Arthas trầm ngâm suy nghĩ khi hắn cưỡi trên lưng con ngựa xương Bất Bại trung thành đi về phía Andorhal, mỉa mai thay kẻ đã hạ sát tên thầy gọi hồn Kel’Thuzad giờ được giao cho trách nhiệm hồi sinh gã.
Thanh Băng Sầu đang thì thầm với hắn, mặc dù hắn không cần tới giọng nói của thanh kiếm đó – giọng nói của Thi Vương như hắn đã yêu cầu được biết – để có thể hồi sinh cho gã. Không còn đường quay lại nữa. Và hắn cũng không hề muốn.
Sau sự sụp đổ của Thành Đô, Arthas đã lui về ở ẩn trong một phiên bản hắc ám của một cuộc hành hương của hiệp sĩ. Hắn đã đi khắp toàn bộ đất nước mình, kêu gọi các thần dân thức dậy khắp từ thành thị này tới thành thị khác và khiến chúng tấn công những người sống. Hắn nghĩ về cái tên Truy Quét mà Kel’Thuzad đã gọi, đó quả là một cái tên phù hợp. Nó cùng tên với một công cụ tự trừng phạt mà một số tư tế dòng phụ thường dùng để thanh tẩy sự ô uế. Đội quân Truy Quét này thanh tẩy vùng đất này khỏi người sống. Hắn đang nằm ngay bên bờ giữa hai thế giới; một cách nào đó hắn vẫn còn sống, nhưng những lời thì thầm nhỏ nhẹ của Thi Vương lại đang gọi hắn là một kỵ sĩ tử vong, và việc mất đi màu sắc trên hái tóc làn da cùng màu mắt của hắn có vẻ đã cho thấy đó không chỉ là một danh hiệu. Hắn không biết; hắn cũng không quan tâm. Hắn hưởng ân huệ từ Thi Vương, và hắn điều khiển cả quân Truy Quét, và theo một cách quái lạ, hắn nhận thấy rằng hắn đang lo lắng cho chúng.
Giờ Arthas đang phụng sự Thi Vương thông qua một trong những tướng quân của gã, một chúa tể sợ hãi, gần như giống hệt Mal’Ganis. Điều này cũng thật là mỉa mai thay; và cũng chẳng hề khiến hắn bận tâm.
“Cũng như Mal’Ganis, ta là một chúa tể sợ hãi. Nhưng ta không phải kẻ thù của ngươi,” Tichondrius đã cam đoan với hắn. Hắn nở một nụ cười khinh bỉ. “Thực ra ta tới để chúc mừng ngươi. Bằng việc giết chết cha đẻ của mình và đưa vùng đất này vào tay quân Truy Quét, ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên. Thi Vương rất hài lòng về… sự hăng hái của ngươi.”
Arthas bỗng cảm thấy nhói lên với hai luồng cảm xúc – đau đớn xen lẫn hân hoan.
“Phải,” hắn nói, vẫn giữ giọng bình tĩnh trước mặt con quỷ đó, “Ta đã nguyền rủa tất cả mọi người và tất cả mọi thứ ta yêu quý, và thậm chí ta chẳng hề ăn năn. Chẳng hề tiếc nuối. Chẳng hề xấu hổ.”
Và trong trái tim của những trái tim của hắn, một tiếng thì thầm khác vang lên, nhưng không phải từ thanh Băng Sầu: Nói dối.
Hắn kìm nén cảm tính ấy lại. Bằng cách nào đó giọng nói đó trở nên im lặng. Hắn không thể để sự yếu mềm gia tăng được. Nó như căn bệnh hoại thư; nó sẽ ăn mòn hắn nếu hắn để yên cho nó tự tung tự tác.
Có vẻ Tichondrius không hề nhận ra. Gã chỉ vào thành Băng Sầu. “Thanh cổ tự kiếm ngươi mang được rèn nên bởi chính đồng loại của ta từ rất lâu về trước. Thi Vương đã ban cho nó khả năng cướp đoạt linh hồn. Linh hồn của ngươi là linh hồn đầu tiên nó tước đoạt.”
