Bắc Liệt. Có một cảm giác thật kỳ lạ khi được quay trở về nhà. Khi bờ biển dần xuất hiện, Arthas nhớ lại lần đầu tiên hắn tới đây, trái tim đầy đau đớn trước sự phản bội của Jaina và Uther, thổn thức trước điều cần thiết mà hắn bất đắc dĩ phải làm tại Thung Cốn. Quá nhiều chuyện đã xảy ra như là đã qua cả một kiếp người. Sau đó hắn đã tới đây với đầy thù hận trong tim, để giết chết gã chúa quỷ phải chịu trách nhiệm về việc biến thần dân của hắn thành những xác chết di động. Giờ đây hắn lại đang là thủ lĩnh của chính lũ xác chết di động đó và là đồng minh của Kel’Thuzad.
Số mệnh xoay vần đến mức rất kỳ lạ.
Hắn không hề cảm thấy lạnh, cũng như cái lần đó. Cả những người trung thành đi theo hắn cũng vậy; cái chết xóa tan cảm giác về những thứ như thế. Chỉ có những thầy gọi hồn con người là phải co ro lại trước những luồng gió lạnh buốt than vãn rì rào và cơn mưa tuyết bắt đầu rơi uể oải xuống khi chúng hạ neo và lên bờ.
Arthas từ từ di chuyển vào bờ biển trên con thuyền nhó. Có thể hắn không cảm nhận thấy cái lạnh nơi này, nhưng sức mạnh của hắn, và cả cơ thể của hắn đang rất yếu. Ngay khi chân hắn chạm xuống mặt đất, Arthas cảm thấy gã – Thi Vương. Không phải trong trí óc hắn, không phải gã nói chuyện với hắn thông qua cây Băng Sầu, mặc dù sức mạnh của thanh cổ tự kiếm đã được khôi phục đôi chút. Không, Arthas cảm thấy gã ở đây, chủ nhân của hắn, chưa bao giờ hắn cảm nhận được điều đó trước đây. Và còn có một cảm giác kiến bò về một mối nguy hiểm đang gia tăng.
Hắn quay lại về phía những kẻ đang đi theo hắn về phía bờ biển – ma cà rồng, hồn ma, vong hồn, quái thi, thầy gọi hồn. “Chúng ta phải khẩn trương,” hắn gào lên. “Có thứ gì đó ngoài kia đang đe dọa Thi Vương. Chúng ta phải nhanh chóng tới được Băng Miện.”
“Thưa ngài!” một trong các thầy gọi hồn hét lên và chỉ về phía trước. Arthas quay người lại và rút thanh Băng Sầu ra.
Qua màn mưa tuyết hắn có thể thấy được những hình thù màu đỏ và vàng đang bay lơ lửng trên trời. Chúng đang kéo tới gần, và mắt hắn nheo lại đầy ngạc nhiên và tức giận khi hắn nhìn ra những sinh vật đó và nhận thấy chủ nhân của chúng là ai.
Ưng rồng. Hắn kinh ngạc. Hắn gần như đã hủy diệt cả loài thượng tiên. Bằng cái nào có kẻ còn sống được mà tập hợp lại quân số được, chứ chưa nói tới chuyện biết được hắn ở đâu mà tới đối đầu với hắn ở đây? Một nụ cười từ từ nhếch lên trên khuôn mặt điển trai của hắn, và hắn cảm thấy có chút gì đó khâm phục.
Lũ ưng rồng bay tới gần hơn. Hắn nhấc thanh Băng Sầu lên chào.
“Ta phải thừa nhận,” hắn hét lên, “ta đã rất ngạc nhiên khi thấy loài quel’dorei ở đây. Ta vẫn nghĩ cái lạnh này quá đỗi khắc nghiệt đối với một chủng người mỏng manh như vậy.”
“Hoàng tử Arthas!” Giọng nói đó đến từ một trong các kỵ sĩ, con thú cưỡi của anh ta đang bay lơ lửng phía trên Arthas. Giọng anh ta sang sảng rõ ràng. “Ngươi đâu có nhìn thấy người quel’dorei ở đây đâu. Bọn ta là người sin’dorei – người huyết tiên! Bọn ta đã thề sẽ trả thù cho những oan hồn xứ Quel’Thalas. Vùng đất chết chóc này… sẽ bị thanh tẩy!”
