Trong ngày thứ sáu trên đường tới xứ sở loài thượng tiên, Arthas cứ nói chuyện với hồn ma của Kel’Thuzad và tập hợp thêm nhiều quân binh đi cùng mình.
Từ Andorhal hắn hướng thẳng về hướng đông, những xe chở thịt lăn bánh đi theo hắn, đi qua những ngôi làng nhỏ ở Đồng Tràng Thạch, Đất Vườn Dalson, và Đất Trồng Gahrron, băng qua Sông Thondroril tới miền tây Lordaeron. Nạn nhân của bệnh dịch ở khắp mọi nơi, và chỉ bằng một mệnh lệnh đơn giản khiến chúng bám theo gót hắn như những con chó săn trung thành. Chăm sóc chúng cũng thật dễ – chúng ăn thịt xác chết. Rất là… sạch sẽ.
Arthas vốn đã biết rõ về những kẻ tới bên mình; những nạn nhân của bệnh dịch, lũ quái thi được khâu lại với nhau từ nhiều phần, hồn ma của những kẻ đã ngã xuống. Nhưng có một đồng minh mới tham gia cùng hắn – những kẻ khiến hắn giật mình, sửng sốt, và rồi rất vui vẻ.
Đội quân của hắn đi được nửa đường tới Quel’Thalas thì gặp chúng lần đầu tiên. Từ phía nhau, dường như cả mặt đất đang di chuyển. Không, không đúng. Đó là những con thú, hoặc tương tự như thế. Là ngựa hoặc cừu đã thoát khỏi chuồng khi chủ nhận của chúng biến thành xác chết di động chăng? Là gấu hoặc sói ăn thịt xác chết chăng? Và rồi Arthas há hốc miệng và nắm chặt thanh Băng Sầu, mắt hắn nở lớn không tin nổi vào những gì đang thấy.
Chúng không di chuyển giống những sinh vật bốn chân. Chúng trườn, bò, di chuyển qua những con đồi đầy cỏ giống như-
“Nhện,” hắn lẩm bẩm.
Giờ chúng đang túa xuống từ trên đồi, những cái chân màu đen và tím với vẻ ngoài nguy hiểm nhanh chóng bò tới phía Arthas. Chúng đang tới tìm hắn – chúng-
“Đó là những chiến binh mới mà Thi Vương cử tới cho kẻ mà ngài ban ân huệ,” giọng của Kel’Thuzad phát ra. Có vẻ như con ma này chỉ có thể được nghe và nhìn thấy bởi Arthas, và gã đã nói rất rất nhiều trong suốt mấy ngày qua. Mới đây gã đang tập trung vào việc gieo rắc sự hồ nghi vào đầu ắc gã kỵ sĩ tử vong. Không phải về chính hắn – mà là về Tichondrius và những con quỷ khác. “Lũ chúa tể sợ hãi không đáng tin chút nào,” gã nói. “Chúng là cai ngục của Thi Vương. Ta sẽ nói cho anh nghe tất cả… khi ta lại có thể được dạo bước trên thế giới này.”
Họ có rất nhiều thời gian; Arthas thắc mắc không biết có phải Kel’Thuzad đang dùng thông tin này làm mồi nhử hắn không, để đảm bảo rằng Arthas sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.
Giờ đây Arthas hỏi, “Ngài cử chúng… tới cho ta ư? Chúng là gì thế?”
“Chúng từng là loài nerubian,” Kel’Thuzad nói. “Con cháu của một chủng tộc cổ xưa và oai hùng là aqir. Lúc còn sống, chúng cực kỳ thông minh và dữ tợn, chúng quyết tiêu diệt những kẻ không giống chúng.”
Arthas nhìn những sinh vật tám chân đó với chút rùng mình đầy ghê tởm. “Đáng yêu đấy. Và giờ thì sao?”
“Giờ đây, chúng là những kẻ đã ngã xuống sau cuộc chiến với đấng mà chúng ta phục vụ. Ngài đã dựng chúng và chúa tể của chúng là Anub’arak dậy, trở thành những xác sống, và giờ chúng tới trợ giúp cho anh, Hoàng Tử Arthas à. Để phụng sự cho vinh quang của ngài và của anh nữa.”
