Arthas không biết họ đã dành bao nhiêu thời gian đi bên dưới bề mặt Bắc Liệt băng giá, trong cái vương quốc nerubian cổ xưa chết chóc này rồi. Hắn chỉ biết được hai thứ khi hắn bước ra tới ánh sáng, mắt hấp háy như một con dơi bị lôi ra ngoài ánh nắng. Một là hắn mong rằng hắn sẽ tới kịp để bảo vệ Thi Vương. Hai là hắn vui mừng tới sâu tận trong tim khi ra được khỏi nơi đó.
Rõ ràng rằng vương quốc nerubian đó đã từng có thời rất đẹp đẽ. Arthas không biết chắc hắn mong đợi điều gì, nhưng đó nhất định không phải là cái màu lam và tím sặc sỡ đầy ám ảnh, lẫn những hình thù rối rắm phức tạp đánh dấu từng căn phòng và hành lang khác nhau. Chúng vẫn còn giữ được vẽ đẹp ban đầu, nhưng lại giống như một đóa hồng khô; có thứ gì đó cho dù vẫn còn rất đẹp đẽ nhưng dù sao thì cũng đã chết. Một mùi hương kỳ lạ thoảng qua nơi đó khi họ bước đi. Arthas không thể nói được đó là mùi gì, cũng không thể phân loại xem đó là loại mùi nào. Nó vừa hăng cay vừa ôi mốc, nhưng không phải là khó chịu, không đối với kẻ đi cùng với một đoàn xác chết thối rữa.
Cuối cùng thì có vẻ như đó đúng là một lối tắt như Anub’arak đã hứa, nhưng mỗi bước chân đều phải trả giá bằng máu. Không lâu sau khi họ bước vào, họ đã bị tấn công.
Chúng lao ra từ bóng tối, một tá những sinh vật nhền nhện khác rít lên tức giận khi họ đi xuống. Anub’arak và các binh sĩ của gã trực tiếp đối đầu với chúng. Arthas lưỡng lự chưa tới một tích tắc, rồi tham gia cùng, lệnh cho binh lính cùng tấn công. Những hang động khổng lồ tràn đầy tiếng kêu rít của loài nerubian, những tiếng rên rỉ của các xác sống, và tiếng thét đau đớn của những thầy gọi hồn còn sống khi loài nerubian tấn công bằng những tảng thịt độc. Những chiếc lưới dày nhớp nháp bắt lấy vài cái xác dữ tợn, trói chặt chúng lại trong khi những chiếc hàm dưới cắn đứt đầu hoặc những cái chân sắc như dao cạo đâm và moi ruột chúng.
Anub’arak quả là hiện thân của ác mộng. Gã thốt lên một âm thanh trống rỗng đầy sợ hãi bằng thứ ngôn ngữ bản địa của chúng, và rồi tấn công những cựu thần dân của gã. Chân của gã, mỗi cái đều làm việc độc lập, chúng tóm lấy và đâm vào những nạn nhân xui xẻo của gã. Những cái càng sắc bén cắt đứt các chi. Và lúc nào bầu không khí cũ mốc cũng tràn đần những tiếng la hét khiến cho Arthas dù cho đã quen với những thứ như vậy cũng phải nuốt cục nghẹn trong họng.
Cuộc chạm trán đầy bạo lực và hao tổn, nhưng cuối cùng loài nerubian cũng phải rút lui vào bóng tối đã sinh ra chúng. Một vài trong số bọn chúng bị bỏ lại phía sau, tám chân của chúng vặn vẹo điên cuồng trước khi lũ nhền nhện xui xẻo đó cong mình lại và chết.
“Tất cả những chuyện này là thế quái nào vậy?” Arthas hỏi, hắn thở hổn hển và quay về phía Anub’arak. “Lũ nerubian này là đồng loại của ngài. Tại sao chúng lại thù địch với chúng ta như vậy?”
“Nhiều trong số bọn ta, những kẻ đã ngã xuống trong Chiến Tranh Nhện đã được đem trở lại để phục vụ Thi Vương,” Anub’arak trả lời. “Tuy nhiên những chiến binh đó,” rồi gã vẩy một chân trước về phía một cái xác, “chưa bao giờ chết. Ngu ngốc, chúng vẫn cố chiến đấu để giải phóng Nerub khỏi quân Truy Quét.”
Arthas ngoảnh xuống nhìn những nerubian đã chết. “Quả thực là rất ngu ngốc,” hắn lẩm bẩm, rồi nhấc một tay. “Khi đã chết, chúng sẽ chỉ phục vụ cho thứ mà chúng đã cố gắng chống lại khi còn sống.”
Và rồi khi cuối cùng hắn đã bước ra ngoài ánh sáng âm u của thế giới phía trên đầu, nuốt trọn thứ không khí lạnh lẽo trong lành, đội quân của hắn đã được củng cố bằng những tân binh vừa mới chết hoàn toàn tuân lệnh hắn.
Arthas kìm cương Bất Bại lại. Hắn đang run rẩy một cách tồi tệ, và chỉ muốn được ngồi xuống và hít thở không khí trong lành một chút. Bầu không khí nhanh chóng phủ đầy mùi thối rữa từ đội quân của chính hắn. Anub’arak băng ngang qua hắn, rồi dừng lại để nhìn hắn trong phút chốc.
“Không có thời gian để nghỉ ngơi đâu, kỵ sĩ tử vong à. Thi Vương đang cần chúng ta. Chúng ta phải phụng sự ngài.”
Arthas liếc nhìn gã chúa mộ. Có thứ gì đó trong giọng nói của thực thể đó có chút kích động – có phải là sự bực bội không? Liệu có phải Anub’arak chỉ phụng sự chỉ vì gã buộc phải thế không? Liệu gã có trở mặt với Thi Vương nếu gã có thể không – và quan trọng hơn, liệu gã có trở mặt với Arthas không?
Sức mạnh của Thi Vương đang suy yếu dần – và cả sức mạnh của Arthas nữa. Nếu họ đủ yếu…
Gã kỵ sĩ tử vong nhìn hình thù đang dần lùi xa của gã chúa mộ, hít một hơi, rồi đi theo.