Những cảm xúc bỗng xung đột bên trong Arthas. Hắn nhìn thanh kiếm. Cách sử dụng từ ngữ của Tichondrius không thoát khỏi hắn. Cướp đoạt. Nếu Thi Vương đòi hỏi linh hồn hắn để đổi lấy việc cứu rỗi người dân của mình, Arthas hẳn đã ban cho gã. Nhưng Thi Vương lại không hề đòi hỏi thứ đó; gã chỉ việc chiếm lấy nó. Và giờ nó ở đây, bị giam cầm bên trong món vũ khí sáng ngời này, gần đến nỗi hoàng tử – vua Arthas – gần như có thể, nhưng không hoàn toàn chạm được vào nó. Và liệu Arthas đã đạt được những thứ hắn lên đường để lấy không? Liệu người dân của hắn có được cứu rỗi không?
Liệu việc đó có còn quan trọng không?
Tichondrius cẩn thận nhìn hắn. “Vậy thì ta vẫn sẽ hành động mà không cần tới linh hồn,” Arthas nhẹ nhàng nói. “Ý muốn của Thi Vương là gì?”
Và rồi hắn phải tập hợp lại tàn dư của Giáo Phái Đọa Đày nhằm giúp hắn thực hiện một công việc lớn lao hơn – là lấy lại di thể của Kel’Thuzad.
Hắn nghe tin rằng nó nằm lại Andorhal, nơi Arthas tiêu diệt gã, một đống thịt mục rữa hôi thối. Andorhal, nơi chuyến hàng chứa đầy lúa mì nhiễm bệnh xuất hiện. Hắn nhớ lại về cơn thịnh nộ của mình khi hắn tấn công gã thầy gọi hồn, nhưng nhận thấy hắn chẳng còn cảm thấy chút tức giận nào nữa. Một nụ cười nở trên đôi môi tím tái. Mỉa mai thay.
Những khu nhà từng bị đốt cháy giờ chỉ còn là đống than đen đúa. Chẳng ai còn thấy có xác sống ở đây nữa… nhưng… Arthas cau mày và kéo cương. Bất Bại dừng lại, lúc chết nó vẫn ngoan ngoãn y hệt lúc còn sống. Arthas thấy thấp thoáng có vài hình thì đi lại xung quanh. Thứ ánh sáng ít ỏi trong cái ngày u ám này đang phản chiếu trên-
“Áo giáp,” hắn nói. Có một người mặc giáp đang đứng gác bên ngoài nghĩa địa và một người khá đứng gần một ngôi mộ nhỏ. Hắn liếc nhìn, rồi mắt nở lớn. Không chỉ là người sống, không chỉ là những chiến binh, mà là các hiệp sĩ. Và hắn biết tại sao họ lại ở đây. Có vẻ như Kel’Thuzad đã thu hút được nhiều sự chú ý.
Nhưng hắn đã giải tán cả hội. Chẳng còn có hiệp sĩ nào nữa, chứ đừng nói tới những kẻ đang ở đây. Thanh Băng Sầu đang thì thầm; nó đang đói. Arthas rút thanh cổ tự kiếm hùng mạnh ra và nhấc nó lên để đội quân thầy tế ít ỏi đang hộ tống hắn có thể thấy và bị kích động, rồi hắn xung phong. Bất Bại lao thẳng tới trước, và Arthas thấy được sự sửng sốt trên khuôn mặt của những người bảo vệ khu nghĩa trang khi hắn tấn công họ. Họ chống trả rất quyết liệt, nhưng cuối cùng chỉ là vô ích; và họ biết điều đó, hắn có thể nhìn thấy điều đó trong mắt họ.
Hắn chỉ mới thả lỏng thanh Băng Sầu, cảm thấy niềm vui của thanh kiếm khi lại được chiếm một linh hồn khác, thì một giọng nói hét lên, “Arthas!”
Đó là giọng nói Arthas đã từng nghe trước đây, nhưng hắn không nhớ rõ. Hắn quay về phía người đang nói.
Người đàn ông đó cao lớn sừng sững. Ông bỏ mũ trụ ra, và rồi bộ râu dày khiến ký ức của Arthas quay trở lại. “Gavinrad,” hắn ngạc nhiên nói. “Đã lâu rồi nhỉ.”
“Chưa lâu lắm đâu. Cây búa bọn ta tặng cho ngươi ở đâu rồi hả?” Gavinrad nói, gần như đang quát lên. “Món vũ khí của một hiệp sĩ. Một món vũ khí đầy danh dự.”
