Jaina Proudmoore khẽ ngân nga khi cô rảo bước dọc khu vườn xứ Dalaran. Cô đã ở đây suốt tám năm trời rồi, và vẫn chưa bao giờ mất đi cảm giác kinh ngạc trước thành phố này. Mọi thứ đều bắt nguồn từ ma thuật, và với cô đó gần như là một mùi hương, một hương thơm như mọi thứ đều đang nở rộ, và cô vừa hít ngửi và mỉm cười.
Dĩ nhiên là một số “mùi hương” đó thực sự là mùi hoa đang nở; những khu vườn nơi đây nhuốm đầy ma thuật như mọi nơi khác. Cô chưa bao giờ nhìn thấy những đóa hoa nào khỏe khoắn hơn, nhiều màu sắc hơn, hoặc ăn những loại hoa quả và rau củ ngon lành hơn nơi đây. Và cả kiến thức nữa chứ! Jaina cảm thấy tám năm qua cô đã học được nhiều thứ hơn cả đời mình – và hầu hết mới được học chỉ trong hai năm gần đây nhất, khi Đại Pháp Sư Antonidas chính thức nhận cô làm đệ tử. Không có nhiều thứ khiến cô thỏa mãn hơn việc cuộn tròn dưới ánh nắng với một cốc rượu ngọt và một chồng sách. Dĩ nhiên là một số bản giấy da hiếm cần được bảo quản xa ánh sáng mặt trời và việc bị bắn rượu, vậy nên thứ tuyệt vời sau đó là ngồi trong một trong những căn phòng, tay đeo găng nhằm không làm hư hại những tờ giấy mỏng manh, và cẩn thận nghiên cứu thứ gì đó còn lâu đời hơn cả những gì cô có thể lĩnh hội được.
Nhưng hiện giờ, cô chỉ muốn được rảo bước trong khu vườn, cảm nhận mặt đất đầy sức sống ngay dưới chân, hít ngửi mùi hương lạ thường, và khi cơn đói sôi lên trong bụng, cô chỉ cần với tay hái một trái táo chín vàng đã được sưởi ấm dưới ánh nắng mà gặm trong sung sướng.
“Ở Quel’Thalas,” một giọng nói êm dịu và có giáo dục cất lên, “có những cái cây cao vút hơn hẳn ở đây với vỏ trắng và lá vàng, tất cả đều cất lên tiếng hát trong cơn gió buổi xế chiều. Ta nghĩ nàng sẽ muốn được thấy chúng vào một ngày nào đó.”
Jaina quay sang mỉm cười và nhún gối chào Hoàng Tử Kael’thas Sunstrider, con trai Anasterian vua của các tiên quel’dorei. “Thưa Hoàng Tử,” cô nói. “Tôi không ngờ ngài đã về rồi. Tôi rất lấy làm vui mừng. Và đúng là tôi thực sự có muốn như vậy.”
Jaina là con gái của một hoàng thân, một quý tộc, và một nhà lãnh đạo. Cha cô là Đô Đốc Daelin Proudmoore, người cai trị thành bang Kul Tiras, và từ lúc nhỏ Jaina đã quen với việc qua lại với các quý tộc. Nhưng Hoàng Tử Kael’thas vẫn làm cô bồn chồn. Cô không biết rõ là tại sao. Anh ta thật điển trai, rõ ràng là vậy, với sự duyên dáng và vẻ đẹp mà tất cả các tiên đều có. Cao ráo, mái tóc như những sợi vàng dài đến nửa lưng, với cô trông anh ta giống như một biểu tượng của huyền thoại chứ không thực sự là một người có thực. Dù cho anh ta đang mặc bộ áo choàng màu tím và vàng giản dị của một pháp sư Dalaran chứ không phải bộ áo choàng xa hoa anh ta thường mặc những dịp lễ nghi, có vẻ như anh ta không bao giờ mất sự cứng nhắc của mình. Có lẽ chính là đó – cô có một cảm giác… rất lễ nghi và cổ xưa về anh ta. Anh ta cũng lớn hơn cô rất nhiều tuổi, dù cho trông anh ta chỉ ngang tuổi cô. Anh ta có trí thông minh cực sắc bén, đặc biệt tài năng, và là một pháp sư mạnh mẽ, và một số học trò rỉ tai nhau rằng anh ta là một trong Bộ Sáu, một hội bí mật gồm các pháp sư có hàng ngũ cao nhất tại Dalaran. Vậy nên cô cho rằng cô cũng không đến nỗi ngô nghê khi cho rằng anh ta rất đáng e sợ.
Anh ta với tay lên hái một trái táo và cắn một miếng. “Có đôi chút chân thật về thức ăn bản địa tại các vùng đất của con người mà ta đã đến thưởng thức.” Anh mỉm cười đầy bí ẩn. “Có lúc thức ăn của tiên, cho dù trông rất ngon mắt và thực sự rất ngon lành, vẫn khiến người ta thèm một thứ gì đó chân thực hơn.”