“Nhện xác sống,” Arthas trầm tư. Chúng thật khổng lồ, gớm ghiếc, và chết chóc. Chúng kêu rúc rích và cùng hòa nhập vào đoàn quân toàn những xác chết, hồn ma, và quái thi. “Để chống lại loài tiên xứ Quel’Thalas.”
Gã Thi Vương này, dù cho gã là ai thì cũng thật ấn tượng.
Dĩ nhiên là sự xuất hiện của Arthas đã bị phát hiện. Loài tiên sinh ra những trinh sát giỏi giang có tiếng. Vào lúc Arthas nhận ra họ, tin tức cũng đã truyền đi xa rồi. Chẳng thành vấn đề. Đội quân hắn tập hợp được đã lớn tới mức khủng khiếp, và mặc dù với lời cảnh báo cáu kỉnh của Kel’Thuzad, hắn chẳng hề nghi ngờ rằng hắn hoàn toàn có thể đi vào xứ sở kỳ khôi vĩnh cửu này, và đi qua đó một cách nhanh chóng để tới Nguồn Nước Mặt Trời.
Chúng có mang theo một tù nhân, một tư tế trẻ trong lúc thách thức hắn đã vô tình để lộ ra vài thông tin quan trọng. Arthas sẽ sử dụng những thông tin này một cách hiệu quả. Cũng có một kẻ khác, không như vị tư tế, tên này sẵn sàng phản bội dân tộc và quê hương mình để đoạt lấy sức mạnh mà Arthas và Thi Vương đã hứa hẹn cho hắn.
Gã kỵ sĩ tử vong đã ngạc nhiên biết bao trước sự sẵn sàng trở mặt của tên pháp sư tiên này. Ngạc nhiên, và cả bất an. Arthas vốn từng được thần dân của mình yêu quý, cũng như cha hắn trước đây. Hắn vốn từng ưa thích đón nhận sự hoan hô nồng nhiệt của những người phụng sự hắn. Hắn vốn dành nhiều thời gian để hỏi thăm tên tuổi của họ, lắng nghe những câu chuyện về gia đình họ. Hắn vốn từng muốn họ yêu quý hắn. Và họ đã trung thành đi theo hắn, như những gì Đại Úy Falric đã làm.
Nhưng Arthas cũng phải đảm bảo rằng những thủ lĩnh tiên cũng yêu quý thần dân của mình. Và họ cũng phải đảm bảo như Arthas rằng họ sẽ trung thành. Nhưng tên pháp sư này đã phản bội dân tộc mình trước chỉ một lời hứa về sức mạnh, trước sự quyến rũ đơn giản của nó.
Kẻ phàm có thể bị tha hóa. Kẻ phàm có thể bị lung lay, hoặc mua chuộc.
Hắn nhìn đội quân hiện tại của mình và mỉm cười. Đúng rồi… như thế này tốt hơn nhiều. Chẳng hề có sự nghi ngờ về lòng trung thành khi mà những kẻ hắn cai trị chẳng thể làm được gì khác ngoài nghe lệnh.
“Đúng vậy,” người trinh sát thở hổn hển. “Tất cả đều đúng.”
Sylvanas Windrunner, Tướng Tuần Du thành Trăng Bạc, biết rõ tất cả những tiên này. Thông tin của Kelmarin luôn luôn chính xác và chi tiết. Cô lắng nghe, không hề muốn tin, nhưng biết rằng mình sẽ không dám.
Dĩ nhiên họ đều đã nghe thấy những tin đồn. Rằng có một loại bệnh dịch nào đó đã ắt đầu tràn đi khắp vùng đất của con người. Nhưng người quel’dorei vẫn luôn nghĩ mình sẽ an toàn ở tại quê nhà mình. Nó đã chống chịu lại được những cuộc tấn công của rồng, orc, và troll suốt nhiều thế kỷ qua. Hiển nhiên là những chuyện xảy ra ở xứ sở con người sẽ không thể ảnh hưởng tới họ.
Ngoại trừ lần này.
“Anh có chắc đó là Arthas Menethil không? Là tên hoàng tử đó?”
Kelmarin gật đầu, vẫn còn thở dốc. “Vâng, thưa tiểu thư. Tôi nghe thấy hắn được gọi tên như vậy bởi đám tay sai. Tôi không nghĩ những lời đồn tô vẽ hắn là kẻ đã giết chính cha hắn và là kẻ chủ mưu của những rắc rối tại Lordaeron là thất thiệt đâu, từ những gì mà tôi đã thấy.”