Arthas đã nhớ lại. Đó chính là người đã đặt cây búa dưới chân hắn. Vào lúc đó nó thật là thanh sạch, tinh khiết, và đơn giản làm sao.
“Giờ ta đã có một thứ vũ khí tốt hơn rồi,” Arthas nói. Hắn nhấc thanh Băng Sầu lên. Có vẻ như nó đang đập rộn ràng hăm hở trong tay hắn. Một ý nghĩ chợt nảy lên, và hắn làm theo. “Tránh đường đi, người anh em,” hắn nói, một sự nhẹ nhàng kỳ lạ ẩn trong giọng nói của hắn. “Ta đến chỉ để thu thập ít xương tàn thôi. Vì lợi ích của ngày hôm đó, và vì hội mà chúng ta đều từng thuộc về, ông sẽ không phải chịu tổn thương nếu ông để cho ta qua.”
Cặp lông mày rậm của Gavinrad nhíu lại và ông phỉ nhổ về phía Arthas. “Ta không thể tin nổi bọn ta từng gọi ngươi là người anh em đấy! Tại sao Uther lại tin tưởng ngươi hơn cả ta chứ. Sự phản bội của ngươi đã làm tan nát trái tim Uther đấy nhóc. Ngài ấy có thể dâng cả tính mạng của mình cho ngươi mà không cần suy nghĩ, và đây là thứ ngươi đáp lại lòng trung thành của ngài ấy sao hả? Ta đã biết thật sai lầm khi lại chấp nhận một hoàng tử hư hỏng như ngươi vào hội! Ngươi đùa cợt hội Bàn Tay Bạc này quá đủ rồi!”
Sự tức giận nổi lên bên trong Arthas, nhanh chóng và mạnh mẽ tới mức hắn gần như mất kiểm soát. Sao ông ta dám chứ! Arthas là một kỵ sĩ tử vong, tay sai của Thi Vương. Sự sống, cái chết, và sự tái sinh – tất cả đều nằm trong bàn tay hắn. Và Gavinrad lại phỉ nhổ vào lời đề nghị được an toàn của hắn. Arthas nghiến chặt răng.
“Không đâu, người anh em,” hắn khẽ gầm gừ. “Khi ta giết chết ngươi và dựng ngươi dậy làm đầy tớ, và khiến ngươi làm theo những gì ta bảo, Gavinrad ngươi mới là kẻ đang đùa cợt hội Bàn Tay Bạc đấy.”
Hắn nhe răng cười và vẫy tay ra hiệu. Bầy xác sống và lũ cuồng tín hộ tống hắn vẫn chờ đợi trong im lặng. Gavinrad không lao tới mà đứng đó cầu nguyện với thứ Ánh Sáng sẽ không thể bảo vệ nổi ông. Arthas để ông cầu nguyện xong và khiến cho món vũ khí của mình tỏa sáng, cũng như cây búa cũ của Arthas từng làm. Với thanh Băng Sầu nắm chặt trong tay và sức mạnh của Thi Vương trào dâng trong cơ thể chưa chết mà cũng như chết rồi của mình, hắn biết rằng Gavinrad chẳng có chút cơ hội nào cả.
Cả hắn nữa. Vị hiệp sĩ chiến đấu bằng tất cả những gì ông có, nhưng không thể đủ. Arthas dễ dàng đùa nghịch với ông ta, làm dịu đi sự chua chát trong lời nói của Gavinrad, nhưng rồi nhanh chóng mệt mỏi với trò chơi này và xuống tay hạ sát người anh em cũ của mình chỉ bằng một đường kiếm mạnh mẽ. Hắn cảm thấy thanh Băng Sầu tước đi thêm một linh hồn nữa, và hơi rung lên khi cơ thể vô hồn của Gavinrad ngã xuống đất. Dù với những gì hắn đã hứa với đối thủ giờ đã bị triệt hạ, Arthas vẫn để ông được chết.