Jaina mỉm cười. Hoàng tử Kael’thas vẫn luôn cố gắng khiến cô cảm thấy dễ chịu. Cô chỉ ước gì điều đó có tác dụng. “Chẳng có mấy thứ tuyệt vời hơn một quả táo và kể cả là một nhát chém đến từ Dalaran mà,” cô đồng ý. Cả hai trở nên im lặng và lúng túng trong khung cảnh hoàng hôn ấm áp. “Chà, ngài mới trở lại ư?”
“Ừ, việc của ta tại Trăng Bạc đã xong rồi. Vậy nên ta vẫn chưa cần phải về đó trong một khoảng thời gian ngắn nữa.” Anh nhìn cô trong lúc anh ta gặm một miếng táo nữa, đường nét điển trai của anh ta vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Dù vậy, Jaina biết rằng anh ta đang chờ đợi phản ứng của cô.
“Chúng tôi đều rất vui trước sự trở lại của ngài, thưa Hoàng Tử.”
Anh ta lắc một ngón tay. “Ồ, ta đã nói với nàng rồi mà, ta thích được nàng gọi ta đơn giản là Kael thôi.”
“Tôi xin lỗi, thưa ngài Kael.”
Anh ta nhìn cô và bỗng có chút đau buồn phảng qua trên những đường nét hoàn hảo của anh ta, nó biến mất nhanh đến nỗi Jaina cứ thắc mắc không biết có phải là do cô đang tưởng tượng không. “Việc học tập của nàng tiến triển thế nào rồi?”
“Rất tốt,” cô nói và cảm thấy nhẹ nhõm khi cuộc nói chuyện đã chuyển sang chủ đề học thuật thông thường. “Xem này!” Cô chỉ vào một con sóc đang đậu trên một cành cao và gặm nhấm một quả táo rồi thì thầm một câu thần chú. Và rồi nó biến thành một con cừu, nét mặt nó thể hiện rõ sự ngạc nhiên rất tức cười khi cành cây bị gãy nát dưới sức nặng của nó và nó bắt đầu rơi xuống. Ngay lập tức Jaina vươn một tay ra khiến con cừu-sóc đó dừng lại ngay giữa khoảng không. Cô nhẹ nhàng hạ nó xuống mặt đất một cách an toàn. Nó kêu be be và giật giật đôi tai, và sau một chốc lại quay trở về hình dáng của một con sóc đầy vẻ bối rối. Nó ngồi xổm và rít lên giận dữ với cô, rồi vẫy cái đuôi xù lông và nhảy lại lên cây.
Kael’thas cười khoái trá. “Làm tốt lắm! Ta mong là không còn lỡ tay đốt cháy sách nữa chứ?”
Mặt Jaina đỏ ửng khi nhớ về chuyện đó. Khi cô mới tới đây, kỹ năng sử dụng lửa của cô cần phải mài dũa rất kỹ càng. Cô đã vô tình đốt cháy trụi một pho sách trong khi làm việc cùng Kael’thas – lại chính là quyển sách mà anh đang cầm trên tay vào lúc đó. Anh ta đáp trả bằng cách khăng khăng rằng trong vòng vài tháng tới, cô sẽ phải tập luyện tất cả phép thuật lửa ngay gần hồ nước bao quanh khu trại giam. “Ơ… không, lâu rồi cũng không xảy ra nữa.”
“Ta rất mừng khi biết được như thế. Jaina…” Anh ta tiến tới trước, ném quả táo đã ăn được một nửa đi, và mỉm cười dịu dàng. “Ta không hề nói chơi khi ta mời nàng tới thăm Quel’Thalas. Dalaran là một thành phố kỳ diệu, và có vài pháp sư giỏi giang nhất xứ Azeroth đang sống ở đây. Ta biết nàng học được rất nhiều thứ. Nhưng ta nghĩ nàng sẽ thích được viếng thăm một vùng đất mà ma thuật đóng góp một phần rất lớn trong văn hóa của nó. Không chỉ là một phần thành phố, hay là giới hạn bởi một số ít các pháp sư cao cấp được dạy dỗ cẩn thận. Ma thuật là quyền lợi của mọi công dân của nó. Chúng ta đều được Nguồn Nước Mặt Trời ban sức mạnh. Hẳn là nàng cũng phải có chút hiếu kỳ về nó chứ?”
Cô mỉm cười với anh ta. “Thực sự là có. Và tôi rất muốn được tới đó vào một ngày kia. Nhưng tôi nghĩ hiện tại thì việc học tập của tôi có thể tiến bộ tốt nhất ở đây.” Nụ cười của cô biến thành một điệu cười toe toét. “Nơi người ta biết phải làm gì khi tôi lỡ tay đốt cháy sách vở.”
