“Giờ, đến lượt Okutani-kun.”
Hai mắt vẫn dán chặt vào núm vú của Shirota, giọng nói của Eda khiến tôi giật bắn người.
“Thế, cậu có định cho bọn mình xem thứ bên trong quần lót của cậu không đấy?”
Dường như thấy rằng Shirota sẽ không phản kháng, Eda thả tay cô nàng ra.
Đan chéo hai tay che ngực, Shirota cũng lên tiếng tán đồng.
“Đúng thế…cho mình xem đi.”
“A,ừ nhỉ…đ-đúng rồi.”
Đã hứa là phải làm.
Nhờ cái thỏa thuận đó tôi mới được chiêm ngưỡng bộ ngực của Shirota ở khoàng cách gần thế này.
Song, tôi không muốn phô con hàng của mình ra cho cho họ xem chút nào. Đúng, đó là chuyện bất khả thi.
Cứ lo lo thế nào ấy.
Hít vào thở ra mấy lần, nhờ thế mà tôi tạm giữ được bình tĩnh.
Bị nhìn chằm chằm bởi một cô nàng năng động để trần nửa thân trên cùng một tiểu thư đài các quyến rũ động lòng người thật không thoải mái chút nào.
“Mình có nên đếm ngược dùm cậu không?”
“Khỏi, cảm ơn.”
Tôi lắc đầu, đáp lại trò đùa của Eda.
Và đặt tay mình lên chiếc boxer, rồi tuột nó xuống trong một phát.
Một hành động quen đến không thể quen hơn được.
“…”
“…”
Im lặng.
Một khoảng lặng tuyệt đối.
“Này? Chẳng phải nhìn nó tuyệt lắm sao?”
“Thứ này…rõ là, không tưởng, nhỉ?”
Cả hai nhỏ giọng trao đổi.
Bởi vì quá ngượng mà con hàng của tôi lúc này cũng co lại hơn so với bình thường.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy nó cũng đã rất to rồi.
Chưa cương lên mà đã 13cm.
Từng chút một, Eda lần mò đến khu vực gần cầu thang.
Ngay khi đến bên tôi, cô nàng khẽ thì thầm vào tai tôi.
“Cậu, đã dùng thứ này để dụ dỗ Kurusu à…?”
“Không đời nào tôi làm thế!”
“Này, mình chụp một tấm để tham khảo được không?”
“Không bao giờ.”
“Chán vậy. Thế ta cùng thương lượng một chút chứ?”
“Cái gì?”
Tôi ném cho cô nàng một cái liếc xéo.
Còn Eda chỉ mỉm cười hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm vậy.
“Minh háo hức lắm đó.”
Nói thế rồi, cô nàng quay lại bên cạnh Shirota.
Lần này, Eda lại thì thầm gì đó vào tai Shirota.
Ngay lập tức, cô nàng nhìn Eda với gương mặt đỏ như táo chín.
“Kh-Không thể nào!”
Shirota lắc đầu.
Bộ ngực của Shirota cũng rung theo.
“Thế ư? Vậy thì, phần của cậu đến đây là kết thúc, Yotsuba.”
“Ch-Chuyện đó…Này, Okutani, cho mình nhìn nó lúc cương lên nữa.”
Là vậy ư?
Eda đã dùng mọi cách để thấy cho bằng được thằng nhỏ trong trạng thái sung mãn nhất của tôi.
Nếu đã vậy, đâm lao thì phải theo lao thôi.
“Đ-được rồi.”
“Vậy không được đâu, Okutani-kun.”
“Ơ?”
Cô nàng hẳn có ý đồ gì đây.
Eda nhìn tôi, còn tôi thì có thể thấy được cả hàm răng trắng của cô nàng.
“Chờ đã Fukiko? Mình không làm đâu!”
“Okutani-kun đã cho cậu xem dương vật của mình, và đổi lại, cậu cho cậu ta xem bộ ngực trần của cậu, nhỉ.”
“Ừ…”
“Và giờ, cậu muốn thấy dương vật của cậu ấy lúc cương cứng, đúng không?”