Bằng một động tắc ngắn gọn hắn lệnh cho đám tay sai đi tìm cái xác. Hắn đã để Kel’Thuzad nằm lại mục ruỗng tại nơi gã đã ngã xuống, nhưng có kẻ nào đó, không còn nghi ngờ gì nữa chính là lũ tay chân mộ đạo của gã thầy gọi hồn đã đủ cẩn thận để đặt cái xác vào một hầm mộ nhỏ. Lũ thầy tế của Giáo Phái Đọa Đày giờ đang lao tới trước tìm ngôi mộ và cố gắng đẩy cái nắp ra. Trong đó là một chiếc quan tài, nó nhanh chóng được nhấc lên. Arthas lấy chân thúc vào nó và nhe răng cười.
“Hãy ra đây đi thầy gọi hồn,” hắn châm chọc nói khi cái quan tài được đặt vào phía sau một chiếc xe được gọi là một “xe chở thịt.” “Quyền năng ngươi từng phục vụ giờ lại cần đến ngươi rồi.”
“Ta đã bảo anh là cái chết của ta chẳng có mấy ý nghĩa đâu mà.”
Arthas giật mình. Hắn dần đã quen với việc nghe thấy những giọng nói; giờ đây Thi Vương thông qua thanh Băng Sầu thì thầm với hắn gần như mọi lúc. Nhưng đây là một thứ khác. Hắn nhận ra giọng nói này; hắn đã từng nghe thấy trước đây, nhưng là đầy kiêu ngạo và châm chọc, chứ không phải bí ẩn và thân mật như thế này.
Là Kel’Thuzad.
“Cái quái… chẳng lẽ ta đang nghe thấy tiếng ma đây sao?”
Không chỉ là nghe thấy. Còn cả nhìn thấy nữa. Hoặc ít nhất là một con ma duy nhất đang nói tới. Hình thù của Kel’Thuzad từ từ hiện ra trước mắt hắn, mờ ảo và lơ lửng, trong hai hố mắt chỉ toàn bóng tối. Nhưng không thể nhầm lẫn được, đó là hắn, và đôi môi của bóng ma đó đang cong lên với một nụ cười tinh ranh.
“Ta đã đúng về anh, Hoàng Tử Arthas à.”
“Ngươi tốn kha khá thời gian rồi đấy.” Tiếng gầm tức giận của Tichondrius dường như phát ra từ hư không, và bóng ma kia biến mất – nếu đúng là nó có thực sự từng ở đó. Arthas chợt rùng mình. Có phải hắn vừa tưởng tượng không? Có phải hắn đang dần mất đi sự tỉnh táo cùng với linh hồn mình không?
Tichondrius không nhận ra gì cả và tiếp tục nói, hắn mở nắp quan tài ra mà nhìn đầy ghê tởm vào cái xác gần như đã chảy lỏng của Kel’Thuzad. Arthas nhận thấy mùi hôi đó dễ chịu đựng hơn hắn nghĩ, dù mùi đó thật sự rất kinh khủng. Dường như cái sự kiện hắn đánh gục gã thầy gọi hồn bằng búa rồi đứng nhìn sự thối rữa quá nhanh chóng của cái xác đó như đã diễn ra cả đời người rồi. “Cái di thể này đã quá thối rữa rồi. Nó sẽ không thể tới được Quel’Thalas đâu.”
Arthas bỗng trở nên xao lãng. “Quel’Thalas ư?” Vùng đất vàng của loài tiên…
“Đúng rồi. Chỉ có nguồn năng lượng từ Nguồn Nước Mặt Trời của loài thượng tiên mới có thể hồi sinh cho Kel’Thuzad.” Tên chúa tể sợ hãi nhăn mặt. “Và cứ mỗi giây phút, hắn lại càng thối rữa thêm. Ngươi phải đoạt lấy một cái bình đặc biệt khỏi tay lũ hiệp sĩ. Chúng giờ đang mang nó tới đây đấy. Đặt di thể của tên thầy gọi hồn vào đấy, và hắn sẽ được bảo vệ trong suốt cuộc hành trình.”
Tên chúa tể sợ hãi mỉm cười. Có nhiều thứ ẩn náu sau vẻ bề ngoài này. Arthas mở miệng toan hỏi, rồi im lặng. Tichondrius sẽ không nói cho hắn biết đâu. Hắn nhún vui rồi nhảy lên lưng Bất Bại, đi tới nơi hắn được bảo.
Phía sau, hắn nghe thấy tiếng cười nham hiểm của gã quỷ.