Anh ta cười khùng khục với lời của cô, nhưng rồi lại thở dài buồn rầu. “Có lẽ nàng nói đúng. Và giờ nếu nàng cho phép ta-” Anh ta gượng cười với cô. “Đại Pháp Sư Antonidas yêu cầu ta thuật lại những việc ta làm ở Trăng Bạc. Dù sao thì vị hoàng tử và pháp sư đây cực kỳ mong muốn lại được nàng trình diễn về sự tiến bộ trong luyện tập của nàng… và có được thêm nhiều thời gian cùng nàng.”
Kael’thas đặt một tay lên tim mình và cúi chào. Không biết phải đáp trả ra sao, Jaina đành nhún gối chào, và nhìn anh ta sải bước qua khu vườn như một mặt trời con, đầu ngẩng cao, mỗi phân trên cơ thẻ đều tỏa ra vẻ duyên dáng và sự tự tin. Kể cả bụi đất cũng không thể bám nổi lên ủng và mép áo choàng.
Jaina gặm miếng táo cuối cùng, rồi cô cũng ném nó đi. Con sóc mà cô vừa biến hình lúc nãy chạy lon ton xuống gốc gây để nắm lấy giải thưởng dễ nắm tới hơn hẳn mấy quả táo vẫn còn treo lủng lẳng trên cây.
Một đôi bàn tay chợt che kín mắt cô.
Cô giật mình, nhưng chỉ hơi ngạc nhiên một chút – chẳng có ai mang trên mình mầm mống hiểm họa có thể vượt qua được những kết giới hùng mạnh bao phủ quanh thành phố ma thuật này cả.
“Đoán xem ai nào?” một giọng nam giới thì thầm với cô, nhưng vẫn giữ chất giọng nô đùa. Với đôi mắt đã bị bịt kín, cô cố suy đoán và cố không nở nụ cười.
“Ừm… tay anh có nhiều vết chai, vậy nên anh không phải là phù thủy,” cô nói. “Anh có mùi của ngựa và da…” Bàn tay nhỏ bé của cô vuốt nhẹ lên những ngón tay to khỏe, chợt chạm vào một chiếc nhẫn lớn. Cô cảm nhận được hình thù của viên đá, thiết kế của nó – biểu tượng của Lordaeron.
“Arthas!” cô kêu lên, sự ngạc nhiên xen lẫn vui sướng tràn đầy giọng nói của cô khi cô quay lại nhìn anh. Anh bỏ tay khỏi mắt cô, rồi cười toe toét. Trông anh không có được vẻ ngoài hoàn hảo như Kael’thas; mái tóc của anh cũng có màu vàng giống như vị hoàng tử tiên, nhưng chỉ đơn thuần là vàng chứ không phải màu vàng kim. Anh cao và có vóc người đầy cơ bắp, nhưng cô nhận thấy anh trông cứng cáp chứ không phải vẻ duyên dáng uyển chuyển. Mà mặc dù anh có địa vị ngang với Kael’thas – dù bản thân cô thắc mắc không biết Kael có chấp nhận điều đó không; loài tiên có vẻ luôn nghĩ mình là ưu việt hơn tất cả con người, cho dù là ở địa vị nào – bên anh có một cảm giác dễ chịu khiến cho Jaina ngay lập tức đáp lại.
Cô bỗng nhớ lại về các lễ nghi và khẽ nhún gối chào. “Thưa Hoàng Tử, thật là một sự ngạc nhiên không lường trước được. Tôi có thể hỏi người đang làm gì ở đây không?” Một suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu cô. “Mọi chuyện ở Thành Đô vẫn ổn phải không?”
“Gọi là Arthas đi mà. Ở Dalaran thì pháp sư là người nắm quyền lực, và người ta phải tôn kính họ chứ.” Đôi mắt màu xanh lục biển cả của anh lấp lánh đầy hài hước. “Và chúng ta là tòng phạm sau khi lỉnh đến xem khu trại giam ấy phải không?”
Cô thư giãn và mỉm cười. “Tôi cho là vậy.”
“Để trả lời câu hỏi của cô, mọi thứ đều ổn cả. Thực sự là có quá ít công việc thực sự nên cha tôi đồng ý cho tôi tới đây vài tháng để học hỏi.”
“Học hỏi ư? Nhưng – anh là thành viên của Hội Bàn Tay Bạc cơ mà. Anh không định trở thành một pháp sư phải không?”
Anh cười lớn và kéo tay cô đi tới một phòng học. Cô dễ dàng bị anh kéo đi.
“Không đâu. Tôi e rằng việc cần phải sử dụng trí thức nhiều đến vậy thì tôi không làm nổi. Nhưng tôi chợt nảy ra rằng nơi tốt nhất tại Azeroth để học về lịch sử, về bản chất của ma thuật, về mọi thứ mà một vị vua cần phải biết nằm ngay tại đây, tại Dalaran này. May thay Phụ Vương và vị đại pháp sư của cô đều đồng ý.”
