Đây chính xác là kiểu ngày mà Jaina Proudmoore không thích – buồn rầu, dữ dội, và lạnh cóng. Những làn gió biển vẫn luôn khiến Theramore trở nên lạnh lẽo, kể cả trong những tháng mùa hè nóng nực, giờ đây cái lạnh của làn gió và cơn mưa đang khiến cả thành phố lạnh thấu xương. Đại dương buồn rầu dậy sóng, bầu trời xám xịt và đầy hăm dọa. Chẳng hề có chút dấu hiệu nào sáng sủa hơn. Ngoài kia, những bãi tập luyện lầy lội toàn bùn, các lữ khách trú ẩn vào trong các quán trọ, và Bác Sĩ VanHowzen cần phải kiểm tra vết thương của bệnh nhân để tìm dấu hiệu bệnh tật gây ra bởi cái lạnh ẩm ướt đột ngột này. Vệ binh của Jaina đang đứng dưới mưa mà không phàn nàn gì cả. Trông họ thật đáng thương. Jaina lệnh cho một người hầu của cô lấy ấm trà vừa được pha cho cô và đại pháp quan của cô đi cho những vệ binh can đảm đang thực hiện bổn phận của mình. Cô có thể chờ họ pha ấm trà thứ hai.
Sấm gầm lên và có chớp lóe sáng. Dù đang ngồi trong tòa tháp ấm cúng bao quanh bởi toàn những pho sách và giấy tờ mà cô yêu thích, Jaina vẫn run lên và phải kéo chặt áo choàng lại, rồi cô quay về phía người mà hiển nhiên cũng chẳng hề cảm thấy thoải mái hơn cô.
Magna Aegwynn, cựu Người Bảo Hộ Tirisfal, mẹ của Ngài Pháp Sư Medivh vĩ đại, người từng là người phụ nữ mạnh mẽ nhất thế giới này, bà đang ngồi trên một chiếc ghế đặt gần ngọn lửa và nhấp một cốc trà. Bàn tay xương xẩu của bà nắm chặt lấy cái cốc nhằm lấy chút hơi ấm. Mái tóc của bà bạc trắng như tuyết vừa mới rơi và buông thõng hai bên vai. Bà nhìn lên khi Jaina bước đến ngồi trên chiếc ghế đối diện với bà. Đôi mắt xanh lục của bà với màu xanh lục bảo sâu thẳm với đầy vẻ hiểu biết không bỏ sót thứ gì cả.
“Cô lại nghĩ đến hắn ta rồi.”
Jaina quắc mắt nhìn vào ngọn lửa, cố tự làm xao nhãng bằng điệu múa của ngọn lửa. “Tôi không biết Người Bảo Hộ có thể đọc được suy nghĩ người khác đấy.”
“Suy nghĩ á? Xì. Ta có thể dễ dàng đọc được trên nét mặt của cô đấy, cô nhóc ạ. Cái điệu nhíu mày luôn như vậy khi cô mải nghĩ về hắn. Bên cạnh đó, cô luôn có tâm trạng như thế khi chuyển trời.”
Jaina rùng mình. “Chẳng lẽ tôi dễ đoán thế sao?”
Những nếp nhăn trên mặt Aegwynn giãn ra và bà vỗ nhẹ tay Jaina. “Chà, ta đã dành cả ngàn năm để quan sát mọi thứ rồi mà. Ta biết cách đọc vị hơn một chút so với hầu hết mọi người.”
Jaina thở dài. “Đúng vậy. Khi trở trời, tôi có nghĩ về anh ta. Về những chuyện đã xảy ra. Về thời tiết mà tôi không thể làm gì nổi.”
Aegwynn thở dài. “Suốt một ngàn năm mà ta không nghĩ là ta đã từng yêu bao giờ chưa. Phải lo lắng cho quá nhiều điều. Nhưng điều này có thể giải khuây cho cô đấy – ta cũng đang nghĩ về hắn.”
Jaina chớp mắt ngạc nhiên và khó hiểu trước lời nói đó. “Người cũng nghĩ về Arthas sao?”
Vị cựu Bảo Hộ nhìn cô đầy sắc sảo. “Là Thi Vương. Hắn không phải là Arthas, không còn nữa.”
“Không cần phải nhắc tôi về điều đó,” Jaina nói có phần hơi lanh lảnh. “Tại sao người-”
“Cô cảm thấy không?”
Jaina từ từ gật đầu. Cô nhận thấy rằng áp lực luôn tăng cao khi trời ẩm ướt và khó chịu như thế này. Nhưng Aegwynn cho rằng không chỉ như vậy, và Jaina Proudmoore, ba mươi tuổi, người lãnh đạo Đảo Theramore, biết rằng người phụ nữ già này nói đúng. Người phụ nữ già. Một nụ cười hiện thoáng quá trên môi cô khi cô nghĩ về cụm từ đó. Tuổi trẻ của cô cũng đã trôi qua rồi, một thời tuổi trẻ mà Arthas Menethil đã đóng góp một vai trò quan trọng đặc biệt.
“Kể cho ta nghe về hắn đi,” Aegwynn nói và ngửa người ra trên ghế. Vào lúc đó, một người hầu bước vào cùng một ấm trà mới cùng với bánh quy vừa mới lấy từ lò ra. Jaina nhận lấy cái cốc một cách biết ơn.
“Tôi đã kể cho người nghe tất cả những gì tôi biết rồi mà.”
“Không,” Aegwynn đáp. “Trước cô kể cho ta sự thật về những gì đã xảy ra. Ta muốn cô kể cho ta về hắn cơ. Về Arthas Menethil. Bởi vì dù có bất kỳ chuyện gì đang xảy ra tại Bắc Liệt – và đúng là ta nghĩ có chuyện gì đó đang xảy ra – nó cũng liên quan đến Arthas, không phải Thi Vương. Không phải chút nào. Bên cạnh đó,” người phụ nữ già cười toe toét, những nếp nhăn chằng chịt trên mặt bà bị lu mờ bởi tia sáng tinh quái trong đôi mắt màu xanh lục bảo của bà. “dù sao hôm nay cũng là một ngay lạnh lẽo và nhiều mưa mà. Và chính xác là kiểu ngày dành cho những câu chuyện kể đấy.”