Hành trình băng qua lớp tuyết dày và làn gió dữ dội dài tới bao lâu, Arthas không biết. Có lúc hắn yếu tới mức gần như mất đi ý thức khi cưỡi ngựa. Hắn bỗng giật mình kinh hãi khi suýt ngã, rồi buộc mình phải tỉnh táo lại. Hắn không thể chùn bước được, không phải bây giờ.
Họ leo lên một quả đồi, và cuối cùng Arthas đã nhìn thấy sông băng ở chính giữa một thung lũng – và đội quân đang chờ hắn. Tinh thần hắn dâng cao khi nhìn thấy rất nhiều đang tập hợp để chiến đấu cho hắn và Thi Vương. Anub’arak đã để lại nhiều chiến binh của gã phía sau, và chúng đang ở đó, sẵn sàng và kỷ luật. Dù vậy xa tít bên dưới, gần với sông băng hơn, hắn thấy những hình thù khác đang miệt mài làm việc. Hắn ở quá xa để có thể phân biệt được, nhưng hắn biết chúng là ai. Mắt hắn nhìn lên phía trên, và hắn nín cả thở.
Thi Vương đang ở đó, sâu bên trong sông băng. Bị nhốt trong nhà tù của gã, như Arthas thấy trong viễn thị. Một bên tai hắn nghe thấy một trong các nerubian chạy tới bên Anub’arak và Arthas để thông báo hoàn cảnh cho họ.
“Các ngài tới rất đúng lúc. Quân lực của Illidan đã chiếm lấy các vị trí dưới chân sông băng và-”
Arthas hét lên khi cơn đau tồi tệ nhất hắn phải chịu tràn vào người. Một lần nữa, cả thế giới của hắn biến thành màu đỏ của máu khi cơn đau đớn phủ khắp cơ thể hắn. Khi đã gần Thi Vương tới mức này, nỗi đau đớn mà hắn cùng phải chịu với thực thể đó được nhân lên hàng trăm lần.
“Arthas, dũng sĩ của ta. Cuối cùng ngươi cũng đã tới.”
“Thưa chủ nhân,” Arthas thì thầm, mắt hắn nhắm nghiền và những ngón tay miết vào hai thái dương. “Vâng, tôi đã tới. Tôi ở đây.”
“Có một vết nứt trong nhà tù của ta, Ngai Băng, và năng lượng của ta đang bị rỉ ra từ đó,” Thi Vương nói tiếp. “Đó là lý do tại sao sức mạnh của ngươi bị suy giảm.”
“Nhưng bằng cách nào chứ?” Có kẻ nào đã tấn công gã ư? Arthas chẳng hề thấy có kẻ thù nào áp sát được tới vậy, chắc hắn không tới quá muộn-
“Thanh cổ tự kiếm, Băng Sầu, nó cũng từng nằm bên trong ngai này. Ta tống nó ra khỏi lớp băng để nó có thể tìm được đường tới gặp ngươi… và rồi dẫn ngươi về bên ta.”
“Và nó đã thành công,” Arthas thở dốc. Thi Vương bị bất động và bị giam trong lớp băng đó. Chắc chắn là gã chỉ có thể nhờ vào ý chí để khiến thanh kiếm vĩ đại đó thoát ra khỏi lớp băng và gửi nó tới cho Arthas. Giờ đây hắn nhớ lại về thứ băng vốn chứa đựng thanh Băng Sầu – làm sao nó lại trông lởm chởm đến vậy, như thể nó bị vỡ ra từ một tảng lớn hơn. Quả là một sức mạnh khổng lồ… và tất cả đều vì mục đích đem Arthas tới nơi này. Từng bước từng bước một, Arthas được dẫn tới đây. Bị chi phối. Bị kiểm soát…
“Ngươi phải khẩn trương lên, dũng sĩ của ta. Kẻ tạo ra ta, chúa quỷ Kil’jaeden đã cử tay chân tới đây để tiêu diệt ta. Nếu chúng tới được Ngai Băng trước ngươi, tất cả sẽ mất. Quân Truy Quét sẽ bị tiêu diệt. Giờ hãy nhanh lên! Ta sẽ ban cho ngươi tất cả sức mạnh có thể.”
Cái lạnh bất chợt tràn qua người Arthas, làm tê liệt sự tức giận, nỗi đau đớn, làm trầm tĩnh suy nghĩ của hắn. Nguồn năng lượng thật khổng lồ, thật dữ dội… mạnh mẽ hơn cả những gì Arthas từng biết. Đây chính là lý do tại sao hắn lại tới. Để tiến tới khối băng lạnh giá ấy, để nắm lấy sức mạnh lạnh giá của Thi Vương. Hắn mở mắt ra, và hắn đã nhìn thấy rõ. Những ký tự cổ tự trên thanh Băng Sầu lóe sáng như chưa bao giờ được sáng, một làn sương lạnh giá toát ra từ nó. Cười nhăn nhở một cách dữ tợn, Arthas nắm lấy thanh kiếm và nhấc cao nó lên. Khi hắn nói, giọng hắn sang sảng rõ ràng trong bầu không khí lạnh lẽo khô khốc.
“Ta đã thấy một viễn thị khác của Thi Vương. Ngài đã phục hồi sức mạnh của ta! Giờ đây ta đã biết ta phải làm gì.” Hắn chĩa thanh Băng Sầu về phía những hình thù bé xíu phía xa. “Illidan đã chế nhạo quân Truy Quét quá đủ rồi. Hắn đang cố tiến lại gần ngai phòng của Thi Vương. Hắn sẽ thất bại. Đã đến lúc chúng ta khiến cho hắn phải cảm nhận nỗi sợ hãi của cái chết. Đã đến lúc kết thúc trò chơi… một lần và mãi mãi.”
Bằng một tiếng thét dữ tợn và đầy thách thức, hắn vung thanh Băng Sầu lên quá đầu. Nó rít lên, thèm khát được nếm trải nhiều linh hồn hơn nữa. “Vì Thi Vương!” Arthas hét lên, rồi lao xuống tìm kẻ thù.