“À, ừ…”
Shirota gật đầu ngượng nghịu.
Chỉ thế thôi, mà thằng nhỏ của tôi suýt vùng lên rồi.
Eda lại nói tiếp.
“Thế thì, nếu cậu không cho cậu ấy thấy cậu cũng đang cương lên thì…”
“Cậu đang nói là, mình cũng phải làm núm vú của mình cứng lên ư?”
Thì ra đó là nhưng gì mà Eda đã thì thầm vào tai Shirota.
Cô nàng nháy mắt tỏ ra vô tội.
“Nếu không làm thế chẳng phải sẽ rất bất công với cậu ấy sao…Đúng không? Okutani-kun?”
Đó là những gì mà cô nàng muốn nói.
Eda muốn một tấm ảnh của thằng nhỏ của tôi.
Và đổi lại, cô nàng sẽ cho tôi thấy núm vú dựng đứng của Shirota.
Nói thật, vụ trao đổi này nghe cũng không tệ chút nào.
Tuy nhiên, Shirota thực sự bắt đầu tỏ vẻ chán ghét.
“À thì, đúng…Tớ cũng muốn thấy núm vú của Shirota cương lên trông thế nào.”
“Này, cả cậu nữa sao, Okutani?”
“Nhưng, hôm nay, tớ sẽ về nhà vậy.”
“Ơ?”
“Hở”
Nghe tôi nói thế, Eda và Shirota ngạc nhiên thốt lên.
Shirota thì bất ngờ vì cuộc giao dịch đã kết thúc một cách chóng vánh.
Trong khi Eda lại bất ngờ khi điều kiện mà cô nàng đưa ra bị từ chối.
Làm như tôi không thể nắm quyền chủ động từ cô nàng vậy.
Hơn nữa, tôi muốn được làm bạn với Shirota.
“Nếu cậu đã nói vậy.”
Tôi nhanh chóng kéo cái boxer lên và mặc lại quần.
“Ch-Chờ đã! Cậu định bỏ qua một cơ hội tuyệt vời như vậy ư?”
Tôi nhún vai, đáp lại.
“Bỏ đi, Eda. Shirota ghét việc đó.”
“Ch-Chẳng nghĩa lý gì cả! A, chờ một chút!”
Tuy nhiên, tôi phớt lờ cô nàng và đi xuống cầu thang.
Đi được một lúc, tôi dừng lại, trấn tĩnh con quái thú đang sắp sửa vùng lên của mình.
Từ bên trên, giọng của Eda và Shirota vọng xuống.
“Yotsuba! Cậu đã nói mình muốn kết thân với Okutani-kun kia mà! Uổng công mình bày mưu tính kế cho cậu!”
“Nhưng, mình có ngờ là cậu lại làm tới như vậy đâu cơ chứ.”
“Khi hai người các cậu học chung cũng vậy nữa! Sao cậu không tấn công cậu ta luôn đi!”
“T-Tấn công!? Chuyện bất khả thi mà!”
“Ôi kế hoạch của tôi…dù cho cậu chả bao giờ bị điểm rớt môn toán.”
“Này, Okutani-kun sẽ không nghe thấy đấy chứ?”
“Cậu ta nghe thế nào được!”
Thằng này nghe hết rồi.
Ai mà ngờ được, giọng nói của bọn họ lại vang lên to và rõ trong tòa nhà bê tông này đến thế.
Vậy ra, lý do Shirota bắt chuyện với tôi trên chuyến xe buýt khi ấy là vì cô nàng muốn kết thân à.
Và sau đó, cô nàng đã hỏi xin ý kiến của Eda, để rồi dẫn đến sự kiện hôm nay.
Eda thì lo bày mưu tính kế cho cô bạn thân của mình.
Trên đường trở về nhà, tôi chợt nhận được một tin nhắn không tiêu đề từ Shirota.
>Nói sao đây, mình xin lỗi nha~
>Fukiko có hơi quá trớn một chút…
>Cậu ấy không có ý xấu gì đâu, cậu đừng giận cậu ấy nha
>À, với cả, cũng đừng giận mình nha (´・ω・`)
Tôi trả lời một câu ngắn gọn.