Tichondrius đã nói đúng. Đang từ từ đi bộ dọc con đường là một đoàn đưa tang nhỏ. Một đoàn đưa tang quân đội, hoặc cho một người quyền chức cao quý nào đó; Arthas nhận ra đồ trang sức trên đó. Có vài người mặc giáp dẫn đầu một dãy người; một người ở chính giữa đang mang theo thứ gì đó trong đôi tay to khỏe. Ánh mặt trời mờ nhạt ánh lên trên bộ giáp và trên thứ đồ vật ông ta đang mang – cái bình mà Tichondrius đã nói đến. Và đột nhiên Arthas hiểu được tại sao Tichondrius lại thích thú đến vậy.
Dáng đi của vị hiệp sĩ rất đặc biệt, bộ áo giáp có một không hai, và Arthas nắm chặt lấy thanh Băng Sầu bằng cả hai tay lúc này bỗng trở nên run run. Hắn kìm nén cảm giác bối rối bất an đó lại, rồi lệnh cho binh lính tiến tới.
Đoàn đưa tang này không lớn, nhưng nó lại là những chiến binh xuất chúng, và thật dễ dàng để bao vây hoàn toàn họ. Họ rút vũ khí ra, nhưng không hề tấn công và quay lại chờ chỉ đạo từ người đàn ông mang cái bình. Không ai khác chính là Uther, ông có vẻ vẫn hoàn toàn bình tĩnh khi nhìn người cựu học trò của mình. Khuôn mặt ông điềm tĩnh, nhưng với nhiều nếp nhăn hơn những gì Arthas còn nhớ. Tuy nhiên mắt ông lại rực cháy đầy sự tức giận.
“Xem ra con chó đã quay trở về bãi nôn rồi nhỉ,” Uther nói, những lời nói của ông cay nghiệt như roi quất. “Đáng ra ta phải cầu chúa cho ngươi không đến chứ nhỉ.”
Arthas hơi co rúm lại. Giọng hắn khàn đi khi trả lời, “Ta dai như đỉa đấy – không dễ ta bỏ qua đâu. Ta nhận thấy ông vẫn còn tự gọi mình là hiệp sĩ, dù là ta đã giải tán hội rồi nhỉ.”
Uther cười, nhưng là một điệu cười cay đắng. “Như thể ngươi giải tán nổi ấy. Ta chỉ đáp lại Ánh Sáng mà thôi, nhóc. Cũng như ngươi trước đây thôi.”
Ánh Sáng. Hắn vẫn còn nhớ. Trái tim hắn chùng xuống trong chốc lác, chỉ chốc lát thôi, hắn hạ kiếm xuống. Rồi tiếng thì thầm lại tới, nhắc nhở hắn về sức mạnh hắn đang mang, nhấn mạnh rằng con đường của Ánh Sáng sẽ không thể cho hắn những gì hắn khao khát được. Arthas lại nắm chặt thanh Băng Sầu.
“Ta từng làm rất nhiều thứ,” hắn đáp trả. “Nhưng không còn nữa.”
“Cha của ngươi đã cai trị vùng đất này suốt năm mươi năm, và ngươi đập tan nó thành cát bụi chỉ trong vài ngày. Nhưng mà việc phá hủy thật quá dễ dàng nhỉ?”
“Xúc động ghê đấy, Uther à. Nhưng dù có êm đẹp như thế thì ta cũng không có thời gian để hồi tưởng đâu. Ta đến để lấy cái bình. Đưa nó cho ta, và ta sẽ cho ông được chết nhanh chóng.” Không tha cho kẻ này được. Kể cả khi ông ta cầu xin. Đặc biệt không thể khi ông ta cầu xin. Có quá nhiều kỷ niệm giữa họ. Quá nhiều – cảm xúc.
Giờ Uther lại thể hiện một cảm xúc khác không phải là giận dữ nữa. Ông nhìn Arthas đầy vẻ thất kinh. “Cái bình này đang chứa tro cốt của cha ngươi đấy, Arthas! Sao chứ, chẳng lẽ ngươi định tè vào đó một lần cuối trước khi ngươi để cho vương quốc này mục ruỗng sao?”
Arthas bỗng cảm thấy sững người.