Hắn cảm thấy như một vị thần khi hắn vung thanh Băng Sầu một cách quá dễ dàng. Mỗi linh hồn nó hấp thụ được đều khiến hắn mạnh mẽ hơn. Cứ để cho những mũi tên của loài huyết tiên rải như mưa tuyết xuống đầu họ. Chúng ngã xuống như lúa mì được gặt bằng lưỡi hái. Có lúc, Arthas nhìn khắp chiến trường xung quanh. Kẻ mà hắn phải giết đang ở đâu? Hắn chưa nhìn thấy tín hiệu nào của Illidan cả. Liệu có phải hắn đã tìm được đường vào-
“Arthas! Arthas, quay lại đây đấu với ta đi, đồ khốn nạn nhà ngươi!”
Giọng nói trong veo rõ ràng đó chứa đầy thù hận, và Arthas quay lại.
Gã hoàng tử tiên chỉ đứng cách đó có vài thước, bộ đồ màu đỏ và vàng của anh ta tươi như màu máu trên nền tuyết trắng khắc nghiệt mà họ đang đứng. Anh ta cao ráo và đầy kiêu ngạo, cây trượng cắm trên lớp tuyết ngay trước mặt, mắt dán chặt vào Arthas. Ma thuật kêu lách tách xung quanh anh ta.
“Ngươi sẽ không đi được xa hơn nữa đâu tên đồ tể kia.”
Mắt Arthas giật giật. Sylvanas cũng từng gọi hắn như thế. Hắn khẽ tặc lưỡi, rồi cười nhăn nhở với gã tiên từng có lúc rất mạnh mẽ và đầy hiểu biết đối với anh chàng hoàng tử con người nọ. Tâm trí hắn quay trở về khoảnh khắc khi Kael bất ngờ bắt gặp Arthas và Jaina hôn nhau. Cậu bé Arthas ngày ấy từng tự biết mình chẳng là gì với người pháp sư già dặn và mạnh mẽ hơn rất nhiều kia.
Arthas không còn là một cậu bé nữa.
“Sau khi ngươi biến mất một cách hèn nhát như lần gặp nhau mới đây, ta phải thừa nhận rằng, ta rất ngạc nhiên khi lại thấy cái bản mặt của ngươi đấy Kael à. Đừng có mà khó chịu khi ta cướp lấy Jaina khỏi tay ngươi. Ta nên từ bỏ và cứ đi tiếp đi. Dù sao thì, còn rất nhiều thứ trên thế giới này có thể làm ngươi hài lòng đấy. Ồ chờ đã… không có đâu.”
“Đồ khốn ngươi xuống địa ngục đi, Arthas Menethil,” Kael’thas quát, run lên trong cơn giận dữ. “Ngươi đã tước đi mọi thứ mà ta quan tâm. Báo thù là tất cả những gì ta còn lại.”
Anh ta chẳng hề tốn thêm chút thời gian nào để buông lời hằn học nữa, thay vì đó anh ta nhấc cây trượng lên. Viên pha lê gắn trên đầu nó tỏa sáng rạng rỡ, và một quả cầu lửa kêu lách tách trong tay còn lại. Tích tắc sau nó đang lao thẳng về phía Arthas. Những mảnh băng tuôn như mưa xuống đầu gã kỵ sĩ tử vong. Kael’thas là một pháp sư bậc thầy, và nhanh hơn nhiều so với tất cả những người Arthas từng đối đầu. Hắn chỉ kịp đưa thanh Băng Sầu lên kịp lúc để đánh bật quả cầu lửa đang lao tới đó. Tuy nhiên những mảnh băng tuyết thì không hề dễ dàng gì. Hắn vung thanh cổ tự kiếm vĩ đại lên đầu, và nú hấp thụ tất cả những mảnh băng như thể nam châm hút sắt vậy. Arthas cười nhăn nhở và vung thanh kiếm về phía trước, trả những mảnh băng đó trở về chủ nhân. Hắn đã bị tốc độ của Kael’thas làm cho bất ngờ, nhưng hắn sẽ không phạm lại sai lầm đó nữa.
“Ngươi sẽ phải suy nghĩ cẩn thận về việc tấn công ta bằng băng giá đấy, Kael à,” hắn nói và cười lớn. Hắn cần khiêu khích gã pháp sư này hành động hấp tấp hơn. Sự kiểm soát là chìa khóa để điều khiển ma thuật, và nếu Kael mất bình tĩnh, không nghi ngờ gì chuyện hắn sẽ thua cuộc.
Kael nheo mắt lại. “Cảm ơn vì lời khuyên,” anh ta gầm gừ. Arthas kéo cương, chuẩn bị lao về phía đối thủ, nhưng ngay khi đó lớp tuyết bên dưới hắn tỏa ra ánh sáng màu cam và rồi biến thành nước. Bất Bại bất ngờ nhấc hai chân lên và hai vó còn lại trượt trên nền tuyết trơn trượt. Arthas nhảy xuống và cho con thú chạy đi, tay phải nắm thanh Băng Sầu với đầy quyết tâm. Hắn vươn tay trái ra. Một quả cầu hắc ám đầy năng lượng màu xanh lục xoáy tròn tạo thành bên trên tay hắn và vút thẳng về phía Kael như một mũi tên bắn ra từ cung. Gã pháp sư định phản đòn, nhưng đòn tấn công đó quá nhanh chóng. Mặt anh ta tái đi đôi chút và anh ta loạng choạng lùi lại, tay đưa lên ngực. Arthas cười nhăn nhở khi một phần năng lương sống của gã pháp sư tràn vào người hắn.
“Ta đã tước đi người phụ nữ của ngươi,” hắn nói, tiếp tục cố làm gã pháp sư tức điên, mặc dù hắn biết, và có thể là cả Kael cũng biết, rằng Jaina chưa bao giờ thuộc về gã tiên. “Ta ôm chặt cô tay trong tay suốt cả đêm. Cô ta thật ngọt ngào khi ta hôn cô ta, Kael à. Cô ta-”
“Thật ghê tởm cho ngươi,” Kael’thas trả lời. “Ngươi làm cho cô ấy cảm thấy kinh tởm, Arthas à. Mọi thứ cô ấy cảm thấy với ngươi từ bấy giờ đã biến thành thù hận rồi.”