Khi anh nói, anh đặt tay lên bàn tay của Jaina lúc này đang đặt trên cánh tay của anh. Đó là một cử chỉ thân thiện và lịch sự, nhưng Jaina lại cảm thấy đôi chút xốn xang. Cô ngước lên nhìn anh. “Tôi rất là ấn tượng đấy. Cậu bé đi trốn cùng với tôi giữa đêm khuya để thám thính loài orc lại yêu thích lịch sử và tri thức đến vậy.”
Arthas cười khùng khục và cúi đầu đầy bí ẩn. “Nghĩ vậy thật sao? Tôi đâu có thích gì đâu. À ý tôi là cũng có, nhưng đó không phải là lý do thực sự của tôi.”
“Thôi được rồi, anh làm tôi rối lắm rồi. Vậy sao anh tới Dalaran?” Họ đã vào phòng và cô dừng lại, quay sang nhìn anh và bỏ tay anh ra.
Anh không trả lời ngay mà vẫn nhìn cô chằm chằm và mỉm cười đầy khó hiểu. Rồi anh nắm lấy bàn tay của cô và hôn – một cử chỉ lịch sự mà cô từng gặp ở nhiều quý tộc. Đôi môi anh nấn ná lại hơi lâu hơn một chút, và anh không thả tay cô ra ngay.
Mắt cô nở lớn. Chẳng lẽ anh ngụ ý là… liệu có phải anh sắp xếp để đến Dalaran trong vài tháng – Antonidas vốn cực kỳ có tiếng xấu là đề phòng những người bên ngoài – chỉ để… gặp cô sao? Trước khi cô kịp đáp trả, anh nháy mắt với cô và cúi chào.
“Tôi sẽ gặp cô vào bữa tối hôm nay, thưa tiểu thư.”
Bữa tối hôm đó thực sự rất trang trọng. Việc Hoàng Tử Kael’thas quay trở về và sự xuất hiện của Arthas trong cùng một ngày đã khiến những những người phục vụ Kirin Tor rất bận rộn. Đó là một phòng ăn lớn dùng trong những lúc đặc biệt, và là nơi bữa tối hôm ấy được tổ chức.
Có một chiếc bàn đủ lớn để phục vụ cho hơn hai mươi người ngồi trải dài từ đầu này tới đầu kia căn phòng. Trên đầu, ba bộ đèn chùm tỏa sáng lấp lánh những ánh nến sáng rực rỡ cùng với những cây nến cháy trên bàn. Các chân đèn treo dọc các bức tường được đặt nhiều ngọn đuốc, giữ cho nhiệt độ dễ chịu và cung cấp thêm ánh sáng, nhiều quả cầu bay lơ lửng quanh các góc phòng, sẵn sàng được gọi đến lúc cần thêm chút ánh sáng. Người hầu ít khi xuất hiện trừ những lúc bày và dọn món; những chai rượu tự động rót chỉ bằng một cái búng tay. Sáo, đàn hạc, và đàn luýt giúp tạo ra âm thanh nhẹ nhàng, những nốt nhạc êm ái tạo ra bởi ma thuật chứ không phải bàn tay hay hơi thở con người.
Đại Pháp Sư Antonidas chủ trì bữa tiệc trong một dịp hiếm mà ông xuất hiện. Ông ta là một người đàn ông cao lớn, trông còn cao hơn nữa nhờ dáng người mảnh khảnh. Bộ râu dài của ông đã có thêm nhiều sắc xám so với màu nâu, và đầu thì hoàn toàn hói, nhưng đôi mắt vẫn sắc sảo và lanh lợi. Đại Pháp Sư Krasus cũng có mặt, một người nhanh nhẹn và chính trực, mái tóc của ông ánh lên màu bạc với những sợi đỏ và đen trong ánh nến và đuốc. Nhiều người khác cũng tham dự, tất cả đều có cấp bậc cao. Thực sự Jaina là người có cấp bậc thấp nhất có mặt tại đó, và cô là đệ tử của vị đại pháp sư.
Jaina tới từ một gia đình quân sự, mà một trong những thứ cha cô dạy cho cô là việc nắm bắt được sức mạnh và điểm yếu của mình. “Việc đánh giá thấp hay đánh giá cao bản thân mình đều là một sai lầm,” Daelin từng nói với cô như vậy. “Việc giả bộ khiêm tốn cũng đều tệ hại như việc giả bộ kiêu căng. Luôn biết chính xác khả năng của con vào bất cứ lúc nào, và hành động cho phù hợp. Tất cả những con đường khác đều rất dại dột – và có thể dẫn đến cái chết trong chiến đấu.”
