Sylvanas Windrunner, cựu tướng tuần du của Quel’Thalas, ma nữ, và là Hắc Công Nương của quân Bị Ruồng, bước ra từ phòng hoàng gia với những bước đi uyển chuyển nhanh chóng mà cô vẫn thường đi suốt cả đời mình. Cô thường sử dụng cơ thể hữu hình của mình trong những hoạt động thông thường hằng ngày. Đôi ủng da của cô chẳng hề gây ra chút tiếng động nào trên nền đá tại Hạ Thành, nhưng tất cả những cái đầu đều phải quay lại ngắm nhìn công nương của họ. Cô thật vô song và không thể nhầm lẫn được với ai.
Từng có thời mái tóc của cô có màu vàng, đôi mắt cô có màu xanh, màu da cô hồng như đào. Từng có thời cô sống. Giờ đây dưới lớp mũ trùm màu xanh đen, mái tóc cô trở thành màu đen như đêm tối với những lọn tóc trắng và làn da hồng đào xưa kia giờ trở thành màu xám xanh nhợt nhạt. Cô vẫn mặc bộ áo giáp hồi còn sống cô thường mặc, với lớp da được trang trí đẹp đẽ phô bày cơ thể mảnh dẻ nhưng đầy cơ bắp của cô. Đôi tai rung rinh trước những tiếng thì thầm; cô ít khi đi ra khỏi phòng mình. Cô là người cai trị thành phố này, và cả thế giới sẽ phải tới bên cô.
Thầy Dược Sư Faranell – thủ lĩnh của Hội Dược Sư Hoàng Gia – chạy đến bên cô và phấn khởi nói. “Tôi rất vui vì người đồng ý tới, thưa công nương,” anh ta nói, vừa cố cúi chào và đi và nói cùng một lúc. “Người có nói rằng người muốn được thông báo khi thí nghiệm thành công, và người muốn tận mắt thấy chúng một khi chúng ta-”
“Ta biết rất rõ về mệnh lệnh của ta rồi, Tiến Sĩ à,” Sylvanas xen ngang khi họ bắt đầu đi xuống một hàng lang lộng gió đi tới khu lòng chảo của Hạ Thành.
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi. Chúng ta tới rồi đây.” Họ bước vào một căn phòng với một người có tri giác yếu hơn có thể sẽ cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Trên một chiếc bàn lớn, một xác sống cúi lom khom đang bận bịu khâu nhiều mẩu xác từ nhiều cái xác khác nhau lại, vừa làm vừa nói lẩm bẩm. Sylvanas khẽ mỉm cười.
“Thật tốt khi thấy có kẻ thích làm việc đến vậy,” cô trả lời một cách đùa cợt. Gã đệ tử khẽ giật mình và cúi chào.
Có tiếng kêu vo ve khe khẽ của một thứ năng lượng nào đó phát ra. Những nhà giả kim khác đang hối hả làm việc, pha trộn thuốc, cân nguyên liệu, viết ghi chú. Có mùi hỗn hợp giữa mùi thối rữa, mùi hóa chất, và một mùi rất phi lý là mùi ngọt ngào sạch sẽ của vài loại thảo dược. Sylvanas giật mình bởi chính phản ứng của cô. Mùi thảo dược đó khiến cô trở nên… nhớ nhà đến kỳ lạ. May thay, cảm xúc mềm yếu đó không tồn tại được bao lâu. Những cảm xúc như thế không bao giờ tồn tại được lâu.
“Cho ta xem,” cô yêu cầu. Faranell cúi người và dẫn cô đi qua khu trung tâm nơi chứa những mảnh xác đang treo trên móc, tới một phòng ngách.
Tiếng thổn thức yếu ớt vọng đến tai cô. Khi cô bước vào, Sylvanas nhìn thấy vài cái cũi nằm đâu đó trên sàn hoặc treo trên cao nhờ những xích sắt, tất cả đều chứa đầy những vật thí nghiệm. Một số là con người. Một số là dân Bị Ruồng. Tất cả đều có ánh mắt đờ đẫn đi vì một nỗi sợ hãi đã khoét vào quá sâu và quá lâu đến nỗi họ gần như bị tê liệt.
Họ sẽ không phải chịu đựng như thế lâu nữa.
“Đúng như người nghĩ, thưa công nương,” Faranell nói, “thật khó để chuyển lũ Truy Quét tới để làm vật thí nghiệm. Dĩ nhiên là vì mục đích của thí nghiệm, dân Bị Ruồng cũng được xem là dân Truy Quét. Nhưng tôi rất mừng khi có thể báo cáo rằng việc thí nghiệm của chúng tôi trên chiến trường đã được ghi chép cẩn thận và đã rất thành công.”
