Thế giới màu xanh và trắng mờ đi trong giấc mơ của Arthas. Những màu sắc thuần khiết và lạnh giá biến đổi, trở thành màu củi lửa và đuốc cháy ấm áp. Hắn đã làm như những gì hắn nói; hắn đã nhớ lại về cuộc đời mình, tất cả những gì đã diễn ra trước đây, đã lại đi trên con đường đã dẫn hắn tới cái ghế trên Ngai Băng và trạng thái say ngủ này.
Nhưng giấc mơ chưa kết thúc, có vẻ như là thế. Lại một lần nữa nữa hắn ngồi ngay đầu chiếc bàn dài được chạm khắc đẹp đẽ chiếm hầu hết diện tích Đại Sảnh trong trí tưởng tượng của hắn.
Và hai kẻ rất quan tâm đến giấc mơ của hắn vẫn đang ở đây và nhìn hắn.
Gã orc ở bên trái, đã già cả những vẫn còn hùng mạnh, dò xét mặt hắn, và rồi bắt đầu cười, điệu bộ đó khiến hình ảnh hộp sọ trắng vẽ trên mặt gã giãn ra. Và bên phải hắn, cậu bé – cậu bé gầy gò ốm yếu – trông còn tồi tệ hơn những gì Arthas còn nhớ khi hắn bước vào giấc mơ ký ức này.
Cậu bé liếm đôi môi tái nhợt nứt nẻ và hít một hơi như thể định nói, nhưng rồi giọng nói của gã orc mới là thứ xóa tan sự im lặng trước.
“Vẫn còn nhiều nữa,” gã hứa hẹn.
Những hình ảnh tràn vào tâm trí Arthas, xen lẫn vào nhau và đè lên nhau trở thành cảnh tượng về cả tương lai và quá khứ hết sức rối rắm. Một đội quân con người trên lưng ngựa, mang theo cờ hiệu của Bạo Phong… chiến đấu bên cạnh, chứ không phải là chống lại, một đội quân của Đại Tộc cưỡi trên lưng sói. Họ là đồng minh của nhau, đang cùng nhau tấn công quân Truy Quét. Cảnh tượng đó biến đổi. Giờ đây con người và orc lại đang đánh lẫn nhau – và lũ xác sống, một số hét lên ra lệnh và chiến đấu với đầu óc rõ ràng là của chính mình – họ đang đứng vai kề vai với loài orc, những người trâu bò kỳ lạ, và loài troll.
Quel’Thalas – chưa bị hư hại sao? Không, không, vẫn còn vết sẹo mà hắn và đội quân của hắn đã để lại – những thành phố đã được tái thiết…
Giờ đây hình ảnh nhanh chóng tràn vào tâm trí hắn, đầy quay cuồng, lộn xộn, hỗn loạn. Không thể nói được đó là về quá khứ hay là tương lai. Một hình ảnh khác, về những bộ xương rồng đang tàn phá một thành phố mà Arthas chưa từng thấy – một nơi khô khốc và nóng bức chứa đầy những orc. Và – đúng, đúng nó là Bạo Phong đang bị lũ rồng xác sống đó tấn công-
Loài nerubian – không, không, không phải nerubian, không phải dân tộc của Anub’arak, mà có họ hàng với họ, đúng thế. Một chủng tộc sống tại sa mạc, chính là thế. Tay chân của chúng là những sinh vật khổng lồ với cái đầu của loài chó, những con hình nhân làm từ đá vỏ chai, chúng sải bước trên những vùng đất màu vàng sáng chói.