Cô biết mình rất khéo léo trong việc sử dụng ma thuật. Cô thông minh và biết tập trung, và đã học được rất nhiều thứ từ lúc đến đây. Chắc chắn Antonidas đã không nhận đệ tử dễ dàng như việc bố thí. Không hề giả bộ kiêu căng như những gì cha cô đã sáng suốt mà cảnh báo cô, cô hiểu rõ rằng mình có đủ khả năng để trở thành một pháp sư hùng mạnh. Cô muốn thành công bằng chính sức của mình chứ không phải vì được yêu mến bởi một hoàng tử tiên. Cô cố giữ khuôn mặt không tỏ ra khó chịu khi xúc một muỗng đầy súp thịt rùa.
Cuộc hội thoại này chủ yếu nói về loài orc, không ngạc nhiên cho lắm vì những khu trại giam nằm khá gần Dalaran, mặc dù thành phố pháp sư luôn cho rằng nó không cần phải quan tâm tới những vấn đề tầm thường như vậy.
Kael vươn một bàn tay dài và thanh nhã lấy một lát bánh mì và bắt đầu quệt bơ lên. “Dù có thờ ơ hay không,” anh ta nói, “chúng cũng rất nguy hiểm.”
“Vua Terenas phụ vương ta đồng ý với nhận xét của ngài, thưa Hoàng Tử Kael’thas,” Arthas nói và mỉm cười một cách hấp dẫn với vị tiên. “Đó là lý do tại sao các khu trại còn tồn tại. Không may là tốn rất nhiều tiền để duy trì chúng, nhưng chắc rằng một ít vàng là một cái giá nhỏ để bảo vệ sự an toàn của cư dân Azeroth.”
“Chúng là lũ súc vật tàn bạo,” Kael’thas nói, giọng của anh ta thông thường vốn cao vút giờ đang hạ thấp xuống đầy ghê tởm. “Chúng và lũ rồng của chúng đã tàn phá tan hoang Quel’Thalas. Chỉ nhờ nguồn năng lượng của Nguồn Nước Mặt Trời mới ngăn cản chúng khỏi gây thêm nhiều tai họa hơn nữa. Con người các người có thể giải quyết vấn đề bảo vệ dân tộc các người mà không gây tốn kém chỉ bằng cách đơn giản là xử tử đám sinh vật ấy đi.”
Jaina nhớ về khoảnh khắc mà cô nhìn thấy loài orc. Cô trông họ rất yếu ớt, suy nhược, và chán nản. Họ còn có cả con cái nữa.
“Ngài đã từng tới các khu trại chưa thưa Hoàng Tử Kael’thas?” cô buột miệng nói. “Ngài đã thực sự thấy được họ đã trở nên như thế nào chưa?”
Má Kael’thas đỏ lên đôi chút, nhưng rồi anh ta vẫn giữ được nét mặt vui vẻ. “Chưa, thưa Công Nương Jaina, ta chưa thấy. Ta cũng không thấy cần phải làm thế. Ta vẫn thấy chúng đã làm gì mỗi khi ta nhìn thấy những gốc cây cháy trụi trong khu rừng lộng lẫy của quê hương ta, và rất buồn rầu trước sự mất mát đó. Và chắc hẳn là nàng cũng chưa nhìn thấy chúng. Ta không thể tưởng tượng nổi một công nương thanh cao đến vậy lại muốn đi dạo chơi đến các khu trại đấy.”
Jaina cẩn thận không nhìn Arthas khi cô trả lời, “Cảm ơn Hoàng Tử đã dành một lời khen đáng yêu cho tôi, tôi không nghĩ rằng sự thanh cao đó lại ngăn cản một người nhìn ra công lý. Thực sự là tôi nghĩ một cá nhân thanh cao càng không thể cứ đứng nhìn khi những sinh vật có tri giác đó bị hạ sát như những con thú.” Cô mỉm cười vui vẻ với anh ta và tiếp tục ăn món súp của mình. Kael’thas nhìn cô dò xét, có vẻ rất bối rối trước phản ứng của cô.
“Luật lệ là của Lordaeron, và Vua Terenas được làm những gì ngài ấy thấy phù hợp tại lãnh thổ của mình,” Antonidas chen ngang.
“Dalaran và tất cả các vương quốc Liên Minh khác cũng phải chi trả chi phí cho việc đó,” một pháp sư khác Jaina không biết lên tiếng. “Chắc hẳn chúng ta cũng phải có tiếng nói trong chuyện này, vì chúng ta cũng phải chi trả cho điều đó chứ?”
Antonidas vẫy một bàn tay gầy gò. “Vấn đề không phải là ai chi trả cho các khu trại, hay kể cả chuyện các khu trại có cần thiết hay không. Cái sự thờ ơ kỳ lạ này của loài orc khiến ta thấy tò mò. Ta đã tìm kiếm những thông tin ít ỏi chúng ta có về lịch sử loài orc, và ta không tin việc giam cầm khiến chúng lẩn thẩn đến vậy. Và ta cũng không tin đó là một căn bệnh – ít nhất chúng ta cũng không phải lo lắng về chuyện lây nhiễm.”
