“Gần khu cắm trại đó có một tàn tích. Cậu nghe về tàn tích ở núi Futagi rồi chứ nhỉ?”

“Chưa từng biết tới.”

“Mà chẳng phải chúng ta là câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa Nhân loại sao?”

Tôi có hơi sửng sốt khi thấy Ebara lại ngạc nhiên thái quá.

Tốt hơn hết là im lặng dỏng tai lên nghe thôi.

“Có người đã tìm thấy vỏ sò từ thời Jomon ở tàn tích Futagi. Người ta còn phát hiện được dấu tích sót lại của một ngôi làng nữa, có hẳn một bảo tàng dành riêng cho tàn tích Futagi luôn đấy. Một đề tài quá đỗi hấp dẫn đối với câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa Nhân loại chúng ta còn gì.”

Chỉ cần khoảng một giờ đi tàu là đến nơi.

Tôi vẫn còn nhớ lúc mình đến đó dã ngoại hồi tiểu học.

Chắc khi ấy tôi có thấy vài cái vỏ sò, tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa.

Ebara đã có một bài giới thiệu dữ dội và nhiệt tình, với cái khuôn mặt tròn xoe ấy.

“Mau đi nghiên cứu thôi! Rồi chúng ta sẽ cùng đi cắm trại!”

Cái đề tài nghiên cứu này chắc mẩm không phải lý do thực sự.

Mục đích chính là đi cắm trại thôi.

Còn gì tuyệt hơn việc được đi cắm trại cùng Kurusu nữa.

Trông bọn đàn em có vẻ cũng có cùng suy nghĩ.

Karata và Ooki nhiệt tình gật gù nom hệt như hai chú cún.

“Có ngủ lại qua đêm không?”

“…Đi về trong ngày thôi.”

Kawauchi trả lời.

Và rồi Ebara bồi thêm.

“Vì có Kurusu ở đó nữa mà. Sao có thể để một cô gái ngủ qua đêm với năm đứa con trai được.”

Nếu vậy thì chắc tôi không nhất thiết phải ép buộc bản thân tham gia làm gì.

“Ban ngày ở đó cũng có suối nước nóng nữa, nên tớ muốn đi.”

“À, ừ…”

Tôi thì không.

Bởi vốn việc đi cùng mọi người đã là bất khả thi rồi.

“Kurusu thì sao?”

“Tớ thấy cũng được đó! Nghe vui mà!”

Kurusu cười rạng rỡ đáp lời Ebara.

Cô nàng hẳn cũng hiểu được ý định thực sự của đám con trai, song lại tỏ vẻ ngây thơ không biết gì.

Nét mặt Kuwauchi, Ebara, cả Karata lẫn Ooki đều sáng rực cả lên.

“T-Thảo luận xong xuôi rồi thì mau bắt đầu đi chuẩn bị thôi nào!”

Ebara thông báo với mọi người và hớn hở bắt tay vào chuẩn bị.

Hình như việc tôi có đi hay không đã được mặc định rồi, vì chẳng ai thèm hỏi hang gì hết mà.

Khi hoạt động câu lạc bộ xong, tôi toan vọt về nhưng bị Ebara giữ lại.

“Chờ chút, Okutani.”

“Ể? Chuyện gì?”

Kurusu cũng đảo bước định về, nhưng cô đã dừng chân lại.

“À, Kurusu thì cứ về đi. Mai gặp lại nhé.”

“Ừm… Gặp lại sau.”

Kurusu nghiêng đầu tò mò.

Nhưng rồi sự tò mò ấy chuyển hóa thành một nụ cười, cô vẫy tay chào tạm biệt mọi người và ra về.

Bỏ lại năm tên đực rựa trong căn phòng sinh hoạt.

“Okutani, ngồi xuống đi.”

Vẻ mặt Ebara trông hơi căng thẳng.

“Chuyện gì đây?”, tôi ngồi xuống sofa, thầm nghĩ.

Các thành viên còn lại đều ngồi xuống hết.

Ebara đá mắt sang Kawauchi.

Kawauchi lầm lì đáp lại bằng một cái gật đầu ra chiều nghiêm túc, như thể giao phó mọi chuyện lại cho Ebara.