Trong tích tắc hắn bỗng cảm thấy thật nực cười. Số lượng của họ rất không đáng kể. Arthas nhận ra rằng dường như hắn đang nhìn ngắm những người cuối cùng của một chủng tộc gần như đã tuyệt chủng. Và họ tới đây chỉ để tìm hắn ư? Và rồi sự tự mãn của hắn chuyển thành tức tối. Mặc dù đang bị suy yếu, giọng nói của hắn vẫn tràn đầy sự tức giận, “Bắc Liệt thuộc về quân Truy Quét, gã tiên kia, và các ngươi sẽ sớm gia nhập nó thôi! Các ngươi đã phạm phải một sai lầm cực kỳ tồi tệ khi đã tới đây!”
Thêm nhiều ưng rồng khác xuất hiện, cùng với bộ binh tuần du. Tên bay lên đầy trời, dường như nhiều vô số như những bông tuyết, và vãi vào đội quân xác sống đang xông lên. Tuy nhiên hầu hết bọn chúng không hề ngã xuống; cái đau từ những mỗi tên, một khi chúng vẫn chưa chạm được vào điểm chí mạng, thì chẳng hề ảnh hưởng gì tới chúng.
Không thèm cưỡi lên lưng Bất Bại, Arthas xung phong. Băng Sầu đang đói; cũng như Arthas, có vẻ như nó thu thập sức mạnh và năng lượng từ từng linh hồn sáng rạng rỡ mà nó hấp thụ được. Giữa trận chiến náo nhiệt, hắn nghe thấy một giọng nói trầm sâu lạnh lẽo như thể chính của vùng đất Bắc Liệt đang hét lên từ một quả đồi phía trên.
“Tiến lên vì quân Truy Quét! Giết tất cả chúng nhân danh Ner’zhul!”
Dù với tất cả những gì hắn từng thấy, với tất cả những gì hắn đã làm, Arthas vẫn cảm thấy một sự ớn lạnh trào dâng trước giọng nói lạnh thấu xương đó. Hắn liều mình liếc lên trên và mắt hắn phải nở lớn trước những gì được chứng kiến.
Loài nerubian! Dĩ nhiên rồi – đây là quê hương của chúng. Trái tim hắn rung động khi chúng tràn ra phía ngoài. Hắn có thể nhìn ra hình dáng của chúng qua màn mưa tuyết, cái tốc độ vội vã quen thuộc đang lo ngại khi những sinh vật giống nhện đó lao về phía con mồi. Arthas phải công nhận những người sin’dorei tự xưng đó – họ chiến đấu rất dũng cảm – nhưng họ hoàn toàn bị áp đảo số lượng, và nhanh chóng sau đó Arthas đang đứng giữa một biển xác màu đỏ và vàng. Hắn đưa tay lên, và từng người một, từng tiên đã chết co rúm lại và gượng đứng dậy, mắt nhìn hắn chằm chằm bằng cặp mắt vô hồn.
“Thêm nhiều binh sĩ cho đấng tối cao chúng ta phục vụ,” Arthas nói. Hắn lại quay sang nhìn, và mắt hắn dán chặt vào thủ lĩnh của lũ nerubian.
Gã to lớn hơn nhiều so với những kẻ gã chỉ huy, đủ cao để gã dễ dàng di chuyển xuống bờ dốc tuyết về phía Arthas. Gã di chuyển giữa bọn chúng như thể một vị vua, với đầy sự khoan thai và chính xác. Arthas cố tìm kiếm chút gì đó quen thuộc trong một thứ quá đỗi kỳ lạ với hắn; trước con mắt của gã người, Anub’arak trông như một sinh vật lai từ một con bọ hung và một con nerubian giống nhện mà gã chỉ huy. Arthas nhận thấy hắn đang vô tình lùi lại và ép mình phải đứng lại khi sinh vật đó tiến tới.
Nó vẫn cứ tiếp tục tiến tới tới khi nó đứng ngay trước mặt hắn, rồi nhìn xuống hắn với rất nhiều mắt, một nỗi sợ hãi kinh hoàng. Chính là đồng minh của hắn.