Sylvanas lắng nghe khi người trinh sát kể ra một tràng câu chuyện quá đỗi kỳ khôi để có thể tin được, đôi mắt màu lam của cô nở lớn. Những cái xác sống dậy, tên còn da thịt tên đã khô queo. Những tạo vật khổng lồ vô tri vô giác được chắp vá từ nhiều phần cơ thể; những con thú khổng lồ biết bay và trông như những tảng đá sống; những sinh vật khổng lồ trông giống nhện gợi nhớ cho cô về những câu chuyện về loài aqir vốn được cho là đã biến mất từ lâu. Và cái mùi – Kelmarin thường không hề nói phóng đại, anh đã kể bằng giọng ngập ngừng về mùi hôi thối tỏa ra từ đoàn quân. Khu rừng, thành lũy đầu tiên bảo vệ vùng đất này, đã ngã xuống dưới những cỗ máy chiến tranh kỳ lạ mà hắn mang theo. Sylvanas nghĩ về loài rồng đỏ đã từng thiêu cháy cả khu rừng không lâu về trước. Dĩ nhiên thành Trăng Bạc vẫn còn đứng vững, nhưng khu rừng đã phải chịu tổn thất nặng nề. Và giờ đây chúng lại phải chịu đau đớn…
“Thưa tiểu thư,” Kelmarin nói và ngước đầu lên nhìn cô bằng cặp mắt sáng rực. “Nếu hắn đi qua được – tôi không nghĩ chúng ta có đủ quân số để đánh bại hắn đâu.”
Lời phát biểu cay đắng đó khiến cô tức giận. “Chúng ta là các quel’dorei,” cô quát. “Vùng đất của chúng ta là bất khả xâm phạm. Hắn sẽ không thể vào được. Đừng sợ hãi. Đầu tiên hắn phải biết phá bỏ những bùa chú bảo vệ Quel’Thalas đã. Rồi hắn mới có thể làm được điều đó. Trước nay đã có nhiều kẻ địch giỏi giang và thông minh hơn hắn từng cố chiếm đất đai của chúng ta rồi. Hãy vững tin, bạn ta. Vào sức mạnh của Nguồn Nước Mặt Trời… và vào sức mạnh và ý chí của toàn dân tộc ta.”
Khi Kelmarin đã rời đi để ăn uống hồi phục trước khi trở về trạm gác, Sylvanas quay sang các tuần du khác. “Ta sẽ tự đi tìm gặp tên hoàng tử con người này. Triệu hồi đơn vị chiến đấu số một. Nếu Kelmarin nói đúng… chúng ta sẽ cần chuẩn bị cho một cuộc tấn công phủ đầu đấy.”
Sylvanas tì lên đỉnh cánh cổng lớn, nó cùng với dãy núi lởm chởm đã bảo vệ quê hương của cô xưa nay. Cô mặc một bộ áo giáp bằng da kín mít nhưng vẫn rất thoải mái, cây cung treo sau lưng. Cô cùng Sheldaris và Vor’athil cứ nhìn trong hoảng sợ, hai trinh sát khác đã đi lên phía trước và chờ cô tới cùng một đội tuần du nữa. Như Kel’marin đã cảnh báo, họ đã ngửi thấy mùi hôi của đội quân thối rữa từ rất lâu trước khi họ thấy chúng.
Hoàng Tử Arthas cưỡi trên lưng một con ngựa xương có đôi mắt rực lửa, trên lưng đeo một thanh kiếm khổng lồ mà cô nhận ra ngay đó là một thanh cổ tự kiếm. Những con người mặc đồ đen chạy lon ton bên cạnh để nghe lệnh. Cả những xác chết nữa. Sylvanas bịt mũi khi nhìn khắp bầy xác chết thối rữa đủ loại, và cô thầm cảm ơn luồng gió lúc này đã đổi hướng và thổi mùi hôi thôi đi hướng khác.