Vì Antonidas chưa bao giờ thích nói chuyện phiếm, tất cả mọi người đều thôi cãi vặt và quay sang nghe ông nói. Jaina đã rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô nghe các pháp sư nói chuyện về loài orc. Cô tin rằng đây là chủ tâm của Antonidas trong việc tiết lộ thông tin này. Với sự có mặt của cả Arthas và Kael’thas, tin tức sẽ nhanh chóng truyền tới cả Lordaeron và Quel’Thalas. Không phải tình cờ mà Antonidas lại làm thế.
“Nếu đó không phải là một căn bệnh, hoặc là kết quả của việc giam cầm,” Arthas vui vẻ nói, “vậy ngài nghĩ đó là gì thưa Đại Pháp Sư?”
Antonidas nhìn vị hoàng tử trẻ. “Theo như ta biết thì loài orc không phải lúc nào cũng khát máu như vậy. Khadgar đã kể cho ta nghe về những gì anh ta biết được từ Garona, là-”
“Garona là ả máu lai đã hạ sát Vua Llane,” Arthas nói, mọi vẻ hóm hỉnh biến mất. “Bằng tất cả sự tôn trọng, ta không cho rằng chúng ta có thể tin một sinh vật như vậy.”
Antonidas nhấc một bàn tay lên để xoa dịu khi vài người khác bắt đầu rì rầm đồng ý. “Thông tin này có được trước khi ả phản bội,” ông nói. “Và cũng đã được xác nhận thông qua những nguồn tin khác.” Ông khẽ mỉm cười, thận trọng không để lộ ra “những nguồn tin khác” đó là gì. “Chúng đã tự để mình bị quỷ ám. Da chúng biết thành màu xanh, mắt biến thành màu đỏ. Ta tin rằng bóng tối này đã phủ khắp người chúng vào thời gian xảy ra cuộc xâm lược đầu tiên. Giờ chúng đã mất đi nguồn sinh lực đó. Ta nghĩ những gì chúng ta thấy không phải là bệnh tật mà là sự mất mát. Nguồn năng lượng ma quỷ là một thứ rất có uy lực. Nếu bỏ qua nó sẽ dẫn đến hậu quả rất tàn khốc.”
Kael’thas vẩy vẩy bàn tay một cách thô bạo. “Cho dù giả thiết đó là đúng, tại sao chúng ta phải quan tâm tới chúng chứ? Chúng đã rất ngu ngốc khi tin vào quỷ dữ. Chúng đã rất khinh suất khi đã mê mải nguồn năng lượng xấu xa đó. Riêng ta không nghĩ rằng đó là việc khôn ngoan khi ‘giúp’ chúng tìm ra phương thức cứu chữa, kể cả khi việc đó có thể đưa chúng về trạng thái bình tĩnh. Ngay giờ đây, chúng đang bất lực. Ta và tất cả những người có đầu óc biết suy nghĩ đều muốn thấy chúng như vậy, sau tất cả những gì chúng đã làm với chúng ta.”
“À, nhưng nếu chúng có thể quay về được trạng thái bình tĩnh, chúng ta sẽ không phải nhốt chúng trong những khu trại nữa, và số tiền đó có thể được sử dụng trong những việc khác,” Antonidas nhẹ nhàng nói trước khi cả dãy bàn nhảy vào tranh luận. “Ta chắc rằng Vua Terenas sẽ không thu chỗ phí kia chỉ để bỏ vào túi mình đâu. Phụ vương người có khỏe không thưa Hoàng Tử Arthas? Và gia đình người nữa? Ta rất tiếc khi không thể tham dự nghi lễ kết nạp của người, nhưng ta có nghe đó là một sự kiện rất hay ho.”
“Bạo Phong là đã rất tử tế với ta,” Arthas nói, anh mỉm cười ấm áp và bắt đầu ăn đến đĩa cá hồi nướng với rau áp chảo thứ hai. “Thật tốt khi được gặp lại Vua Varian.”
“Vị hoàng hậu xinh đẹp của ngài ấy vừa mới sinh cho ngài ấy một người kế vị, ta hiểu.”
“Đúng vậy. Và nếu cách Anduin bé nhỏ nắm lấy ngón tay ta nói trước được cách cậu bé cầm kiếm vào một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành một chiến binh giỏi giang.”
“Dù tất cả chúng ta đều mong cho ngày người đăng quang còn lâu nữa mới đến, ta dám nói rằng một đám cưới hoàng gia sẽ rất được hoan nghênh,” Antonidas nói tiếp. “Có quý cô trẻ tuổi nào lọt vào mắt xanh của người chưa, hay là người vẫn là trai chưa vợ quý phái nhất xứ Lordaeron vậy?”
Kael’thas hướng sự chú ý xuống đĩa thức ăn của mình, nhưng Jaina biết rằng anh ta đang theo dõi rất sát câu chuyện đó. Cô cẩn thận giữ cho khuôn mặt mình được bình tĩnh.