Arthas cố thốt lên một cách bình tĩnh nhất có thể. “Cảm ơn vì sự trợ giúp, hỡi bậc hùng mạnh.”
Sinh vật đó cúi đầu xuống, hàm dưới khẽ lách cách khi nó tiếp tục nói bằng giọng trầm sâu đầy tang tóc khiến Arthas cảm thấy không thoải mái lúc trước. “Thi Vương cử ta đến trợ giúp cho ngài, kỵ sĩ tử vong à. Ta là Anub’arak, cổ vương xứ Azjol-Nerub. Kẻ kia đâu?” Nó đứng dậy bằng mấy chân sau và nhìn quanh.
“Kẻ kia á?”
“Kel’Thuzad,” Anub’arak lại cất giọng nói âm vang đầy những tiếng huýt gió rì rào kia. Gã hạ mình xuống và nhìn Arthas bằng những con mắt của gã. “Ta biết hắn. Ta đã đón hắn khi lần đầu tiên hắn tới phụng sự Thi Vương, như ta đang đón ngài lúc này đây.”
Arthas chợt thắc mắc liệu Kel’Thuzad có cảm thấy bất an không khi lần đầu tiên gã gặp gã vua côn trùng xác sống của chủng tộc cổ xưa này. Chắc chắn là có rồi, hắn tự nói với chính mình. Chắc chắn ai rồi cũng thế.
“Dân tộc của ngài là viện binh rất được hoan nghênh khi lần đầu tiên bọn ta tấn công lũ tiên đó,” hắn nói, mắt lại nhìn những người sin’dorei đã ngã xuống. Hắn rất mừng rằng “dân tộc” của Anub’arak đang đứng cùng phe với hắn. “Và giờ đây ta vẫn rất hoan nghênh đón chào sự trợ giúp của ngài. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian để đùa cợt nữa. Vì Thi Vương đã cử ngài tới, hẳn ngài cũng đã biết rằng ngài đang gặp nguy hiểm. Chúng ta phải tới Băng Miện ngay.”
“Quả vậy,” Anub’arak nói. Gã khẽ gật gù cái đầu đáng sợ và rồi duỗi hai chân trước. “Ta sẽ tập hợp toàn bộ dân tộc còn lại của ta, và chúng ta sẽ cùng nhau hành quân đi bảo vệ chúa tể của chúng ta.”
Sinh vật khổng lồ vênh váo rời đi, và triệu hồi những thần dân ngoan ngoãn hăm hở chạy lon ton về phía gã. Arthas kìm nén một cái rùng mình và thúc vào một cái xác của một tiên đã ngã xuống. Nó đã bị xé toạc tứ chi, bị hư hại tới mức vô dụng. “Lũ tiên này thật kém cỏi. Chẳng trách chúng ta lại phá hủy quê hương chúng dễ dàng như thế.”
“Thật tiếc rằng ta đã không ở đó để ngăn ngươi. Đã lâu rồi nhỉ Arthas.”
Giọng nói đó thật du dương, êm dịu, có giáo dục… và chứa đầy thù hận. Arthas giật mình quay người lại khi nhận ra nó, và cảm thấy hài lòng khi gặp được chủ nhân của giọng nói đó tại đây. Quả nhiên là số mệnh.
“Hoàng Tử Kael’thas,” hắn nói và cười nhăn nhở. Gã tiên đứng cách hắn vài thước, ánh sáng lờ mờ của thần chú độn thổ vẫn chưa tan biến hết. Anh ta vẫn trẻ mãi như những gì Arthas còn nhớ. Không, không hẳn. Cặp mắt xanh lam đó đang lóe lên đầy tức giận. Không phải là cơn giận dữ nóng bừng mà hắn từng thấy vào lần cuối họ gặp nhau, mà là một sự tức giận lạnh lẽo sâu thẳm. Anh ta không còn mặc bộ áo choàng màu xanh tím của Kirin Tor nữa, mà giờ đây là màu đỏ truyền thống của dân tộc anh ta.