Sylvanas bắt đầu cảm thấy thích thú, và cô nở một nụ cười hiếm hoi nhưng vẫn còn rất đẹp đẽ dành cho gã dược sư. “Điều đó khiến ta rất hài lòng đấy,” cô nói. Gã tiến sĩ xác sống hơi run lên vì vui sướng. Anh ta ra hiệu cho trợ lý là Keever, một Bị Ruồng với bộ não rõ ràng đã bị tổn thương sau cái chết đầu tiên và rồi y lại lẩm bẩm nói với kẻ thứ ba khi y lấy ra hai mẫu thí nghiệm. Một mẫu là một phụ nữ con người dường như vẫn chưa quá sợ hãi và tuyệt vọng nên đã bắt đầu khóc lóc khi Keever kéo cô ta ra khỏi cũi. Tuy nhiên mẫu còn lại là một nam giới Bị Ruồng thì hoàn toàn điềm tĩnh và đứng im lặng. Sylvanas nhìn gã.
“Tội phạm à?”
“Dĩ nhiên rồi, thưa công nương.” Cô thắc mắc không biết điều đó có đúng không. Nhưng cuối cùng thì cũng không phải là vấn đề. Dù có hay không thì gã cũng sẽ phụng sự cho quân Bị Ruồng. Cô gái con người ngã khuỵu xuống. Keever cúi xuống nắm tóc kéo cô ta lên, và khi cô mở miệng khóc lóc vì đau đớn, y rót một cốc chứa thứ gì đó vào họng cô và bịt miệng cô ta lại, ép cô phải nuốt.
Sylvanas đứng nhìn khi cô ta vùng vẫy chống cự. Bên cạnh cô ta, gã Bị Ruồng nhận cái cốc Faranell đưa cho mà không phản kháng gì cả, rồi uống cạn.
Chuyện xảy ra tiếp theo rất nhanh chóng. Cô gái con người ngừng chống cự, cơ thể cô ta căng lên rồi bắt đầu phát bệnh. Keever thả cô ta ra và đứng nhìn đầy hiếu kỳ khi máu bắt đầu túa ra từ miệng, mũi, mắt, và tai cô ta. Sylvanas nhìn sang gã Bị Ruồng. Gã vẫn nhìn im lặng và điềm tĩnh nhìn cô. Cô bắt đầu cau mày.
“Có lẽ không hiệu quả như-”
Gã Bị Ruồng rùng mình. Gã vẫn cố gắng đứng thẳng thêm một chút nữa, nhưng cơ thể đang suy yếu rất nhanh của gã khiến gã ngã xuống. Tất cả mọi người đều lùi lại. Sylvanas chăm chú theo dõi, môi hé ra đầy thích thú.
“Cùng phản ứng sao?” cô hỏi Faranell. Cô gái con người thút thít thêm một lần nữa và rồi nằm im, mắt mở to. Gã giả kim thuật gật đầu vui vẻ.
“Đúng là vậy,” anh ta nói. “Như người nghĩ, chúng tôi rất-”
Gã xác sống bắt đầu co giật, lớp da xuất hiện nhiều lỗ thủng rỉ ra mủ đen, và rồi gã cũng nằm im.
“-hài lòng với kết quả.”
“Quả là vậy,” Sylvanas nói. Cô cố giấu đi sự vui mừng của mình; “hài lòng” là một từ rất mờ nhạt. “Một bệnh dịch giết chết cả con người lẫn quân Truy Quét. Và rõ ràng là ảnh hưởng tới cả thần dân của ta, vì họ cũng là xác sống.”
Cô nhướn đôi mắt tỏa ra ánh sáng bạc nhìn anh ta. “Chúng ta phải đảm bảo rằng thứ này không bao giờ được rơi vào tay kẻ khác. Kết quả sẽ rất… tàn khốc.”
Anh ta nuốt ừng ực. “Dĩ nhiên, thưa công nương, dĩ nhiên là thế rồi.”
Cô cố tẻ vẻ bình thản khi quay trở lại khu phòng hoàng gia. Đầu óc cô đang mải suy nghĩ về hàng ngàn thứ, nhưng trước hết là một suy nghĩ duy nhất đang rực cháy như con bù nhìn làm bằng cây gai cô thường đốt vào mỗi Lễ Kết Thánh:
Cuối cùng thì, Arthas, ngươi sẽ phải trả giá vì những gì ngươi đã làm. Lũ con người như ngươi sẽ bị tiêu diệt. Quân Truy Quét của ngươi sẽ bị chặn đứng. Ngươi sẽ không còn có thể ẩn nấp phía sau đội quân toàn những con rối xác sống vô tri vô giác của ngươi nữa.Và bọn ta sẽ trả cho ngươi lòng khoan dung và sự trắc ẩn mà ngươi đã ban cho bọn ta.
Mặc dù đang rất cố kiềm chế, cô nhận thấy chính mình đang mỉm cười.