Arthas không nhìn về hướng cô khi anh cười lớn và với tay lấy rượu vang. “Ồ liệu có nên tiết lộ không nhỉ? Và chuyện này thì có gì vui vẻ chứ? Còn dư nhiều thời gian cho những chuyện như thế mà.”
Jaina bỗng cảm thấy một cảm giác hỗn độn. Cô có hơi thất vọng, nhưng cũng có chút gì đó yên tâm. Có lẽ tốt nhất cô và Arthas chỉ nên là bạn bè. Dù sao thì cô đến đây để học cách trở thành pháp sư tài giỏi nhất có thể chứ không phải là một người chuyên đi ve vãn. Việc học ma thuật cần có kỷ luật và hợp lý, không phải cảm xúc. Cô có bổn phận của mình, và cần phải chú ý hết khả năng vào việc đó.
Cô cần phải học.
“Tôi cần phải học,” vài ngày sau bữa tối đó Jaina đã phản đối khi Arthas đem hai con ngựa đến với cô.
“Thôi nào Jaina.” Arthas cười toe toét. “Kể cả học sinh siêng năng nhất cũng cần phải nghỉ giải lao đôi chút mà. Hôm nay là một ngay đẹp trời và cô nên ra ngoài tận hưởng chứ.”
“Tôi đang tận hưởng rồi mà,” cô nói. Và đó đúng là sự thật; cô đang ở trong vườn cùng với mớ sách của mình chứ không phải đang tu luyện trong một phòng đọc sách.
“Tập thể dục một chút sẽ giúp cô suy nghĩ tốt hơn đấy.” Anh chìa một tay ra với cô khi cô đang ngồi dưới một cái cây. Rồi cô cũng mỉm cười.
“Arthas, một ngày nào đó anh sẽ trở thành một vị vua lỗi lạc,” cô trêu chọc, nắm lấy tay anh và để anh kéo cô dậy. “Có vẻ chẳng ai từ chối nổi anh một điều gì nhỉ.”
Anh cười và giữ ngựa cho cô khi cô trèo lên. Hôm nay cô mặc quần dài bằng vải lanh được túm lại ở dưới gối, và có thể ngồi dạng chân chứ không phải ngồi vắt cả hai chân sang một bên như mặc váy. Một chốc sau anh dễ dàng nhảy bật lên lưng con ngựa của mình.
Jaina nhìn con ngựa anh đang cưỡi – một con ngựa cái lông hồng chứ không phải con ngựa giống lông trắng mà định mệnh đã cướp khỏi tay anh. “Tôi không nghĩ tôi đã nói lời chia buồn về Bất Bại,” cô khẽ nói. Sự vui vẻ biến mất khỏi khuôn mặt cô như thể bóng tối phủ kín mặt trời. Rồi nụ cười quay trở lại sau khi đã hơi tĩnh tâm lại.
“Không sao đâu, nhưng xin cảm ơn. Giờ – tôi có đồ đi dã ngoại và cả một ngày trước mắt. Đi thôi nào!”
Đó là ngày Jaina sẽ nhớ mãi suốt cuộc đời mình, một ngày cuối hè hoàn hảo với ánh nắng nhuộm màu vàng như màu mật ong. Arthas chạy khá nhanh, nhưng Jaina cũng là một kỵ sĩ có kinh nghiệm và dễ dàng bắt kịp. Anh đưa cô đi khá xa khỏi thành phố và đi dọc đồng cỏ xanh rộng lớn. Lũ ngựa có vẻ cũng rất thoải mái như các kỵ sĩ, tai chúng vểnh về phía trước và mũi nở ra khi hít thở mùi hương thơm ngào ngạt.
Chuyến dã ngoại rất đơn giản nhưng vẫn rất ngon lành – bánh mì, bơ, hoa quả, một ít rượu vang trắng. Arthas nằm xuống, gấp hai tay sau đầu, và ngủ lơ mơ một lát khi Jaina tháo giày ra đặt chân xuống nền cỏ mềm khi cô tựa lưng vào một gốc cây và đọc sách. Cuốn sách đó thật hay – Luận Án về Bản Chất của Thuật Độn Thổ – nhưng hơi ấm uể oải của buổi ngày, bài thể lực khỏe khoắn, và tiếng ngân nga của bầy ve sầu khiến cô cũng bị ru ngủ.
Một lát sau Jaina thức dậy và cảm thấy hơi lạnh một chút; mặt trời đã bắt đầu lặn. Cô ngồi dậy và dụi mắt, rồi nhận ra Arthas đã biến mất. Cả con ngựa của anh nữa. Con ngựa thiến của cô, với cương được buộc vào cành cây, đứng thong dong vẻ mãn nguyện.
Cô cau mày đứng dậy. “Arthas?” Không có tiếng trả lời. Chắc anh chỉ đang đi khám phá đôi chút và sẽ trở lại ngay thôi. Cô tập trung lắng nghe tiếng vó ngựa, nhưng không nghe thấy gì cả.