“Arthas Menethil.” Anh chàng tiên chẳng hề dùng đến tước hiệu. Hắn có hơi cảm thấy hi vọng điều đó một chút, nhưng dù sao cũng chẳng khiến Arthas bận tâm. Hắn biết quá rõ anh ta là người như thế nào, và gã hoàng tử cũng điển trai không kém hắn này hẳn cũng sắp biết rồi. “Ta phỉ nhổ vào việc cái tên của ngươi thốt ra trên môi ta, ngươi thậm chí còn chẳng đáng cho ta nhắc đến.”
“À, Kael,” Arthas nói, vẫn cười nhăn nhở. “Kể cả lời lăng mạ của ngươi cũng phức tạp một cách không cần thiết. Rất mừng khi thấy ngươi không hề thay đổi – và vẫn bất lực như xưa nay. Điều đó đáng suy ngẫm đấy. Mà tại sao lúc đó ngươi lại không ở tại Quel’Thalas nhỉ? Vừa lòng với việc để dân tộc mình chết thay ngươi trong khi ngươi ngồi yên ổn an toàn tại Thành Tím à? Ta không nghĩ ngươi lại sắp làm thế nữa đâu.”
Kael’thas nghiến răng, mắt nheo lại. “Ta sẽ trả lại ngươi điều đó. Đáng ra ta phải ở đấy. Vậy mà ta lại đang định giúp con người chống lại quân Truy Quét –đội quân Truy Quét mà ngươi đang giáng xuống đầu chính dân tộc ngươi. Có thể ngươi không quan tâm cho thần dân của ngươi – nhưng ta thì có. Ta đã mất rất, rất nhiều thứ khi qua lại với con người. Giờ đây ta chỉ còn đứng về phía loài tiên nữa thôi. Vì loài sin’dorei – những đứa con của máu. Ngươi sẽ phải trả giá, Arthas à. Ngươi sẽ phải trả giá rất đắt vì những gì ngươi đã làm!”
“Ngươi biết đấy, ta khá là thích mấy lời nói đùa này. Đã khá lâu rồi phải không nhỉ? Ta chưa từng gặp lại ngươi kể từ khi…” Hắn cố trình nói dài ra, nhìn mắt gã hoàng tử tiên kia giật giật lên. Đúng, Kael’thas vẫn còn nhớ. Nhớ rõ cái lần tình cờ gặp Jaina và Arthas đang khóa chặt môi nhau. Ký ức đó có hơi khiến Arthas bối rối, và sự thỏa mãn trong việc gợi lại nỗi đau trong Kael’thas có phần hơi chua chát. “Dù vậy ta vẫn phải nói rằng, ta rất thất vọng về lũ tiên mà ngươi đang chỉ huy. Ta đã mong có được một cuộc đấu hay ho hơn đấy. Có khi ta đã giết chết tất cả những kẻ còn có tinh thần tại Quel’Thalas rồi cũng nên.”
Kael không hề để bị cắn câu. “Số ngươi gặp ở đâu chỉ là một đội quân trinh sát mà thôi. Đừng lo lắng Arthas à, ngươi sẽ sớm gặp được thử thách thực sự thôi. Ta đảm bảo với ngươi rằng việc đánh bại đội quân của Chúa Tể Illidan sẽ khó khăn hơn rất nhiều.” Môi gã hoàng tử hơi nhếch lên vẻ thích thú khi Arthas giật mình trước cái tên đó.
“Illidan á? Hắn đứng đằng sau cuộc xâm lược này ư?” Khốn nạn. Có lẽ tốt nhất hắn nên tự tay giết Tichondrius cho rồi, thay vì dính líu đến loài kaldorei. Hắn vẫn biết Illidan rất thèm khát sức mạnh. Hắn đã không nhận ra rằng loài dạ tiên lại có thể trở thành một mối đe dọa lớn đến vậy.
“Chính là ngài. Lực lượng của bọn ta rất khổng lồ, Arthas à.” Giọng nói ngọt ngào đó giờ đây đang chứa chan đầy vui sướng. Gã xấu xa này đang thực sự rất thỏa mãn. “Ngay giờ đây, họ đang hành quân thẳng hướng tới Sông Băng Băng Miện. Ngươi sẽ không bao giờ có thể kịp tới bảo vệ Thi Vương yêu quý của ngươi đâu. Hãy trả giá cho Quel’Thalas… và những hành động báng bổ khác của ngươi đi.”