>Tớ chẳng có lý do gì để giận cậu cả
Sau tin nhắn đó, một lúc sau, tôi về đến nhà.
>Ơn trời (/ω\)
Thứ hai hôm sau.
Khi tôi đến trường như thường lệ, Eda đã đợi sẵn trước cổng.
Vì lý do gì đó, cô nàng hiện giờ chỉ có một mình. Hai mắt hướng về phía tôi, cô nàng từ từ tiến lại gần, miệng dẩu[note29659] lên tỏ vẻ khó chịu.
Dường như Eda đang chờ tôi.
Khi tôi thay giày, cô nàng vẫn lặng thinh.
Đến cuối tầng một, cô nàng dừng lại.
Và khi quay đi, cô nàng lẩm bẩm, tỏ vẻ khó chịu.
“Xin lỗi về ngày hôm qua.”
“Không, tôi cũng không đặc biệt tức giận.”
“Tôi biết. Nhưng Yotsuba cũng đã xin lỗi rồi, nên tôi nghĩ mình cũng nên làm vậy.”
“Thế ư?”
“Cuộc đối thoại khi ấy, cậu cũng nghe thấy, nhỉ?”
Cô nàng này, quá xảo quyệt.
Cô nàng thừa biết giọng nói của bọn họ sẽ vang đến tai tôi, cho nên cô nàng đã cố ý chọn nơi đó.
Cười lập lờ, tôi nhún vai.
“Ai biết.”
“Cho nên…đừng làm Yotsuba buồn.”
“Mình có thể hỏi một câu được không?”
“…Là gì?”
“Cậu và Yotsuba, ừm…Hai cậu, có quan hệ kiểu đó không?”
Hôm qua, tôi đã thấy những hành động kiểu vậy mấy lần.
Sau một thoáng suy tư, Eda dùng ngón trỏ đẩy kính lên và nói.
“Đừng lo. Mình thích cả hai bên, nhưng…Yotsuba không như thế.”
“Ý cậu là?”
“Bọn mình chưa từng quan hệ. Ngày hôm qua mình làm thế cốt để thể hiện mặt quyến rũ của Yotsuba thôi, nhưng…bình thường thì hai đứa chỉ tắm cùng nhau là hết mức.”
“Thế à?...Nhưng tại sau Shirota lại để ý mình?”
“Mình không biết. Khi lên năm hai, thì đột nhiên cậu ấy nhờ mình tư vấn về một người cậu ấy thích.”
Nói đến đây, cô nàng ngừng lại và híp mắt nhìn tôi hằn học.
“Mình cho rằng, cái thu hút nhất của cậu chính là cái dương vật ngoại cỡ đó thôi.”
“Thì cũng tốt hơn là không có mà.”
“Lần tới, mình chắc chắn sẽ cho cậu thấy những gì mình tự hào.”
“Chẳng có gì thực sự tự hào ở đây cả…hoặc, lần tới, cậu sẽ là người cho mình xem, nhỉ? Ví dụ như, ‘tâm hồn’ đáng tự hào đó của cậu.”
Đáp trả lại những lời bông đùa của tôi, gương mặt cô nàng lộ rõ nghiêm túc.
“Mình sẽ suy nghĩ về chuyện đó.”
Nói thế rồi, Eda nhanh chóng lướt qua tôi.
Bất ngờ trước câu trả lời của cô nàng, tôi hỏi lại.
“Một-một điều nữa.”
“Chuyện gì?”
Eda dừng bước, quay lại.
“Bức ảnh, chụp Kurusu khi ấy…Cậu làm vậy cốt chỉ để tôi và Shirota gần gũi nhau hơn thôi sao?”
“Chuyện đó, thực sự chỉ là tình cơ thôi.”
“Còn dữ liệu thì sao?”
“Đừng lo, mình chụp bằng máy ảnh lấy liền.”
“Ơ…”
“Ngay từ đầu, đã chẳng có dữ liệu nào rồi.”
Nở một nụ nụ cười mê hồn, Eda rời đi.