Cô ra hiệu bằng những ngón tay dài theo như kế hoạch, và các trinh sát gật đầu. Họ lui lại, im lặng như những cái bóng, và Sylvanas hướng mắt về phía Arthas. Có vẻ hắn vẫn chưa nhận ra gì cả. Trông hắn trông vẫn rất con người, mặc dù với làn da tái nhợt và mái tóc đã chuyển từ vàng sang trắng mà cô được nghe kể. Làm sao hắn có thể chịu đựng được điều này cơ chứ? Bao quanh bởi những xác chết – mùi hôi thối kinh khủng, những hình ảnh quái đản…
Cô nhún vai và buộc mình tập trung trở lại. Lũ xác sống chỉ việc đứng đó chờ lệnh hắn. Lũ con người – Sylvanas nghĩ đó là những thầy gọi hồn, cảm giác kinh tởm quét qua người cô – chúng đang rất bận bịu trong việc tạo ra những con quái vật để canh gác. Chúng cứ tưởng mình sẽ không thể thất bại.
Sự kiêu ngạo của chúng sẽ tiêu diệt chính chúng.
Cô đứng nhìn và cứ chờ đợi, tới khi các cung thủ đều đã vào vị trí. Được báo trước bởi Kelmarin, cô đã tập hợp đến hai phần ba số tuần du của mình. Cô tin chắc rằng Arthas không thể xuyên qua nổi những cánh cổng ma thuật của loài tiên bảo vệ Quel’Thalas. Khả năng rất rất cao là hắn không hề biết đến chúng chứ chưa nói gì đến chuyện phá. Dù vậy… cô cũng không tin vào sự thật trước mắt cô đang thấy. Tốt nhất nên quét sạch mối đe dọa ngay tại đây và ngay bây giờ.
Cô liếc nhìn Sheldaris và Vor’athil. Họ nhận thấy ánh mắt của cô và gật đầu. Họ đã sẵn sàng. Sylvanas rất nóng lòng muốn tấn công kẻ địch một cách bất ngờ, nhưng danh dự đã ngăn cản điều đó. Không được có bài hát nào kể về việc Tướng Tuần Du Sylvanas Windrunner đã bảo vệ quê nhà mình bằng cách lén lút như vậy.
“Vì Quel’Thalas,” cô thì thầm và rồi đứng dậy.
“Các ngươi không được chào đón ở đây!” cô hét lên, giọng nói ngân nga rõ ràng và mạnh mẽ. Arthas hướng con chiến mã xương về phía cô và chăm chú nhìn – Sylvanas lặng đi trong phút chốc để thương hại con thú tội nghiệp đó. Lũ thầy gọi hồn trở nên im lặng và quay về phía gã chúa tể của chúng để chờ đợi chỉ dẫn.
“Ta là Sylvanas Windrunner, Tướng Tuần Du thành Trăng Bạc. Ta khuyên các ngươi nên quay đầu lại.”
Đôi môi của Arthas cong lại cười – cô nhận ra rằng môi của hắn có màu xám, màu xám trên khuôn mặt trắng bệch, mặc dù vậy bằng cách nào đó cô vẫn biết hắn vẫn còn sống. Hắn đang thích thú.
“Ngươi mới là kẻ phải quay đầu đấy, Sylvanas,” hắn nói, cố ý bỏ sót danh hiệu của cô. Giọng hắn hẳn có thể đã rất dễ chịu nếu như nó không bị gằn bởi… một thứ gì đó. Một thứ khiến cho trái tim dũng cảm của cô ngừng đập trong phút chốc khi vừa nghe thấy. Cô buộc mình không được run sợ. “Cái chết đang tới với xứ sở của ngươi đấy.”
Đôi mắt xanh của cô nheo lại. “Cứ thử xem,” cô thách thức. “Cánh cổng tiên dẫn tới vương quốc bên trong được bảo vệ bởi những bùa chú hùng mạnh nhất của bọn ta. Các ngươi không thể qua được.”
Cô gá tên lên cung – một tín hiệu tấn công. Ngay lập tức bầu không khí vang lên những âm thanh của hàng tá mũi tên bay vun vút. Sylvanas nhắm vào gã hoàng tử con người – hoặc đã từng là con người – và cô luôn luôn nhắm chính xác. Mũi tên bay vút về phía cái đầu không được bảo vệ của Arthas. Nhưng ngay trước lúc nó gặp mục tiêu, cô thấy một luồng ánh sáng trắng xanh.
Sylvanas cứ nhìn chằm chằm. Nhanh hơn cả những gì cô có thể kịp nhận ra, Arthas đã vung thanh kiếm lên, những ký tự cổ tự khắc trên đó tỏa ra ánh sáng trắng xanh lạnh lẽo, và chặt đứt đôi mũi tên. Hắn nhe răng cười với cô và nháy mắt.