“Hành động báng bổ khác ư?” Arthas cười nhăn nhở. “Có lẽ ngươi sẽ muốn nghe chi tiết về mấy hành động báng bổ đó đấy. Ta sẽ kể cho ngươi biết cảm giác được ôm cô ta trong lòng, cảm giác nếm thử cơ thể cô ta, nghe cô ta gọi-”
Nỗi đau này còn tồi tệ đến mức chưa bao giờ thấy.
Arthas ngã khuỵu gối. Mắt hắn chỉ thấy toàn màu đỏ. Hắn lại nhìn thấy Thi Vương – Ner’zhul, hắn nhớ lại là Anub’arak đã gọi gã như vậy – gã đang bị mắc kẹt trong cái nhà tù băng của gã.
“Nhanh lên!” Thi Vương hét lớn. “Kẻ thù đang tới gần rồi! Thời gian của chúng ta sắp hết rồi!”
“Ngài ổn chứ, kỵ sĩ tử vong?”
Arthas chớp mắt và nhận ra mình đang nhìn thẳng vào mặt của Anub’arak, nếu như thứ đó còn có thể gọi là mặt. Một cái chân nhện dài đang vươn về phía hắn, đề nghị được giúp. Hắn lưỡng lự, nhưng lại quá yếu để có thể tự đứng dậy. Hắn cố lấy tinh thần và nắm lấy nó để đứng dậy. Nó giống y như một cái gậy trong tay hắn, khô cong và gần như là – là một xác ướp. Hắn buông tay ra ngay khi có thể tự mình đứng vững.
“Sức mạnh của ta đang suy yếu dần, nhưng ta sẽ ổn thôi.” Hắn hít sâu một hơi và nhìn quanh. “Kael’thas đâu rồi?”
“Đi rồi.” Giọng nói lạnh lẽo như băng đá ấy tràn đầy tức giận. “Hắn sử dụng ma thuật để độn thổ đi trước khi bọn ta kịp xé xác hắn.”
Lại cái ma thuật độn thổ của lũ pháp sư hèn nhát đó. Nếu những thầy gọi hồn của Arthas mà có được khả năng đó, Thi Vương đã không gặp nguy hiểm như bây giờ. Arthas nhớ lại về những cái xác kia và biết rằng số phận của Kael’thas rồi cũng sẽ như thế. “Ta rất ghét phải nói,” hắn nói, “nhưng gã tiên khốn nạn kia nói đúng.” Hắn quay về phía gã đồng minh đáng sợ. “Anub’arak – ta vừa có một hình ảnh khác – nguy hiểm đang tới rất gần Thi Vương. Chúng đang áp sát ngài – Illidan và Kael’thas. Chúng ta sẽ không bao giờ kịp tới sông băng!”
Ta đã thất bại…
Anub’arak không hề tỏ ra chút lo ngại. “Trên mặt đất thì chắc là không,” sinh vật khổng lồ đó đồng ý. “Đó là một hành trình dài và gian khổ. Nhưng… có một con đường khác mà ta có thể đi, kỵ sĩ tử vong à. Vương quốc Azjol-Nerub đổ nát và cổ xưa đang nằm sâu dưới chân chúng ta. Đó là nơi ta từng trị vì suốt nhiều năm. Ta biết rõ từng hành lang và ngóch ngách bí mật. Dù nó đã bị sụp đổ vào những thời khắc đen tối, nó vẫn có thể cho chúng ta một lối tắt trực tiếp dẫn đến sông băng.”
Arthas nhìn lên trên. Theo đường chim bay thì đó không phải là một hành trình dài cho lắm. Nhưng băng qua băng tuyết và núi cao dựng đứng trước mặt họ thì…
“Ngài chắc chúng ta có thể tới được sông băng qua những đường hầm đó chứ?” hắn hỏi.
“Không có gì là chắc chắn cả, kỵ sĩ tử vong à.” Trong khoảnh khắc, âm thanh vang lên như thể gã nerubian đang cười. “Khu phế tích chứa đầy nguy hiểm. Nhưng cũng đáng mạo hiểm lắm.”