Ngực Arthas thắt lại một cách quái lạ. Hắn nhận ra rằng hắn chưa từng nghĩ về chuyện giờ đây Jaina nghĩ gì về hắn. Hắn vẫn luôn cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ về cô khi chúng tràn vào đầu óc hắn. Liệu điều đó có đúng không? Liệu Jaina thực sự-
Một quả cầu lửa khổng lồ phát nổ trước ngực hắn, và Arthas hét lên khi hắn bị đòn đánh đó ép cho phải lùi lại. Lửa bén lên người hắn chỉ vài giây trước khi hắn lấy lại được sự sáng suốt đủ để phản chú. Lớp giáp đã bảo vệ cho hắn, mặc dù độ nóng của đòn đó thật là đau đớn, nhưng hắn thất kinh khi thấy mình bị đánh bất ngờ như vậy. Quả cầu lửa thứ hai bay tới, nhưng lần này hắn đã sẵn sàng, và nó phát nổ khi đụng độ với quả cầu băng chết chóc của hắn.
“Ta đã phá hủy quê hương của ngươi… làm nhơ bẩn Nguồn Nước Mặt Trời quý giá của ngươi. Và ta đã giết cha ngươi. Băng Sầu đã rút linh hồn ra khỏi người ông ta, Kael à. Nó đã mất mãi mãi rồi.”
“Ngươi rất giỏi trong việc giết những bậc lão niên cao quý đấy,” Kael’thas khinh bỉ. Lời nói cay độc đó đau đớn không thể ngờ nổi. “Ít nhất ngươi cũng đã đối đầu với cha ta trên chiến trường. Còn ngươi thì sao hả Arthas Menethil? Ngươi thì dũng cảm gì khi hạ sát một bậc cha mẹ không thể tự vệ đang cố dang rộng vòng tay ôm-”
Arthas lao tới, chỉ bằng vài bước đã áp sát anh ta, rồi vung thanh Băng Sầu xuống. Kael’thas đỡ đòn bằng cây trượng của mình. Trong một giây, cây trượng vẫn trụ được, rồi nó vỡ tan bên dưới thanh Băng Sầu. Nhưng khoảnh khắc trì hoãn đó đã cho Kael chút thời gian quý báu để rút một món vũ khí sáng lóe lộng lẫy ra, một thanh cổ tự kiếm sáng rực màu đỏ đối lập với màu xanh lam lạnh lẽo băng giá của thanh Băng Sầu. Hai lưỡi kiếm va chạm với nhau. Cả hai người đàn ông đều căng thẳng cố gắng tì lưỡi kiếm vào nhau suốt mấy giây liền. Kael’thas cười nhăn nhở khi họ nhìn vào mắt nhau.
“Ngươi nhận ra thanh kiếm này chứ?”
Arthas quả có nhận ra. Hắn biết tên và dòng dõi của thanh kiếm đó – thanh Hỏa Công Felo’melorn, từng được sử dụng bởi tổ tiên của Kael’thas là Dath’Remar Sunstrider, thái tổ của triều đại. Thanh kiếm đó đã cũ kỹ không ai nói lên nổi nữa. Nó đã từng chứng kiến cuộc Cổ Quân Đại Chiến, sự ra đời của người Thượng Sinh. Arthas cười đáp trả lại. Hỏa Công sẽ có một sự kiện trọng đại khác để chứng kiến; giờ đây nó sắp được chứng kiến sự kết thúc của triều đại Sunstrider.
“Ồ, có chứ. Ta đã chặt nó làm hai bằng thanh Băng Sầu, chỉ tích tắc trước khi ta hạ sát cha ngươi.”
Arthas có được sức khỏe tốt hơn, và cả nguồn năng lượng của Thi Vương đang trào dâng trong người. Bằng một tiếng gầm gừ, hắn đẩy lui Kael’thas lại, những tưởng đã khiến anh ta mất thăng bằng. Gã pháp sư nhanh chóng lấy lại được tư thế và gần như di chuyển ngay sang một vị trí khác, tay vung thanh Felo’melorn, không rời mắt khỏi Arthas.
“Và ta đã tìm lại được nó, rồi ta rèn lại nó.”
“Những thanh kiếm gãy sẽ bị yếu đi nơi chúng được gắn lại, tiên à.” Arthas bắt đầu đi vòng quanh, tìm kiếm khoảnh khắc Kael sơ hở.
Kael’thas cười lớn. “Kiếm của con người thì có thể đấy. Nhưng của tiên thì không. Không khi mà chúng được rèn lại bằng ma thuật, và sự thù hận, và cả khao khát báo thù rực cháy nữa. Không, Arthas à. Felo’melorn đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết – cũng như ta. Cũng như loài sin’dorei. Chúng ta đã đứng dậy mạnh mẽ hơn sau khi vấp ngã – mạnh mẽ hơn và tràn đầy quyết tâm. Và quyết tâm đó là thấy ngươi ngã xuống!”
Đòn tấn công tới thật bất ngờ. Mới tích tắc trước Kael đang đứng đó huênh hoang, mà giờ đây Arthas đang phải chiến đấu vì mạng sống của chính mình. Thanh Băng Sầu va chạm với thanh Hỏa Công, và khốn nạn thật gã tiên đó đã nói đúng – thanh kiếm đó vẫn chịu được. Arthas lùi lại nhử đòn, và rồi vung mạnh thanh Băng Sầu. Kael lách ra khỏi đường đi của nó và quay người phản công một cách dữ dội quyết liệt khiến Arthas bị bất ngờ. Hắn bị ép phải lùi lại, một bước, rồi hai bước, và rồi đột nhiên hắn trượt chân và ngã xuống. Kael gầm gừ nhào tới, định ra đòn kết liễu. Nhưng Arthas vẫn nhớ về những cuộc tập luyện với Muradin rất lâu về trước, và ngón đòn ưa thích của ông lùn đột nhiên lại trở lại đầu óc hắn. Hắn cong chân lại và dùng tất cả sức mạnh đạp vào người Kael’thas. Gã pháp sư gầm gừ và bị hất bật ngửa ra trên nền tuyết. Gã kỵ sĩ tử vong thở hổn hển bật dậy, hai tay nắm chặt thanh Băng Sầu và vung xuống.