Ebara gật đầu xác nhận, rồi quay sang nhìn tôi.

“Okutani… Tôi không muốn phải cho cậu biết chuyện này đâu nhưng…”

“Chuyện gì? Nghe nghiêm trọng vậy.”

Có một sự thật đó là tôi tham gia đầy đủ các hoạt động của câu lạc bộ, song lại rất hiếm khi giao tiếp với thành viên khác.

Kawauchi, Ebara, Karata và Ooki tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Là chuyện về Kurusu… chúng ta không ai được phép nhe nanh với cô ấy.”

“Hả?”

Tôi ngẩng người đơ ra đó một lúc, không tài nào theo kịp được cái chủ đề này.

“Đây chính là thỏa thuận giữa các nam sinh của câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa Nhân loại… hay nói cách khác, là thỏa thuận giữa chúng tôi.”

“Ý-Ý cậu là sao?”

“Chưa thông nữa à? Sự hiện diện của Kurusu trong câu lạc bộ này là kì tích đấy! Chúng tôi muốn cái phép màu ấy vẫn hãy là phép màu. Nhưng nếu có ai đó tỏ tình với cô, và nhỡ chuyện không được suông sẻ, khả năng cao Kurusu sẽ xin rời khỏi câu lạc bộ.”

À, ra là vậy à?

Nói cách khác, mọi người đều đồng ý việc giữ khoảng cách như hiện tại.

“Tôi thấy cậu không thèm ngó ngàng gì đến Kurusu lắm, nhưng chuyện là thế đấy. Rõ chưa?”

Tôi quá mệt mỏi với mấy cái tình huống bị bắt buộc phải đồng ý này rồi.

Ánh mắt ai nấy đều nghiêm túc.

Nam sinh trong câu lạc bộ này toàn là loại người chỉ thích ru rú trong góc lớp.

Bọn họ mãn nguyện vì được trò chuyện với Kurusu và đồng thời cũng đau khổ vì phải giữ khoảng cách với cô.

“Hiểu rồi thì cậu có thể về.”

“Này, nếu có ai vi phạm thỏa thuận thì sao?”

Cả bốn người chợt trưng ra cái biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Yêu quá hóa điên đây mà.

“C-Cậu có ý gì với cô ấy à?”, Kawauchi nói.

Kawauchi có lẽ là người thích Kurusu nhất trong cả bọn.

“Nếu… Chỉ là nếu thôi.”

Kawauchi trông căng thẳng ra mặt.

Cậu ấy thuộc dạng ít nói nên khá khó bắt chuyện.

“Tên nào dám hó hé… bọn tôi sẽ lập tức trừ khử thẳng tay.”

Đáng sợ quá đấy Kawauchi.

Cái ánh mắt đầy thù địch đó còn khiến cả Ebara lẫn hai đàn em khóa dưới hoảng một phen, bất giác bước lùi lại một bước.

Và rồi hôm đi cắm trại – tức thứ bảy – đã đến.

Địa điểm hẹn là trước sân ga Ichikura, trạm tàu điện gần trường cao trung Hashizume nhất.

Chúng tôi gặp nhau lúc 8 giờ sáng và bắt đầu khởi hành đến núi Futagi.

“Bầu trời… như sắp chuyển mưa rồi…”

Khung cảnh trông không được khả quan cho lắm.

Nhiều đám mây đen bay lởn vởn che lấp cả vùng trời.

Dự báo thời tiết cũng bảo sẽ có mưa.

“Chúng ta vẫn sẽ đi! Mưa chút thôi thì chẳng sao hết!”, Ebara lắc mạnh đầu đáp lại lời tôi.

Sau đó Kurusu cũng xuất hiện cùng một chiếc áo thun vàng phối với quần jean.

Cô đeo một cái ba lô màu đen, tóc búi lên cao.

Cô chọn cách ăn mặc thoải mái như vậy hẳn là để cho phù hợp với chuyến cắm trại.

Ánh mắt bọn con trai sáng rực lên, dán chặt vào bộ quần áo làm bằng vải trơn trên người Kurusu.

Truyện Chữ Hay