“Xung trận nào, quân của ta – giết hết tất cả chúng, để chúng có thể phụng sự cho ta và chúa tể của ta!” Arthas hét lên. Giọng hắn vang lên với thứ sức mạnh kỳ lạ kia. Cô gầm gừ trong cổ họng và lại giương cung lên. Nhưng giờ hắn đã hành động, co ngựa chết chở hắn di chuyển với một sự nhanh nhẹn bất thường, và cô nhận ra đội quân đáng sợ của hắn giờ đang tiến công.
Cô nhớ đến những bầy côn trùng khi chúng lao đến phía các tuần du, vô tri nhưng đồng nhất đến hoàn hảo. Các cung thủ đã có chỉ thị – hạ gục những tên còn sống trước, rồi tiêu diệt những tên xác sống bằng tên tẩm lửa. Loạt tên đầu tiên hạ gục toàn bộ những kẻ cuồng tín. Loạt tên tẩm lửa thứ hai cắm vào những cái xác di động. Nhưng kể cả khi chúng ngã xuống, một số tên cháy rực như bùi nhùi rơm, những tên còn lại chảy nước và rữa ra, quân số của bọn chúng bắt đầu lật ngược chiến trận.
Bằng cách nào đó chúng đã leo được lên bức tường bằng đất đá gần như dốc đứng nơi các cung thủ đóng chốt. May thay một số tên trong số đó đã mục nát nên không thể đi xa được, tứ chi thối rữa của chúng rời ra khỏi cơ thể và khiến chúng rơi xuống. Nhưng dù bị rơi cũng chẳng thể cản được chúng. Chúng vẫn tiến lên, leo lên trên, hướng về phía những tuần du giờ đang phải tuốt kiếm ra thay vì dùng cung tên. Dĩ nhiên họ cũng là những chiến binh có kỹ năng, và có thể cận chiến rất tốt. Chống lại những đối thủ có thể bị làm cho chậm lại bằng việc mất đi máu, hoặc tứ chi. Nhưng chống lại-
Những bàn tay chết chóc, giống như vuốt sắc hơn là những ngón tay, chúng hướng về phía Sheldaris. Người tuần du tóc đỏ nghiêm mặt lại chống trả dữ dội, cô hét những lời thách thức mà Sylvanas không thể nghe thấy. Nhưng chúng đang tiến gần phía cô, vây lấy cô, và Sylvanas cảm thấy đau đớn vô cùng khi cô nhìn Sheldaris ngã xuống dưới chân chúng.
Cô rút tên rồi bắn, rút tên rồi lại bắn, gần như nhanh tới nỗi không kịp suy nghĩ, chỉ tập trung vào việc đang làm. Ngay khóe mắt cô nhìn thấy một sinh vật có cánh kỳ dị với màu da xám và có vẻ như cứng như đá đang sà xuống cách cô có mười bộ. Cái mặt giống như dơi của nó gầm gừ vui sướng khi nó nhào xuống, tóm lấy Vor’athil và nhấc anh ta lên dễ dàng như thể hái trái chín trên cây. Những ngón tay của nó cắm sâu vào hai vai người trinh sát, và máu túa lên người Sylvanas khi thứ đó bay lên trên cùng phần thưởng của nó.
Vor’athil vật lộn trong nanh vuốt sinh vật nọ, tay anh lần tìm và với được con dao găm. Sylvanas chuyển mục tiêu từ lũ xác sống đang rên rỉ bên dưới tới con quái vật bên trên. Cô bắn, mũi tên bay trúng cổ sinh vật đó.
Mũi tên đó nảy ra mà không gây ra chút tổn hại nào. Sinh vật đó hất đầu mình và gầm gừ, đã chán ngấy chuyện trêu đùa với Vor’athil. Nó nhấc một tay lên và cào những móng vuốt vào cổ họng người trinh sát, rồi cẩu thả thả anh xuống và quay lại tìm con mồi mới.
Sylvanas đau đớn nhìn bạn mình rơi xuống mặt đất chết, cơ thể anh đập vào đống xác của những kẻ cuồng tín mà các tuần du của cô đã giết vừa nãy.
Và rồi cô há hốc miệng.
Lũ cuồng tín đang cử động.
Những mũi tên thò ra từ cơ thể chúng, có cái xác bị dính tới cả tá mũi tên, thế mà chúng đang động đậy.