Bằng cách nào đó thanh Hỏa Công đã đưa lên kịp thời. Hai thanh kiếm lại tiếp tục tì lên nhau. Mắt Kael’thas rực cháy đầy thù hận.
Nhưng Arthas lại là kẻ mạnh hơn trong giáp đấu; mạnh mẽ hơn, với một thanh kiếm mạnh mẽ hơn, bất kể sự hả hê của Kael về chuyện thanh Felo’melorn đã được rèn lại. Từ từ, dứt khoát, như Arthas biết điều đó sẽ xảy ra, thanh Băng Sầu hạ xuống gần phía cổ họng Kael’thas.
“…cô ấy ghét ngươi,” Kael thì thầm.
Arthas hét lên, sự tức giận làm lu mờ mắt hắn trong tích tắc, rồi hắn ấn mạnh xuống bằng tất cả sức mạnh.
Vào nền đất phủ đầy băng giá.
Kael’thas đã biến mất.
“Tên hèn nhát!” Arthas hét lên, mặc dù hắn biết gã hoàng tử kia chẳng thể nghe được hắn. Tên khốn đó lại một lần nữa đã độn thổ đi ngay vào giây cuối cùng. Sự tức giận trào dâng trong hắn, đe dọa khiến hắn mất đi sự sáng suốt, và hắn gạt bỏ nó sang bên. Hắn thật ngu ngốc khi để Kael’thas trêu tức đến vậy.
Khốn nạn em, Jaina. Kể cả giờ đây, em cũng ám ảnh ta.
“Bất Bại, tới đây với ta!” hắn hét lên, và nhận ra giọng mình đang run lên. Kael’thas chưa chết, nhưng hắn đã tránh đường rồi, và quan trọng chỉ có thế. Hắn quay đầu con ngựa xương, rồi lao về phía đám hỗn loạn và cả ngai phòng của chủ nhân hắn nữa.
Hắn di chuyển xuyên qua đám đông kẻ thù như thể họ chỉ như cỏ rác. Khi họ ngã xuống, hắn hồi sinh họ và khiến họ phải đánh lại đồng đội của mình. Đoàn xác sống không thể ngăn cản nổi được. Lớp tuyết quanh chân tháp xoắn bị đạp tung và vấy đầy máu. Arthas nhìn xung quanh, nhìn những đám đông ít ỏi còn chiến đấu còn lại. Huyết tiên – nhưng chẳng thấy chút dấu hiệu nào của chủ nhân chúng.
Illidan đang ở đâu?
Có chuyển động lọt vào mắt hắn và hắn quay lại. Hắn gầm gừ trong hơi thở. Lại một chúa tể sợ hãi khác. Kẻ này đang quay lưng lại phía hắn, cặp cánh đen dang rộng, bộ vó chẻ khiến cho lớp tuyết phải tan chảy.
Arthas nhấc thanh Băng Sầu lên. “Ta đã từng hạ gục đồng loại ngươi trước đây rồi, chúa tể sợ hãi à,” hắn gầm gừ. “Quay lại đối đầu với ta, nếu ngươi dám, hoặc chạy trốn vào cõi Âm một cách hèn hạ như lũ quỷ các ngươi hay làm đi.”
Hình thù đó từ từ quay lại. Cặp sừng khổng lồ nhú lên trên đầu nó. Đôi môi của nó cong lại cười. Và trên mắt nó là một dải băng bịt mắt màu đen rách tả tơi. Hai đốm sáng màu xanh lục lóe lên tại vị trí hai con mắt.
“Xin chào, Arthas.”
Trầm sâu và đầy độc ác, giọng nói đó đã thay đổi, nhưng không nhiều như cơ thể gã kaldorei này. Nó vẫn mang màu sắc tím tái như vậy, trên đó khắc họa những hình xăm và vết rạch y như trước. Nhưng đôi chân, đôi cánh, cặp sừng… Arthas ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Vậy ra đó là lý do tại sao Illidan lại trở nên mạnh mẽ như vậy.
“Trông ngươi thật khác, Illidan à. Ta đoán là Sọ của Gul’dan không hề đồng tình với ngươi.”
Illidan ngửa cái đầu đầy sừng ra sau. Một tiếng cười đen tối trầm sâu bùng nổ ra. “Trái ngược lại, ta chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn. Theo một cách nào đó, ta cho rằng ta nên cảm ơn ngươi vì tình trạng hiện tại của ta, Arthas à.”
“Vậy thì hãy thể hiện sự cảm kích bằng cách tránh đường ra đi.” Giọng Arthas bỗng trở nên lạnh lùng, và chẳng hề có chút hóm hỉnh nào trong đó. “Ngai Băng là của ta, con quỷ kia. Tránh đường. Rời khỏi thế giới này và đừng bao giờ trở lại. Nếu ngươi làm thế, ta sẽ chờ đợi.”
“Chúng ta đều có chủ nhân của riêng mình thôi, nhóc à. Chủ nhân của ta yêu cầu ta hủy diệt Ngai Băng. Có vẻ chúng ta xung đột với nhau rồi,” Illidan trả lời, rồi nhấc chính món vũ khí mà Arthas đã từng phải đánh lại trước đây. Hai bàn tay mạnh mẽ của y với những vuốt sắc đen nhánh nắm ở chính giữa món vũ khí mà hắn đang vung vẩy một cách đầy uyển chuyển mà tưởng như là cẩu thả. Arthas cảm thấy chút lo lắng trước màn trình diễn đó. Hắn vừa mới đánh xong trận với Kael’thas, và dù cho hắn đáng ra đã là kẻ chiến thắng chứ không phải gã tiên kia, anh ta đã quá hèn nhát mà độn thổ đi vào khoảnh khắc cuối cùng, hắn đã bị hao sức sau trận đó. Chẳng hề có chút mệt mỏi nào thể hiện ở Illidan.
Illidan mỉm cười khi y nhận ra chút khó chịu của kẻ địch. Y tự cho phép mình thêm một chút đỉnh thời gian thể hiện sự thông thạo của y đối với món vũ khí quỷ quái dị thường này, rồi chuyển sang tư thế xuống tấn, chuẩn bị chiến đấu. “Chuyện này phải được hoàn thành!”