Phụ Vương-
“Ta không biết nó chứa thứ gì,” hắn lẩm bẩm, vừa với Uther vừa với chính hắn. Vậy đây là lý do thứ hai tại sao tên chúa tể sợ hãi lại cười gian xảo như vậy khi hắn chỉ thị cho Arthas. Cuối cùng hắn đã biết cái bình chứa thứ gì. Hết thử thách này tới thử thách khác. Liệu Arthas có chống lại người thầy của mình… liệu hắn có báng bổ tro cốt cha mình. Arthas cảm thấy kinh hãi về điều đó. Hắn xuống ngựa và rút thanh Băng Sầu ra, cố kìm hãm lại sự tức giận khi nói.
“Và cũng chẳng thành vấn đề. Ta sẽ lấy thứ ta tới để lấy dù bằng cách nào đi nữa.”
Thanh Băng Sầu gần như đang kêu lên, trong đầu óc hắn lẫn trong tay hắn, hăm hở muốn chiến đấu. Arthas đứng vào tư thế tấn công. Uther nhìn hắn trong chốc lát, rồi từ từ nhấc món vũ khí đang tỏa sáng của mình.
“Ta không muốn phải tin,” ông nói cộc lốc, và Arthas rùng mình nhận ra những giọt nước mắt trong mắt Uther. “Khi ngươi còn trẻ tuổi và ích kỷ, ta gọi đó là sự thiếu sót của trẻ con. Khi ngươi tỏ ra cứng đầu, ta cho rằng đó là sự cần thiết của một cậu trai để rời khỏi cái bóng của cha nó. Và chuyện tại Thung Cốn – ôi, cầu Ánh Sáng thứ lỗi cho con, kể cả khi ấy – ta đã cầu nguyện cho ngươi tìm thấy được con đường để nhận ra sai lầm trong quyết định của mình. Ta không thể chống lại con trai nhà vua của mình được.”
Arthas cố nở một nụ cười khi cả hai bắt đầu đi vòng tròn thăm dò nhau. “Nhưng giờ ông sắp làm điều đó rồi đấy.”
“Đó là lời hứa cuối cùng của ta với cha ngươi. Với người bạn của ta. Ta sẽ đảm bảo cho di thể người được an táng long trọng, kể cả sau khi bị con ruột của người tàn nhẫn giết chết mà không ngờ được trước.”
“Ông sẽ chết vì lời hứa đó đấy.”
“Có thể lắm.” Điều đó có vẻ khiến Uther khá phiền muộn. “Ta thà chết để vinh danh lời hứa đó còn hơn sống dưới sự thương hại của ngươi. Ta mừng rằng người đã chết. Ta mừng rằng người không phải thấy ngươi đã thành cái gì.”
Lời bình phẩm đó… thật đau đớn. Arthas không ngờ nổi nó lại đau đớn tới vậy. Hắn dừng lại, cảm xúc chợt dấy lên trong hắn, và Uther không từ cơ hội, sử dụng khoảnh khắc lưỡng lự đó để lao tới. “Vì Ánh Sáng!” ông hét lên, vung cây búa ra sau và bổ mạnh vào Arthas bằng tất cả sức mạnh. Món vũ khí tỏa sáng vung xuống đầu Arthas nhanh tới nỗi hắn có thể nghe thấy tiếng di chuyển của nó.
Hắn nhảy sang bên vừa kịp lúc, và cảm thấy luồng không khí thổi qua mặt khi món vũ khí đó sượt qua. Uther thật bình tĩnh tập trung… và chết chóc. Bổn phận của ông là giết đứa con phản bội này, và ngăn chặn cái ác lây lan.
Cũng như Arthas biết bổn phận của hắn là giết người đàn ông từng dạy dỗ hắn. Hắn cần phải giết chết quá khứ của mình… tất cả quá khứ. Hoặc nếu không nó vẫn mãi phát ra niềm hi vọng ngọt ngào của lòng thương và khoan dung. Bằng một tiếng thét không mạch lạc, Arthas bổ thanh Băng Sầu xuống.