Một biểu tượng xuất hiện, biểu tượng mà Arthas biết – chữ L của Lordaeron, bị đâm bởi một thanh kiếm, nhưng có màu đỏ chứ không phải xanh. Biểu tượng đó thay đổi, trở thành một ngọn lửa đỏ trên nền trắng. Ngọn lửa đó dường như rực cháy và sống dậy nuốt chửng phần nền, đốt trụi nó đi và để lộ ra một vùng nước óng ánh bạc… một đại dương…
…Có thứ gì đó đang cuộn trào bên dưới mặt biển. Mặt nước vẫn còn yên ả bắt đầu dậy sóng, sục sôi, như thể đang ở trong một cơn bão, mặc dù bầu trời vẫn rất quang. Một âm thanh kinh hoàng mà Arthas chỉ thoáng nhận ra đó là một tiếng cười vang vọng vào tai hắn, cùng với tiếng la hét của một thế giới đang cong oằn lên vì đau đớn, và vươn lên đón lấy ánh ngày như thể nó chưa được nhìn thấy suốt nhiều thế kỷ…
Màu lục – tất cả toàn màu lục, tối tăm và đầy ác mộng, những hình ảnh kỳ dị nhảy múa trong tâm trí Arthas để rồi tan biến đi trước khi có thể hiểu nổi. Một hình ảnh khác thoáng hiện ra, giờ đây đã đang biến mất – gạc hươu ư? Một con hươu à? Một người đàn ông chăng? Thật khó để nói. Có niềm hi vọng đang vây quanh hình thù đó, nhưng cũng có những sức mạnh đang cố tiêu diệt nó…
Những rặng núi sống dậy, bước những bước thật hùng vĩ, đập tan mọi thứ đủ xui xẻo nằm dưới chân. Với từng bước chân khổng lồ, thế giới dường như đang run lên.
Băng Sầu. Ít nhất hắn cũng biết cái này, và biết rằng tường tận. Thanh kiếm đang xoay tít, như thể Arthas đã ném nó vào không trung. Một thanh kiếm thứ hai bay lên đụng độ với nó – một thanh kiếm dài và thanh nhã nhưng hùng mạnh, với biểu tượng hình một đầu lâu khắc trên lưỡi kiếm đáng sợ của nó. Một cái tên – “Tro Sứ Giả,” một thanh kiếm nhưng hơn cả một thanh kiếm, như thanh Băng Sầu vậy. Hai thanh va chạm với nhau-
Arthas nháy mắt và lắc đầu. Những hình ảnh đó, sụp đổ, hỗn loạn, phấn khích, và náo động – đều biến mất.
Gã orc cười khùng khục, hình ảnh hộp sọ vẽ trên mặt hắn lại dãn ra với điệu bộ đó. Hắn từng mang cái tên là Ner’zhul, từng có món quà là nhìn thấu được tương lai. Arthas không hề nghi ngờ về những gì hắn thấy, dù cho hắn chẳng hiểu được là bao, chúng rồi sẽ xảy đến.
“Còn nhiều nữa,” gã orc nhắc lại, “nhưng chỉ có khi ngươi tiếp tục đi trên con đường này.”
Gã kỵ sĩ tử vong từ từ quay mái đầu trắng tóc về phía cậu bé. Cậu nhóc ốm yếu nhìn hắn với cái nhìn sáng sủa tới đáng kinh ngạc, và trong thoáng chốc, Arthas cảm thấy có gì đó trong hắn trở nên rung động. Dù với tất cả những chuyện này – cậu bé sẽ không chết.
Và điều đó có nghĩa là…
Cậu bé khẽ mỉm cười, và sự ốm yếu bị xua tan đi đôi chút khi Arthas cố nói. “Các ngươi… là ta. Các ngươi… đều là ta. Nhưng các ngươi…” Giọng hắn đầy nhẹ nhàng, và thoáng chút thắc mắc và không tin nổi. “Ngươi là ngọn lửa bé nhỏ vẫn còn rực cháy trong thâm tâm ta, đang kháng cự lại băng giá. Ngươi là tàn dư cuối cùng của nhân tính – của lòng trắc ẩn, của năng lực yêu thương, đau buồn… quan tâm của ta. Ngươi là tình yêu của ta dành cho Jaina, tình yêu của ta dành cho cha ta… dành cho tất cả những gì đã từng tạo ra ta trước đây. Bằng cách nào đó thanh Băng Sầu không thể nào lấy đi hết tất cả. Ta đã cố quay lưng lại với ngươi… và ta đã không làm được. Ta – không thể.”
Cặp mắt xanh lục màu biển của cậu bé sáng rạng rỡ và cậu mỉm cười run run với nửa còn lại của mình. Sắc mặt cậu được cải thiện, và trước mắt Arthas, một số mụn mủ trên da cậu biến mất.