“Không,” cô thì thầm vẻ ghê tởm. Ánh mắt kinh hoàng của cô không thoát khỏi Arthas.
Gã hoàng tử đang nhìn thẳng về phía cô, nhe răng cười một cách đáng nguyền rủa. Một bàn tay mạnh mẽ của hắn nắm chặt thanh cổ tự kiếm. Tay còn lại hắn vẫy lên ra hiệu, và khi cô đang nhìn, một tên con người đã chết khác cử động và đứng dậy, nó rút mũi tên cắm trên mắt nó ra như thể chỉ đang bứt một cái dằm khỏi quần áo nó. Đòn tấn công của cô chẳng khiến Arthas tổn thất chút nào. Tất cả những kẻ ngã xuống điều lại đứng lên được nhờ ma thuật hắc ám của hắn. Hắn nhận thấy sự vỡ lẽ và nỗi tức giận trong mắt cô, và rồi cười lớn.
“Ta đã cố báo cho ngươi rồi,” hắn hét lên, giọng át đi cả âm thanh ầm ỹ của trận chiến. “Và ngươi vẫn cố cho ta thêm nhiều lính mới…”
Hắn lại vẫy tay, và rồi một cái xác khác co rúm lại rồi lê mình đứng dậy. Một cơ thể mảnh dẻ nhưng đầy cơ bắp, với mái tóc dài đen cột thành đuôi ngựa, nước da rám nắng và đôi tai nhọn. Máu vẫn còn chảy đỏ từ bốn vết rạch trên cổ, và cái đầu lắc qua lắc lại như thể cổ đã bị hư hại quá mức nên không thể chịu nổi nữa. Hai con mắt chết chóc vốn từng có màu xanh lam như bầu trời mùa hạ nhìn Sylvanas. Và rồi, nó bắt đầu bước nhanh dần về phía cô.
Là Vor’athil.
Ngay lúc đó cô nhận thấy cánh cổng bên dưới cô rung lên, dù là rất nhẹ. Cô đã bị phân tâm quá mức bởi việc giết chóc và việc những kẻ đáng ra đã chết lại sống lại đến nỗi cô không nhận ra những cỗ máy vây thành đang tiến vào vị trí. Còn có cả những thứ với kích thước to lớn có vẻ như được tạo ra bởi nhiều cái xác khác nhau đang đập liên hồi vào cánh cổng. Cả những sinh vật giống nhện khổng lồ nữa.
Và rồi có thứ gì đó đập vào tường thành với tiếng nước bắn. Có thứ dịch nước gì đó bắn lên người Sylvanas. Trong tích tắc, tâm trí cô từ chối chấp nhận những gì cô vừa chứng kiến, và rồi cô đành phải nhận ra.
Arthas không chỉ đang hồi sinh xác chết của những tiên đã ngã xuống. Hắn đang ném xác của họ – hoặc những mảnh xác của họ – về phía Sylvanas.
Sylvanas nuốt ực một cái, rồi phát ra mệnh lệnh và cách đó không lâu cô không bao giờ nghĩ mình sẽ phải sử dụng.
“Shindu fallah na! Rút lui về cổng thứ hai! Rút lui!”
Thảm thương thay chẳng còn mấy người còn lại, ít nhất là còn sống và chiến đấu dưới quyền cô – họ ngay lập tức nghe lệnh cô và vác những người bị thương lên vai, khuôn mặt họ tái bệch, mồ hôi túa ra và mang vẻ kinh hoàng y như cô lúc này. Họ chạy trốn. Chẳng còn từ nào khác để diễn tả nữa. Đó chẳng phải là một cuộc rút lui quân sự có trật tự, chỉ còn là cuộc trốn chạy. Sylvanas chạy đi cùng bọn họ, mang theo tất cả những người bị thương họ còn đem theo được, và đầu óc cô quay cuồng suy nghĩ.
Sau lưng cô nghe thấy tiếng cánh cổng đổ sụp xuống và tiếng gầm của lũ xác sống hú lên đắc thắng. Trái tim cô dường như cũng vỡ tan vì đau đớn.
Hắn đã làm được – nhưng bằng cách nào? Bằng cách nào chứ?
Giọng nói hùng mạnh dội vang của hắn vang lên ẩn chứa thứ gì đó rất đen tối và tồi tệ. “Cánh cổng tiên đã bị phá hủy! Tiến lên nào, các chiến binh của ta! Tiến tới chiến thắng!”