Cây búa của Uther đỡ được nó. Hai người đàn ông dằng co nhau, mặt sát mặt, bắp tay cả hai run lên cố gắng, tới khi Uther gầm gừ và đẩy Arthas ngược lại. Gã đàn ông trẻ hơn loạng choạng suýt ngã. Uther tiến tới tấn công. Mặt ông đầy điềm tĩnh, nhưng đôi mắt lại rực cháy quyết tâm, và có vẻ như ông đang chiến đấu như thể chiến thắng của mình là chắc chắn. Sự quả quyết của ông khiến Arthas sửng sốt. Đòn đánh của ông mạnh mẽ nhưng lại khó đoán. Hắn chưa bao giờ đánh bại được Uther trước đây-
“Kết thúc rồi nhóc!” Uther hét lên, giọng ông ngân vang. Arthas chợt kinh hoàng nhận ra vị hiệp sĩ đang đắm mình trong một luồng ánh sáng chói lòa. Không chỉ riêng cây búa mà cả cơ thể ông, như thể chính ông là thứ vũ khí của Ánh Sáng sắp hạ gục Arthas. “Vì công lý của Ánh Sáng!”
Cây búa vung xuống. Toàn bộ không khí trong buồng phổi Arthas dường như thoát hết ra ngoài chỉ bằng một đòn đánh dáng thẳng xuống thân người hắn. Chỉ nhờ bộ giáp là cứu được hắn, và kể cả nó cũng sụm nát dưới cây búa sáng rực rỡ của vị thánh hiệp sĩ. Arthas ngã lăn ra, thanh Băng Sầu bay ra khỏi tay hắn, đau đớn tràn ngập cơ thể hắn khi hắn cố thở, cố đứng dậy. Ánh Sáng – hắn đã quay lưng với nó, đã phản bội nó. Và giờ nó đang trừng phạt hắn thông qua Uther Người Mang Ánh Sáng, dũng sĩ vĩ đại nhất của nó, truyền vào người thầy giáo cũ của hắn sự thanh khiết chói sáng đầy quyết tâm.
Ánh Sáng phủ khắp người Uther càng gia tăng, và Arthas nhăn nhó trong đau đớn khi Ánh Sáng thiêu cháy mắt hắn lẫn linh hồn hắn. Hắn đã sai làm khi bỏ rơi nó, quá sai lầm, và giờ tình yêu và lòng nhân từ của nó đang truyền vào thực thể kia. Hắn nhìn thứ ánh sáng trắng trong mắt Uther, nước mắt chảy tràn mắt hắn khi hắn chờ đợi đòn đánh kết liễu.
Là hắn nắm lấy thanh kiếm mà không hề nhận ra, hay là nó tự động nhảy vào tay hắn theo ý của chính nó? Với đầu óc hỗn loạn ngay lúc đó, Arthas chẳng thể biết được. Tất cả những gì hắn biết là đột nhiên tay hắn nắm chặt cán thanh Băng Sầu, và giọng nói của nó đang ở trong đầu hắn.
Tất cả mọi thứ Ánh Sáng đều có bóng tối – tất cả mọi ngày đều có đêm – và kể cả cây nến sáng rạng rỡ nhất cũng có thể bị thổi tắt.
Và cả sinh mạnh sáng rạng rỡ nhất nữa.
Hắn hít một hơi tràn đầy buồng phổi, rồi chỉ trong một giây, Arthas nhận thấy Ánh Sáng phủ khắp người Uther trở nên tối đi. Rồi Uther lại nhấc cây búa lên, sẵn sàng cho đòn kết liễu.
Nhưng Arthas không còn ở đó nữa.
Nếu Uther là một con gấu, to lớn và hùng mạnh, thì Arthas là một con hổ, khỏe mạnh dẻo dai và linh hoạt. Dù mạnh mẽ và được ban phước bởi Ánh Sáng, búa không phải là một món vũ khí nhanh nhẹn, và cả cách chiến đấu của Uther nữa. Thanh Băng Sầu dù là một thanh cổ tự kiếm hai tay cầm khổng lồ lại gần như có thể tự mình chiến đấu.
Hắn lại tiến tới trước, lần này không còn chần chừ nữa, và bắt đầu chiến đấu nghiêm túc. Hắn chẳng hề để lộ chút sơ hở khi tấn công Uther Người Mang Ánh Sáng; chẳng để cho vị hiệp sĩ chút ngơi tay để phản công. Mắt Uther nở lớn đầy sửng sốt, rồi lại nheo lại quyết tâm. Nhưng Ánh Sáng từng tỏa sáng rạng ngời khắp thân thể mạnh mẽ của ông giờ lại đang mờ nhạt đi qua từng giây phút.