“Binh lính của ngươi nếu không bị xé xác thành từng mảnh thì cũng đã trở thành một phần của đội quân của ta rồi.” Arthas rút thanh Băng Sầu ra. Những ký tự cổ tự trên đó tỏa sáng rạng rỡ, và một làn sương tỏa ra từ đốc kiếm. Đằng sau dải băng che mắt, cặp mắt của Illidan – sáng lên ánh xanh lục rạng rỡ hơn theo như trí nhớ của hắn – chúng nheo lại khi nhận ra thanh cổ tự kiếm. Nếu gã kaldorei đã biến đổi thành quỷ này có được một món vũ khí mạnh mẽ, thì Arthas cũng vậy. “Ngươi cũng sẽ đi theo một trong hai con đường đó thôi.”
“Đáng ngờ đấy,” Illidan chế nhạo. “Ta đã mạnh mẽ hơn những gì ngươi biết, và chủ nhân ta đã tạo ra chủ nhân ngươi đấy! Đến đây nào, con tốt kia. Ta sẽ giải quyết tên đầy tớ trước khi giải quyết tên-”
Arthas lao tới. Thanh Băng Sầu tỏa sáng và ngân nga lên trong tay hắn, nó cũng hăm hở muốn thấy cái chết của Illidan cũng như hắn. Gã tiên dường như chẳng hề giật mình trước sự lao tới bất ngờ đó, và y dễ dàng nhấc thanh song đao lên đỡ đòn. Thanh Băng Sầu từng đã đập nát nhiều thanh kiếm cổ xưa hùng mạnh trước đây, nhưng lần này, nó chỉ có thể dội lên trên lưỡi kiếm kim loại màu xanh lục tỏa sáng kia.
Illidan đứng đó và cười với hắn. Arthas lại cảm thấy một sự khó chịu thoảng qua. Illidan thực sự đã thay đổi nhờ việc hấp thụ sức mạnh từ Sọ của Gul’dan; có một điều đó là y khỏe mạnh hơn so với hắn. Illidan tặc lưỡi, một âm thanh thật thâm sâu và khó chịu, rồi xô mạnh. Arthas là kẻ phải lùi lại, rồi khuỵu một chân để tự vệ khi gã quỷ lao xuống người hắn.
“Quả là ngọt ngào khi có thể lật ngược thế cờ,” Illidan gầm gừ. “Ta sẽ giết ngươi thật nhanh chóng, kỵ sĩ tử vong à, nếu ngươi cho ta một cuộc đấu ra trò.”
Arthas chẳng phí lời để lăng mạ. Hắn nghiến chặt răng và tập trung vào việc đỡ lại đón những đòn đánh đang dáng như mưa xuống đầu hắn. Món vũ khí đó nhanh như một cơn lốc màu xanh lục tỏa sáng. Hắn có thể cảm thấy sức mạnh từ nguồn năng lượng quỷ dữ tỏa ra từ nó, cũng như hắn biết rằng Illidan có thể cảm thấy bóng tối tàn nhẫn trong thanh Băng Sầu.
Đột nhiên Illidan không còn ở đó nữa và Arthas loạng choạng theo đà lao tới tiếng và mất thăng bằng. Hắn nghe thấy tiếng vỗ cánh và quay lại thấy Illidan phía trên đầu, đôi cánh da lớn tạo ra một luồng gió mạnh khi hắn bay lơ lửng ngoài tầm với.
Họ nhìn nhau, Arthas thở dốc. Hắn có thể thấy rằng Illidan không phải là không bị tác động bởi trận chiến. Mồ hôi túa ra trên nửa thân trên vạm vỡ có màu tím. Arthas bình tĩnh lại, thanh Băng Sầu đã sẵn sàng chờ lúc Illidan lao xuống tấn công.
Rồi Illidan làm một việc không thể ngờ nổi. Y cười lớn, đổi món vũ khí đó về tay kia – và bằng một động tác dường như tách nó ra làm hai. Giờ đây mỗi bàn tay khỏe mạnh đều đang cầm một thanh đao.
“Hãy xem đôi Song Đao của Azzinoth đây,” Illidan hả hê. Y bay lên cao hơn, xoay xoay hai thanh đao trong hai tay, và Arthas nhận ra rằng y ưa thích cả hai thanh này. “Hai thanh chiến đao đẹp đẽ. Chúng có thể được sử dụng như là một món vũ khí hủy diệt duy nhất… hoặc, như ngươi thấy đây, là hai món. Đó là món vũ khí ưa thích của một tên cận vệ diệt vong – một gã thủ lĩnh quỷ hùng mạnh mà ta đã tiêu diệt. Mười ngàn năm trước. Ngươi đã chiến đấu bao lâu với thanh đao đẹp đẽ của ngươi rồi hả con người kia? Ngươi biết nó rõ đến mức nào chứ?”
Những lời nói của y là nhằm mục đích khiến gã kỵ sĩ tử vong bất an. Thay vì đó, chúng khiến hắn càng thêm hăng hái. Illidan có thể đã sử dụng món vũ khí mạnh mẽ đó lâu hơn – nhưng thanh Băng Sầu được trói buộc với Arthas, và hắn được trói buộc với nó. Đó không phải là một thanh kiếm đơn thuần đối với hắn. Hắn đã biết về nó kể từ khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy hình ảnh về nó, khi hắn vừa mới tới Bắc Liệt. Hắn đã biết rõ về mối liên kết đó từ khi hắn nhìn thấy nó, lúc nó đang chờ đợi hắn. Và giờ đây hắn cảm thấy nó đang sôi sục trong tay hắn, xác nhận sự đồng nhất giữa họ.
Đôi đao của gã quỷ lóe sáng. Illidan lao xuống phía Arthas như một hòn đó. Arthas hét lên và phản công lại, cảm thấy vững tin vào đòn đánh này hơn bất kỳ đòn đánh nào khi sử dụng thanh cổ tự kiếm này trước đây, hắn vung thanh Băng Sầu lên về phía gã quỷ đang lao xuống. Và như những gì hắn biết sẽ xảy ra, hắn cảm thấy thanh kiếm đâm sâu vào da thịt. Hắn kéo mạnh, rạch một đường trên thân trên của Illidan, và cảm thấy cực kỳ thỏa mãn khi gã cựu nhân kaldorei hét lên đau đớn.