“Giờ anh đã hiểu rồi đấy. Sau tất cả, Arthas à, anh vẫn không bỏ rơi tôi.” Những giọt nước mắt hi vọng đọng trên mắt và trong giọng nói của cậu, dù đã mạnh mẽ hơn so với trước đây, và cậu run lên đầy cảm xúc. “Hẳn phải có lẽ phải chứ. Arthas Menethil… dù anh đã gây ra biết bao nghiệp chướng, nhưng vẫn còn có lòng tốt bên trong anh. Nếu không thì… tôi đã không tồn tại, kể cả trong giấc mơ của anh.”
Cậu trượt khỏi ghế và từ từ bước về phía gã kỵ sĩ tử vong. Arthas đứng dậy khi cậu tiến tới. Trong khoảnh khắc, họ cứ nhìn nhau, cậu bé và người đàn ông hắn đã trở thành.
Cậu bé dang hai tay ra, như thể một đứa bé còn sống đang muốn được người cha yêu quý nâng lên bế bồng. “Vẫn chưa phải là quá muộn đâu,” cậu khẽ nói.
“Không,” Arthas khẽ nói, chăm chú nhìn vào cậu bé. “Không muộn.”
Hắn chạm vào má cậu bé, đưa tay xuống cái cằm nhỏ và ấn cho khuôn mặt rạng ngời đó nghiêng đi. Hắn mỉm cười với chính đôi mắt của hắn.
“Nhưng nó thì có.”
Thanh Băng Sầu đâm xuống. Cậu bé hét lên, một tiếng hét sững sờ, đau đớn vì bị phản bội – y như tiếng gió rít ngoài kia – và trong khoảnh khắc Arthas thấy cậu cứ đứng đó, thanh kiếm găm vào ngực cậu lớn gần bằng cả cơ thể cậu, và cảm thấy chút rung động ăn năn cuối cùng khi hắn nhìn vào mắt của chính hắn.
Rồi cậu bé biến mất. Tất cả những gì còn lại của cậu là bài hát tang tóc cay đắng của làn gió quét qua vùng đất đau khổ này.
Thật là… kỳ diệu. Chỉ nhờ sự biến mất của cậu bé mà Arthas mới nhận ra được gánh nặng của mảnh nhân tính còn sót lại đáng sợ đến nhường nào. Hắn cảm thấy nhẹ nhõm, mạnh mẽ, và trong sạch. Được thanh tẩy, như chuyện sắp xảy đến với Azeroth. Tất cả những sự nhu nhược, yếu đuối, tất cả mọi thứ khiến hắn lưỡng lự hay suy nghĩ lại về bản thân – giờ đây đều đã biến mất.
Chỉ còn có mỗi Arthas, thanh Băng Sầu, nó đang hát vang lên khi lấy được mảnh linh hồn cuối cùng của Arthas, và gã orc, với khuôn mặt vẽ hình hộp sọ đang nhe ra với một nụ cười chiến thắng.
“Đúng rồi!” gã orc phấn khởi, cười gần như phát điên. “Ta biết ngươi sẽ lựa chọn như thế này mà. Ngươi đã vật lộn với lòng tốt và nhân tính cuối cùng đó đã quá lâu rồi, nhưng không còn nữa. Thằng bé ngăn ngươi lại, và giờ ngươi đã được tự do.” Giờ đây gã đã đứng dậy, cơ thể đó vẫn là của một gã orc già, nhưng lại di chuyển uyển chuyển dễ dàng như khi còn trẻ.
“Chúng ta là một, Arthas à. Cùng với nhau, chúng ta là Thi Vương. Không còn Ner’zhul, không còn Arthas – chỉ là một thực thể huy hoàng này. Bằng kiến thức của ta, chúng ta có thể-”
Mắt gã lồi ra khi thanh kiếm đâm vào người gã.
Arthas tiến tới trước, chọc sâu thanh Băng Sầu rực sáng và đang đói khát kia vào sâu hơn nữa vào thực thể trong giấc mơ đã từng là Ner’zhul kia, rồi là Thi Vương, và sắp trở thành hư vô, hoàn toàn biến mất. Hắn vòng tay còn lại quanh cơ thể gã, đưa môi lại sát một bên tai màu xanh của gã một cách thân mật, thân mật như cách người ta tước đi một sinh mạng và luôn là thế.