Mờ nhạt trước sức mạnh Thi Vương ban cho hắn.
Thanh Băng Sầu bổ xuống liên tục – lúc thì vào cái đầu tỏa sáng của cây búa, lúc thì vào cán búa, rồi thì vào vai Uther, vào ngay khe hở giữa giáp thân và giáp vai, lún sâu vào đó-
Uther gầm lên và lảo đảo lùi lại. Máu túa ra từ vết thương. Thanh Băng Sầu chọc vào sâu hơn nữa, và Arthas càng muốn nó vào thêm.
Gầm gừ như một con thú, mái tóc trắng xõa tung, hắn tiếp tục ấn xuống. Cây búa to lớn sáng rạng rỡ rơi khỏi bàn tay mệt oặt của Uther khi thanh Băng Sầu gần như chặt đứt rời cánh tay. Một đòn đánh làm mẻ tấm giáp ngực của Uther; một đòn tiếp theo đúng ngay vị trí đó chẻ đôi nó ra và xé rách da thịt bên dưới. Tấm áo choàng màu lam và vàng của Liên Minh mà Uther từng chiến đấu rách thành từng mảnh rơi xuống nền tuyết khi Uther Người Mang Ánh Sáng ngã khuỵu xuống. Ông nhìn lên. Hơi thở ông trở nên khó khăn. Máu rỉ ra trên miệng ông thấm dẫm bộ râu, nhưng chẳng có chút vẻ gì của đầu hàng trên mặt ông.
“Ta tha thiết hi vọng rằng có một nơi đặc biệt ở địa ngục đang chờ đợi ngươi đấy, Arthas.” Ông ho ra máu.
“Chúng ta chắc chẳng biết được đâu, Uther à,” Arthas lạnh lùng nói, nhấc thanh Băng Sầu lên cho đòn đánh cuối cùng. Thanh kiếm gần như đang hát lên đầy mong đợi. “Ta có ý định sẽ sống mãi mãi.”
Hắn đâm thanh cổ tự kiếm xuống xuyên qua cổ họng Uther, khiến những lời nói thách thức cuối cùng câm lặng, và xuyên qua trái tim vĩ đại. Uther chết gần như ngay lập tức. Arthas rút thanh kiếm ra và lùi lại, người hắn run rẩy. Hiển nhiên chỉ có thể là vì được giải thoát khỏi áp lực và vì sự hả hê.
Hắn cúi xuống nhấc cái bình lên. Hắn cầm nó trong chốc lát, rồi từ từ gỡ bỏ dấu niêm phong và lật ngược cái bình lại trút toàn bộ những thứ bên trong ra. Tro cốt Vua Terenas rơi xuống như làn mưa xám xịt, như bột mì nhiễm bệnh, và phủ lên nền tuyết. Làn gió chợt chuyển hướng. Thứ bột xám là những gì còn sót lại của một nhà vua đột nhiên bị thổi bay, và như thể nó có sinh khí, chợt quấn quanh gã kỵ sĩ tử vong. Arthas giật mình lùi lại một bước. Tay hắn tự đưa lên che mặt, và hắn thả rơi cái bình xuống đất. Hắn nhắm mắt lại và quay đi, nhưng không đủ nhanh, rồi bắt đầu ho khù khụ, lớp tro đó cay xè và nghẹt thở. Hắn bỗng cảm thấy sợ hãi. Hắn đưa hai tay lên quẹt mặt mình, cô gạt đi thứ bột mịn đang làm tắc cổ họng và mũi gã và khiến mắt gã cay xè. Hắn phun phì phì, và trong tích tắc bụng dạ hắn quặn lên.
Arthas hít một hơi và cố bình tĩnh lại. Một thoáng sau, hắn đứng dậy, lúc này đã trấn tĩnh lại. Nếu hắn có cảm thấy chút gì đó, hắn cũng đã chôn sâu nó lại đến mức hắn chẳng thể nhận ra. Với khuôn mặt lạnh như băng, hắn quay về phía xe hàng đang chở theo di thể hôi thối gần như đã hóa lỏng của Kel’Thuzad và đưa nó cho một tên Truy Quét.
“Đặt gã thầy gọi hồn vào đây,” hắn ra lệnh.
Hắn nhảy lên lưng Bất Bại.
Quel’Thalas không còn xa nữa.