Nhưng mà gã khốn đó vẫn chưa ngã xuống. Đôi cánh của Illidan đập loạng choạng, bằng cách nào đó vẫn giữ y bay được, và rồi trước cặp mắt sững sờ của Arthas cơ thể y dường như biến đổi và đen tối hơn… gần như là nó được làm từ khói màu xanh lục, màu tím, và màu đen.
“Đây là thứ ngươi đã tặng cho ta,” Illidan hét lên. Giọng y ban đầu cũng đã trầm sẵn, giờ đây bằng cách nào đó đã trở nên trầm hơn. Arthas cảm thấy rùng mình. Mắt gã quỷ tỏa sáng rực rỡ trên nền đen là khuôn mặt hắn. “Món quà này – sức mạnh này. Và nó sẽ tiêu diệt ngươi!”
Một tiếng la hét thốt ra từ cổ họng Arthas, và hắn lại khuỵu gối xuống. Làn lửa màu xanh lục sáng lóe kia lướt vào giáp của hắn, đốt cháy da thịt hắn, thậm chí còn làm lu mờ ánh sáng xanh làm từ thanh Băng Sầu. Trong tiếng la hét đau đớn của chính mình hắn nghe thấy Illidan đang cười. Lại một lần nữa ngọn lửa fel trút xuống đầu hắn và Arthas ngã tới trước, thở dốc. Nhưng làn lửa tan dần và hắn nhìn thấy Illidan nhào xuống chuẩn bị hạ sát, hắn cảm thấy thanh cổ tự kiếm cổ xưa mà hắn vẫn cố cầm được đang hối thúc hắn trấn tĩnh lại.
Băng Sầu là của hắn, và hắn là của nó, và cùng với nhau, họ là bất bại.
Ngay khi Illidan vung đao lên chuẩn bị đòn kết liễu, Arthas nhấc thanh Băng Sầu lên, đâm nó lên bằng tất cả sức mạnh. Hắn cảm thấy thanh kiếm kết nối với hắn, đâm xuyên qua da thịt, và chọc sâu vào trong.
Illidan rơi mạnh xuống đất. Máu phụt ra từ thân trên, làm tan chảy cả lớp tuyết xung quanh với một âm thanh xèo xèo chầm chậm. Ngực y phập phồng thở dốc. Đôi song đao mạnh mẽ của y chẳng còn tác dụng nữa. Một chiếc đã bị đánh bật ra khỏi tay, chiếc còn lại còn nằm trong tay thì thậm chí còn bị đánh tuột ra khỏi cán. Arthas đứng dậy, cơ thể vẫn còn đau nhức vì tàn dư của thứ lửa fel mà Illidan đã ném vào hắn. Hắn nhìn y một lúc lâu, khắc cốt ghi tâm cảnh tượng đó. Hắn nghĩ về chuyện tung đòn chí mạng, nhưng lại quyết định để cái giá lạnh tàn nhẫn nơi đây làm việc đó thay hắn. Có một việc cần thiết hơn nhiều đang rực cháy bên trong hắn, và hắn quay đâu, hướng mắt về phía chóp xoắn cao vút trên đầu hắn.
Hắn nuốt nước bọt và cứ đứng đó một lúc, biết rằng, mà không biết tại sao hắn lại biết, rằng có thứ gì đó sắp sửa thay đổi. Rồi hắn hít một hơi và bước vào hang.
Arthas bước đi trong trạng thái gần như mê mẩn, hắn đi xuống khắp chiều dài của đường hầm quanh co dẫn sâu vào lòng đất. Chân hắn dường như đã được chỉ dẫn, và dù cho chẳng hề có chút tiếng ồn nào, chắc chắn rằng chẳng ai dám thách thức hắn ta tại đây, hắn vẫn cảm thấy, chứ không phải nghe thấy, một âm thanh đầy sức mạnh. Hắn tiếp tục đi xuống, cảm nhận tiếng gọi sức mạnh đó đang kéo hắn tới gần hơn với vận mệnh của hắn.
Tít trên đầu là một luồng sáng lạnh giá màu trắng xanh. Arthas đi về phía đó, gần như là đang chạy, và đường hầm mở ra tới một thứ mà Arthas chỉ có thể nghĩ là một ngai phòng. Trước mặt là một công trình khiến cho Arthas nín cả thở.
Nhà tù của Thi Vương nằm trên đỉnh tòa tháp xoắn này, ngọn tháp với màu xanh lục lam sáng lung linh và làm từ một thứ băng không hẳn là băng, mọc cao vút như thể đâm tới tận trần hang. Một lối đi hẹp được chạm khắp vòng quanh ngọn tháp, dẫn hắn đi thẳng lên trên. Vẫn còn tràn đấy nguồn năng lượng được Thi Vương ban cho, Arthas không hề biết mệt mỏi, nhưng những ký ức khó chịu dường như đang lởn vởn quanh hắn như ruồi bu khi hắn đi lên, đặt từng bước từng bước một lên trên cao. Những từ ngữ, những lời nói, những hình ảnh quay trở lại với hắn.
“Hãy nhớ, Arthas. Chúng ta là hiệp sĩ. Trả thù không phải việc chúng ta nên làm. Nếu chúng ta để cho cảm xúc biến thành sự khát máu, khi đó chúng ta cũng đê hèn chẳng kém gì lũ orc đó.”
Jaina… ôi Jaina… “Có vẻ chẳng ai từ chối nổi chàng một điều gì nhỉ, ít nhất là có em.”
“Đừng từ chối ta, Jaina à. Đừng bao giờ từ chối ta. Nhé.”
“Em không bao giờ từ chối chàng đâu, Arthas à. Không bao giờ.”
Hắn vẫn cứ đi, vẫn đi lên không hề nao núng.
“Chúng ta biết quá ít ỏi – chúng ta không thể chỉ tàn sát họ như những con thú vật được mà không e ngại điều gì được!”