Sylvanas bằng cách nào đó đã nhận ra sự tồi tệ nhất trong tiếng hét hả hê vui sướng đó là… sự bệnh hoạn… ẩn chứa bên trong.
Cô nắm lấy áo một chàng trai trẻ chạy bên cạnh cô. “Tel’kor,” Sylvanas hét lên. “Hãy tới Cao Nguyên Nguồn Nước Mặt Trời. Báo cho họ những gì chúng ta vừa thấy. Báo cho họ – hãy chuẩn bị.”
Tel’kor vẫn còn quá trẻ để dấu đi sự thất vọng trên gương mặt điển trai của mình trước suy nghĩ sẽ không được ở lại chiến đấu, nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý. Sylvanas lưỡng lự.
“Thưa tiểu thư?”
“Báo cho họ – chúng ta có thể đã bị phản bội.”
Tel’kor tái đi trước câu nói đó, nhưng vẫn gật đầu. Như một mũi tên vừa được bắn ra, anh chạy đi ngay. Anh ta là một cung thủ giỏi, nhưng Sylvanas không thể chịu được cái ảo tưởng rằng có thêm một cây cung là có thể xoay chuyển được cuộc chiến sắp tới. Nhưng nếu các pháp sư điều khiển và cai quản nguồn năng lượng của Nguồn Nước Mặt Trời biết được những gì họ phải đối mặt – điều đó là hoàn toàn có thể.
Giờ đây họ đang chạy về hướng bắc, và khi đội quân của cô băng qua một cây cầu cô đột nhiên dừng lại quay gót nhìn ra sau.
Sylvanas há hốc miệng. Arthas và đội quân hắc ám của hắn đang tới, đúng như cô nghĩ. Đó quả là một cảnh tượng kinh hoàng; lũ xác sống, lũ quái thi, những thứ biết bay giống như dơi, những sinh vật hình nhện kỳ quái – hàng trăm tên đang lao tới với quyết tâm không lay chuyển được. Những gì cô không ngờ là thứ chúng để lại phía sau.
Như dấu vết để lại của một con sên, như lằn đất để lại của cái cày, vùng đất dưới chân lũ xác sống tối sẫm đi và trở nên cằn cỗi. Tệ hơn nữa; Sylvanas nhớ về khu rừng bốc cháy mà loài orc để lại phía sau, biết rằng cuối cùng thì thiên nhiên cũng sẽ hồi phục lại. Thứ này – dấu vết hắc ám của cái chết; như thể thứ năng lượng ghê tởm vốn dùng để thúc đẩy những cái xác tiến tới đang giết chết chính mảnh đất mà chúng đặt chân tới. Thuốc độc, chúng là thuốc độc, nó là thứ ma thuật hắc ám bẩn thỉu xấu xa nhất.
Và điều đó phải bị ngăn chặn.
Cô chỉ dừng lại trong tích tắc, thế mà cô cảm thấy như thể mình đã đứng yên trong suốt cả đời người. “Dừng!” cô hét lên, giọng sang sảng rõ ràng một cách có chủ đích. “Chúng ta sẽ cố thủ tại đây.”
Họ chỉ bối rối trong thoáng chống, rồi sau đó họ hiểu ngay. Cô nhanh chóng ra chỉ thị, và họ ngay lập tức nghe lệnh. Nhiều người trong số họ dừng lại choáng váng khi lần đầu tiên nhìn thấy vết thương trầm trọng của vùng đất đã khiến cho vị tướng tuần du của họ kinh hãi tới vậy, nhưng rồi họ nhanh chóng ổn định trở lại. Thời gian lo lắng cho việc hồi phục đất đai bị chết hẵng để sau. Giờ đây họ phải ngăn chặn vết sẹo kinh khủng đó lan rộng ra hơn nữa.
Mùi hôi thối bay đến trước cả đoàn quân, nhưng Sylvanas và các tuần du giờ đây đã quen dần với nó. Nó không còn khiến họ lo sợ như trước nữa. Cô đứng trên cầu, đầu ngẩng cao, mũ trùm đầu màu đen hơi ngả ra sau đệ lộ ra mái tóc vàng óng. Đội quân chết chóc đi chậm rồi dừng lại, bối rối trước hình ảnh đó. Những xe hàng, máy bắn đá rầm rầm dừng lại. Con ngựa xương của Arthas nhảy chồm lên, và hắn cúi xuống vuốt ve cái cổ bằng xương như thể nó là một con thú còn sống. Sylvanas cảm thấy rùng mình buồn nồn trước cảnh tượng quái đản khi thứ đó đáp lại cái vuốt ve của chủ nhân nó.