Vẫn còn một số orc còn chưa bị bắt lang thang quanh đây. Hoặc chỉ là lời đồn. Cả lũ mèo núi và gấu – ít xa lạ hơn nhưng không hề ít nguy hiểm hơn. Jaina nghĩ đến những câu thần chú. Cô không chắc mình có thể tự bảo vệ mình nếu như cô bị tấn công.
Chà – chắc là thế.
Vụ tấn công xảy ra rất bất ngờ và thầm lặng.
Một cú đánh đập trúng gáy cô và cái lạnh và ướt là thứ duy nhất cô cảm thấy. Cô há hốc miệng và quay người lại. Kẻ tấn công cô nhanh chóng nhảy đi trốn chỗ khác với tốc độ của một con hươu, chỉ dừng lại đủ lâu để ném đòn tiếp theo về phía cô. Lần này là trúng miệng cô và khiến cô tắc thở – vì cười. Cô bới tay vào lớp tuyết, lấy lên được một ít khi một vài viên bay thẳng vào người cô.
“Arthas! Anh chơi xấu!”
Để đáp lại có bốn quả bóng tuyết lăn về hướng cô, và cô lao tới nhặt chúng lên. Rõ ràng là anh đã trèo lên một ngọn núi đủ cao nơi có mùa đông tới sớm hơn, và quay trở về với những quả bóng tuyết làm chiến lợi phẩm. Anh ta đâu rồi? Đây rồi – thoáng thoáng thấy cái áo đỏ-
Trận chiến vẫn tiếp tục trong một lát, tới khi cả hai đã hết sạch đạn. “Ngừng bắn!” Arthas hét lên, và Jaina cười rất dữ đến mức khó khăn lắm mới kêu lên đồng ý được, anh nhảy ra khỏi chỗ trú ẩn trong đống đá và chạy tới bên cô. Anh ôm cô và cùng cười lớn, và cô rất hài lòng khi thấy anh cũng bị dính vết tuyết trên tóc.
“Tôi đã biết điều này vào cái năm đó rồi mà,” anh nói.
“Biết c- cái gì cơ?” Jaina đã bị dính quá nhiều bóng tuyết mặc dù hiện thời đang là cuối mùa hè, và cô đang lạnh cóng. Arthas cảm thấy cô đang run lên và càng ôm chặt cô hơn. Jaina biết mình nên đẩy anh ra; một cái ôm thân thiện tự phát là một chuyện, nhưng vẫn cứ ôm mãi lại là một chuyện khác. Nhưng cô vẫn đứng nguyên đó, tựa đầu mình vào ngực anh, ai ép vào tim anh, nghe thấy nó đang đập dồn dập. Cô nhắm mắt lại khi đưa một tay lên gỡ ít tuyết dính trên đó khi anh nói.
“Ngày đầu tiên tôi gặp cô, tôi đã nghĩ đây sẽ là cô gái mà tôi có thể chơi cùng. Một người sẽ không đắn đo gì chuyện đi bơi vào một ngày hè nóng nực, hoặc” – anh lùi lại một chút, gạt chỗ tuyết đang tan chảy trên mặt cô và mỉm cười – “hoặc chuyện bị ăn bóng tuyết vào mặt. Tôi không làm cô đau chứ?”
Cô mỉm cười lại, chợt cảm thấy ấm áp. “Không. Không đâu.” Mắt họ chạm nhau và Jaina cảm thấy má mình đang nóng lên. Cô định lùi lại, nhưng tay anh vẫn giữ chặt lấy cô như một cái cùm sắt. Anh tiếp tục chạm vào mặt cô, những ngón tay cứng cáp chai sạn vuốt dọc hai má.
“Jaina,” anh khẽ nói, và cô bỗng rùng mình, không phải do lạnh, lần này thì không. Điều này thật không phải. Cô nên lùi lại. Thay vì đó cô ngửa mặt lên và nhắm mắt lại.
Nụ hôn thật nhẹ nhàng, mềm mại và ngọt ngào, nụ hôn đầu tiên của Jaina. Như thể có ý chí riêng, hai tay cô vòng qua cổ anh và cô ôm chặt anh khi hai người tiếp tục hôn nhau. Cô cảm thấy như mình đang chết đuối, và anh là chiếc phao duy nhất trên thế giới này.
Đây là những gì cô muốn – là người mà cô muốn. Chàng trai này làm bạn với cô mà không màng đến danh hiệu, người nhận thấy và hiểu được sự thông thái của cô nhưng cũng biết cách dỗ dành một cô gái ham chơi ưa thích mạo hiểm mà lại không chịu đi ra ngoài – một người thường không dễ dàng kiếm được.
Nhưng anh đã nhìn thấy được cô thực sự là ai, chứ không phải chỉ là những gì cô thể hiện cho thế giới này biết.
“Arthas,” cô thì thầm khi vẫn ôm chặt lấy anh. “Arthas…”