Sụp đổ vào những thời khắc đen tối. Một cụm từ đáng tò mò từ một chúa tể nhền nhện cổ xưa đã chết. Arthas thắc mắc điều đó có nghĩa là gì.
Hắn cho rằng mình sắp sửa tìm hiểu ra điều đó rồi.
Anub’arak và thần dân của gã rải những bước nhanh nhẹn thẳng về hướng bắc. Arthas và quân Truy Quét bước theo, và đại dương nhanh chóng khuất mắt. Mặt trời nhanh chóng di chuyển tới gần đường chân trời trên bầu trời âm u. Đêm dài đang dần tới. Khi họ hành quân, Arthas cử một số chiến binh đi thu thập tất cả những cành cây có thể tìm thấy; chúng sẽ được dùng làm đuốc đốt cháy suốt qua vương quốc ngầm nguy hiểm này.
Sau vài giờ khổ sở từ từ tiến tới – xác sống không thể thực sự cảm nhận được cái lạnh, nhưng làn gió và mưa tuyết có làm chúng chậm lại – Arthas biết rằng với những lời gượng gạo của Anub’arak, có một thứ có thể chắc chắn. Hắn sẽ không bao giờ có thể kịp tới cứu Thi Vương – và cả chính hắn – trên mặt đất được. Cuối cùng, chính sự tự vệ là thứ hối thúc hắn đến vậy. Thi Vương đã tìm ra hắn, và biến hắn thành thứ như bây giờ. Đã ban cho hắn sức mạnh to lớn. Arthas biết và đánh giá cao điều đó, nhưng món nợ của hắn với Thi Vương chẳng hề có chút trung thành nào cả. Nếu thực thể vĩ đại đó bị giết, chẳng hề nghi ngờ gì nữa Arthas sẽ là kẻ tiếp theo phải chết – và, như hắn đã nói với Uther, hắn có ý định sẽ sống mãi mãi.
Cuối cùng họ đã tới cổng. Nó bị che phủ bởi băng tuyết nhiều tới nỗi Arthas không nhận ra từ trước, nhưng Anub’arak dừng lại, đứng thẳng dậy, và duỗi dài hai trong bốn chân của gã ra, ra dấu về thứ đang nằm phía trước họ.
Những viên đá cong cong, trông giống như cái liềm – hoặc như Arthas nghĩ là chân bọ – nhú lên trên, mũi đá cong về phía nhau tạo thành một loại ký hiệu đường hầm. Phía trước, hắn có thể nhận ra được cánh cổng. Hình một con nhện khổng lồ được khắc trên đó. Môi Arthas cong lên đầy ghê tởm, nhưng rồi hắn nghĩ về những bức tượng nằm tại Bạo Phong. Nó khác nhau đến vậy sao? Lối vào “đường hầm” và cánh cổng dẫn tới trung tâm có một thứ dường như là một núi băng. Trong khoảnh khắc, chỉ là một khoảnh khắc mà thôi, Arthas nhìn hình thù khổng lồ và im lìm của Anub’arak, nghĩ về loài nhện và ruồi, và thắc mắc liệu hắn có đang làm điều đúng đắn không.
“Hãy chiêm ngưỡng lối vào của một nơi cổ xưa từng rất hùng mạnh,” Anub’arak nói. “Ta từng là chúa tể tại đây, và mệnh lệnh của ta được tuân theo mà không hề có chút nghi vấn. Ta từng rất hùng mạnh và vĩ đại, và ta chẳng hề cúi đầu trước ai cả. Nhưng rồi nhiều chuyện đã thay đổi. Giờ đây ta phục vụ cho Thi Vương, và vị trí của ta là bảo vệ ngài.”
Arthas thoáng nghĩ về sự tức giận của hắn trước bệnh dịch, về sự thèm khát báo thù của hắn… về ánh mắt của cha hắn khi thanh Băng Sầu nuốt trọn linh hồn ông.
“Mọi chuyện đều thay đổi,” hắn khẽ nói. “Nhưng không có thời gian để hồi tưởng đâu.” Hắn quay về phía đồng minh kỳ lạ của hắn và mỉm cười lạnh lùng. “Chúng ta đi xuống nào.”