“Ôi trời,” Arthas nói, sự hóm hỉnh ẩn trong giọng nói có vẻ khá ấm áp. “Đây không phải là cánh cổng tiên cực kỳ oai vệ mà ta từng nghe nói rất nhiều đấy chứ.”
Sylvanas gượng cười đáp lại. “Không, chưa đâu. Nhưng ngươi vẫn sẽ thấy tại đây cũng rất khó khăn đấy.”
“Đó chỉ là một cây cầu thôi mà, tiểu thư à. Nhưng mà loài tiên lại rất ngây thơ khi đeo một cái bờm bằng giấy lên cổ mèo mà gọi nó là sư tử.”
Cô nhìn đội quân của hắn một chút, sự tức giận lấn át cả sự tự mãn cô đang cố ra vẻ. “Ngươi đã xuyên được qua cánh cổng kia, tên đồ tể ạ, nhưng ngươi sẽ không thể đi qua được cánh cổng thứ hai đâu. Cánh cổng phía trong dẫn vào thành Trăng Bạc chỉ có thể được mở bởi một chiếc chìa khóa đặc biệt, và nó sẽ không bao giờ thuộc về ngươi đâu!”
Cô gật đầu với những người khác, và họ chạy băng qua cầu cùng với những người khác ở phía bên kia.
Sự hóm hỉnh của Arthas tắt lịm và cặp mắt tái nhợt của hắn lóe lên. Bàn tay đeo găng của hắn nắm chặt thanh cổ tự kiếm. Những ký tự trên đó lóe sáng. “Ngươi đang tốn thời gian đấy, ả kia. Ngươi không thể chạy thoát số phận đâu. Dù vậy ta vẫn phải công nhận rằng rất vui khi nhìn thấy ngươi cong đuôi lên chạy.”
Giờ đây là Sylvanas đang cười, một âm thanh tức giận nhưng thỏa mãn phát ra từ đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn cô. “Ngươi nghĩ ta chạy trốn khỏi ngươi ư? Có vẻ như ngươi chưa từng phải chiến đấu với loài tiên bao giờ.”
Cô mơ màng, có vài thứ thật đơn giản đến tuyệt vời. Sylvanas nhấc tay lên giật một thiết bị cơ khí dùng để kích nổ, rồi chạy đi khi cây cầu phát nổ. Rừng cây đón chào họ, phủ lên trên người họ màu vàng và bạc giúp che mắt họ khỏi kẻ thù. Trước khi cô mất dạng, cô nghe thấy một câu khiến cô phải cười toe toét.
“Ả tuần du đó bắt đầu khiến ta bực mình rồi đấy.”
Đúng rồi. Khiến ngươi bực mình. Quấy rầy ngươi như con chim sẻ quấy rầy con chim ưng. Elrendar chia cắt Rừng Vĩnh Hằng Ca, và ngươi sẽ chẳng thể nhanh chóng đem những cỗ máy chiến tranh kỳ dị của ngươi qua đâu. Cô biết đó chỉ là để trì hoãn mà thôi. Nhưng nếu đội quân này bị trì hoãn đủ lâu, có lẽ cô có thể kịp gửi lời thông báo đi.
Nỗi lo lắng choán lấy đầu óc cô. Arthas đã tỏ ra cực kỳ tin chắc rằng hắn sẽ phá hủy được ma thuật vận hành những cánh cổng tiên. Hắn đã thể hiện được một số hiểu biết khi có thể phá hủy được cánh cổng đầu tiên. Dĩ nhiên cánh cổng đầu tiên không được bảo vệ bằng ma thuật như cánh cổng thứ hai. Và từ những gì cô thấy, bình thường hắn tỏ ra rất kiêu ngạo, nhưng – liệu điều đó là có thể không? Sự lo lắng day dứt đã thúc giục cô phải thêm lời cảnh báo cuối cùng vào tin nhắn của Tel’kor tới các pháp sư lại dấy lên trong cô một lần nữa.
Liệu có phải Arthas đã biết về chiếc chìa khóa không?