“Không,” Arthas thì thầm. “Không có chúng ta. Chẳng ai có thể bảo ta phải làm chuyện gì cả. Ta đã có mọi thứ ta cần từ ngươi – giờ đây sức mạnh là của ta và chỉ mình ta mà thôi. Giờ đây chỉ có một mình ta. Ta là Thi Vương. Và ta đã sẵn sàng.”
Gã orc rùng mình trong tay hắn, sững sờ trước sự phản bội, rồi biến mất.
Chiếc cốc trà vỡ tan khi nó rơi khỏi đôi bàn tay đột nhiên trở nên mệt oặt của Jaina. Cô há hốc miệng, không thể thở nổi trong khoảnh khắc, cái lạnh của một ngày xám xịt ẩm thấp thọc sâu vào người cô. Aegwynn đang ở đấy, bà đưa hai bàn tay xương xẩu nắm lấy tay Jaina.
“Aegwynn à – tôi – có chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng cô mệt mỏi, đau khổ, và những giọt nước mắt chợt trào dâng trên khóe mắt như thể cô đang rất đau buồn trước sự mất mát của… một thứ gì đó…
“Ta đâu phải là trí tưởng tượng của cô,” Aegwynn nói dứt khoát. “Ta cũng cảm thấy điều đó. Và với điều đó – chà, ta chắc rằng chúng ta rồi sẽ tìm ra thôi.”
Sylvanas giật mình như thể gã quỷ khổng lồ trước mặt cô vừa tấn công cô. Điều mà dĩ nhiên hắn sẽ không bao giờ dám làm. Varimathras nheo cặp mắt lóe sáng lại.
“Thưa tiểu thư? Có chuyện gì vậy?”
Là hắn.
Vẫn luôn là hắn.
Hai tay Sylvanas siết chặt lại và thả lỏng ra. “Có chuyện gì đó đã xảy ra. Có chuyện gì đó xảy ra với Thi Vương. Ta – cảm thấy nó.” Chẳng còn có liên kết nào giữa họ nữa, ít nhất là với kẻ từng kiểm soát cô. Nhưng có lẽ có thứ gì đó vẫn còn nấn ná lại. Có thứ gì đó đã cảnh báo cô.
“Chúng ta phải tiếp tục kế hoạch,” cô nói với Varimathras. “Ta tin rằng thời gian bỗng chốc đã trở nên cực kỳ quý giá.”
Đã quá lâu rồi, hắn chẳng cảm thấy gì cả. Hắn đã ở trên ngai, bất động, chờ đợi, mơ ngủ. Băng giá đã phủ kín cơ thể hắn khi hắn ngồi im như tượng đá, nhưng không phải là một nhà tù, không, mà là một lớp da thứ hai.
Hắn từng không biết hắn đang chờ đợi cái gì, nhưng giờ hắn đã biết. Hắn đã bước những bước đi cuối cùng trong một hành trình đã bắt đầu rất lâu về trước, bắt đầu từ cái ngày mà bóng tối đã buông xuống thế giới này trong hình hài một hoàng tử Bạo Phong trẻ tuổi khóc lóc cho người cha của mình. Con đường đó đã dẫn qua Azeroth, tới Bắc Liệt, tới Ngai Băng này và bầu trời rộng mở. Để tìm kiếm bản thân sâu xa nhất trong hắn, và việc lựa chọn giết cả cậu bé vô tội đã giữ hắn lại và cả những phần bản thân đã tạo nên hắn.
Arthas, Thi Vương, một mình trên đỉnh quyền lực huy hoàng, từ từ mở mắt ra. Lớp băng nứt ra trước chuyển động đó và rơi xuống thành những mảnh nhỏ như những giọt nước mắt băng giá. Một nụ cười nở ra bên dưới chiếc mũ trụ đẹp đẽ che phủ mái tóc trắng và làn da tái nhợt của hắn, và lại thêm nhiều băng rơi xuống khi hắn thức tỉnh và từ từ chuyển mình, những mảnh nhỏ của một cái kén băng không còn cần tới nữa. Hắn đã thức tỉnh.
“Bắt đầu.”