“Việc này quá tệ rồi đó chèng trai à. Kệ nóa đi. Cứ đễ nóa ỡ đây, bị thất lạc và lãng quên đi… Chún ta xẽ tìm được cách khác đễ cứu người dân cũa cậu mà. Giờ hãy đi thôi, quay trỡ lại tìm con đường khác”
Từng bước từng bước một. Lên cao, lên cao dần. Hình ảnh một đôi cánh đen choán lấy ký ức hắn.
“Ta sẽ cho anh một tiên đoán cuối cùng. Hãy nhớ, anh càng cố tiêu diệt kẻ thù, anh càng nhanh chóng đưa thần dân mình vào tay chúng thôi.”
Kể cả khi ký ức đó đang diễn ra trong đầu hắn, choán lấy trái tim hắn, có một hình ảnh khác, một giọng nói khác, mạnh mẽ và lôi cuốn hơn hẳn những lời khác, nó thì thầm, khuyến khích hắn: “Ngươi càng tới gần, dũng sĩ của ta. Khoảnh khắc tự do của ta càng tới sát… và với nó, ngươi sẽ có được sức mạnh thực sự.”
Hắn cứ leo lên trên, mắt dán chặt vào đỉnh tháp. Trên tảng băng màu xanh thẫm khổng lồ đó đang giam cầm kẻ đã đưa Arthas theo con đường này. Nó dần tới gần, tới khi Arthas dừng lại trước đó chỉ vài bộ. Một lúc lâu, hắn cứ đứng nhìn hình thù lờ mờ đang bị giam bên trong đó. Một làn sương tỏa ra từ tảng băng khổng lồ đó, khiến cho hình ảnh càng trở nên mờ mịt.
Thanh Băng Sầu tỏa sáng trong tay hắn. Từ sâu bên trong, Arthas thoáng nhìn thấy hai đốm sáng màu xanh sáng lóe lên đáp lại.
“TRẢ THANH KIẾM LẠI,” giọng nói sâu thẳm khó chịu vang lên trong tâm trí Arthas, lớn tới mức gần như không thể chịu nổi. “HOÀN THÀNH VÒNG XOAY. GIẢI THOÁT TA RA KHỎI NHÀ TÙ NÀY!”
Arthas tiến lên một bước, rồi một bước nữa, hắn nhấc thanh Băng Sầu lên khi di chuyển tới khi hắn bắt đầu chạy. Đây chính là khoảnh khắc cuối cùng mà nó dẫn đến, và không hề nhận ra, hắn gào lên một tiếng và vung mạnh thanh kiếm xuống bằng tất cả sức mạnh.
Một tiếng nứt vỡ lớn vang vọng trong hang khi thanh Băng Sầu bổ xuống. Lớp băng vỡ tan, những mảnh khổng lồ bay khắp bốn hướng. Arthas đưa tay lên che, nhưng những mảnh vỡ đó bay qua người hắn vô hại. Những mảnh nhỏ rơi xuống từ trên cơ thể bị giam cầm, và Thi Vương hét lên, nhấc hai cánh tay đầy giáp lên bầu trời. Thêm nhiều tiếng rên rỉ và tiếng vỡ vụn vang lên trong hang từ chính thực thể đó, lớn đến nỗi Arthas co rúm lại và bịt lấy tai. Nghe như thể chính cái thế giới này đang rách toạc ra vậy. Đột nhiên hình thù mặc giáp của Thi Vương có vẻ cũng vỡ tan như nhà tù của gã, nó rơi xuống trước ánh mắt sững sờ của Arthas.
Chẳng có thứ gì cả – chẳng có ai – ở bên trong cả.
Chỉ có một bộ giáp, màu đen lạnh lẽo, rơi loảng xoảng xuống thành từng mảnh. Chiếc mũ trụ trống trơn trượt tới và dừng lại ngay dưới chân Arthas. Hắn nhìn xuống nó một lúc lâu, một cơn ớn lạnh tràn qua người hắn.
Ngần ấy thời gian… hắn đã theo đuổi một bóng ma. Liệu Thi Vương có bao giờ thực sự ở đây không? Nếu không – ai là kẻ đã tống thanh Băng Sầu ra khỏi lớp băng chứ? Ai là kẻ đã yêu cầu được giải thoát? Liệu có phải hắn, Arthas Menethil, đang tưởng tượng ra kẻ bị giam trong Ngai Băng suốt ngần ấy thời gian không?
Liệu có phải bóng ma mà hắn đang theo đuổi… là chính hắn không?
Những câu hỏi mà dường như sẽ chẳng bao giờ được trả lời. Nhưng một thứ đã rõ ràng với hắn. Cũng như thanh Băng Sầu đã đến với hắn, bộ giáp này cũng vậy. Những ngón tay đeo găng nắm lấy chiếc mũ trụ đầy gai nhọn và hắn từ từ nhấc nó lên đầy cung kính, và rồi, hắn nhắm mắt lại và đội nó lên cái đầu bạc trắng tóc.
Đột nhiên hắn cảm thấy bị kích động, cơ thể hắn căng ra khi cảm thấy linh khí của Thi Vương đang tràn vào người hắn. Nó xé tan nát trái tim hắn, khiến hắn ngừng thở, và run rẩy trong từng huyết quản, băng giá, sức mạnh, tất cả tràn vào người hắn như một làn sóng thủy triều. Mắt hắn đang nhắm, nhưng hắn nhìn thấy, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ – tất cả những gì gã pháp tăng orc Ner’zhul biết, thấy, làm. Trong khoảnh khắc, Arthas sợ rằng hắn rồi sẽ bị áp đảo bởi nó, rằng đến cuối cùng, Thi Vương đã lừa hắn tới đây để rồi gã có thể đưa linh khí của mình vào một cơ thể mới. Hắn chuẩn bị tinh thần cho một trận chiến dành quyền kiểm soát, với cơ thể hắn là phần thưởng.
Nhưng chẳng hề có cuộc chiến nào cả. Chỉ có một sự pha trộn, một sự hòa hợp. Tất cả xung quanh hắn, hang động tiếp tục sụp đổ. Arthas chỉ hơi nắm bắt được điều đó. Mắt hắn đảo tới đảo lui bên dưới hai mi mắt vẫn đóng.
Môi hắn mấp máy. Hắn nói.
Họ… nói.
“Giờ đây… chúng ta là một.”