Đang là giữa mùa hè, mặt trời nhẫn tâm tỏa ánh nắng dữ dội xuống đầu Hoàng Tử Hoàng Gia Arthas Menethil khi anh đi dọc những đường phố xứ Bạo Phong. Anh đang ở trong tâm trạng tồi tệ, dù cho hôm nay là cái ngày mà đáng ra anh đã phải mong đợi suốt cả đời mình rồi. Mặt trời lóe sáng trên bộ giáp kín mít mà anh mặc, và Arthas nghĩ rằng mình sắp bị nướng chín trước khi kịp đến nhà thờ. Ngồi trên lưng con ngựa mới chỉ khiến anh nhớ rằng con ngựa này, dù cho có nòi giống mạnh mẽ và được huấn luyện tốt đến đâu cũng không phải là Bất Bại, một con ngựa chỉ đến với đời anh trong vài tháng rồi lại lạc mất trong cay đắng. Và anh nhận thấy tâm trí mình bỗng trở nên trống rỗng trước những gì anh phải làm khi nghi thức bắt đầu.
Đi bên cạnh anh là cha anh, ông có vẻ không hề nhận ra sự khó chịu của con trai mình. “Cuối cùng thì ngày hôm nay đã đến rồi, con trai của ta,” Terenas nói và mỉm cười với Arthas.
Dù với sức nóng và khối lượng của chiếc mũ trụ anh đang đội, Arthas cũng cảm thấy mừng vì nó; nó đã che kín khuôn mặt anh, và hiện giờ anh không chắc anh có thể giả vờ nở một nụ cười được không. “Đúng vậy, thưa Phụ Vương,” anh trả lời, cố giữ giọng bình tĩnh.
Đó là một trong những lễ hội lớn nhất mà Bạo Phong từng chứng kiến. Ngoài Terenas, nhiều vị vua khác, các quý tộc, và những nhân vật nổi tiếng cũng tham dự lễ hội này, họ cưỡi ngựa đi dọc đường phố rải đá cuội trong thành phố như một cuộc diễu hành để đi tới Nhà Thờ Ánh Sáng vĩ đại, nó đã bị phá hủy trong Đệ Nhất Chiến Tranh nhưng giờ đã được khôi phục và thậm chí còn lộng lẫy hơn cả trước đây.
Người bạn thuở nhỏ của Arthas, Varian nhà vua xứ Bạo Phong, giờ đã cưới vợ và trở thành một người cha. Anh đã mở cửa cung điện chào đón tất cả các gia đình hoàng gia và tùy tùng tới viếng thăm. Việc ngồi cùng Varian tối hôm qua, uống rượu mật ong và nói chuyện là sự kiện đáng chú ý nhất từ đầu chuyến đi của Arthas tới giờ. Cậu bé đau khổ mười năm trước giờ đã trưởng thành thành một vị vua điển trai, tự tin, và điềm tĩnh. Vào đêm về sáng hôm đó, sau nửa đêm nhưng trước bình minh, họ đi tới kho vũ khí, thử tài đấu kiếm gỗ với nhau một lúc lâu, rồi cười lớn và kể lại về những ký ức, năng lực của họ chỉ giảm đi đôi chút vì cả hai đã ngà ngà say. Varian vốn được huấn luyện từ thuở nhỏ, vẫn luôn giỏi giang và giờ còn giỏi hơn nữa. Nhưng cả Arthas cũng vậy, và anh đã cống hiến hết sức mình.
Nhưng giờ tất cả chỉ còn lại những nghi thức, bộ giáp nóng chảy mỡ, và một cảm giác khó chịu rằng anh không xứng đáng với niềm danh dự sắp được ban tặng cho mình.
Cũng có lúc Arthas kể về cảm giác của mình cho Uther. Vị hiệp sĩ dữ tợn, người mà Arthas đã quá đủ tuổi để nhận xét rằng chính là hiện thân trung kiên của Ánh Sáng, đã khiến vị hoàng tử phải giật mình bằng câu trả lời của ông.
“Này chàng trai, không ai cảm thấy sẵn sàng cả đâu. Không ai cảm thấy mình xứng đáng cả. Và tại sao người có biết không? Bởi vì thực sự không ai xứng đáng cả. Nó rất thanh nhã, thuần khiết, và đơn giản. Chúng ta vốn đã không xứng đáng rồi, đơn giản bởi vì chúng ta là con người, và tất cả con người – ừ, cả tiên, người lùn, và tất cả các chủng tộc khác – đều không hoàn mỹ. Nhưng mà Ánh Sáng vẫn yêu quý chúng ta. Ngài yêu quý chúng ta vì những thứ chúng ta có thể đạt được trong những hoàn cảnh ngặt nghèo. Ngài yêu quý chúng ta vì những thứ chúng ta có thể làm để giúp người khác. Và ngài yêu quý chúng ta bởi vì chúng ta có thể giúp ngài chia sẻ thông điệp của ngài bằng cách hằng ngày đều phấn đấu chứng tỏ mình là xứng đáng, dù cho chúng ta hiểu rằng chúng ta chẳng thể bao giờ có thể như thế.”
Ông vỗ một tay lên vai Arthas, nhoẻn một nụ cười đơn giản hiếm thấy với anh. “Vậy nên hãy vững chí, như thần đã làm, cảm thấy rằng người không thể nào xứng đáng hoặc có bao giờ xứng đáng nổi, và biết rằng người đang ở cùng địa vị với tất cả các hiệp sĩ khác đã được khai sáng.”
Lời nói này đã giúp Arthas cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Anh chỉnh lại hai vai, lật giáp cho mặt lên, rồi mỉm cười và vẫy tay với đám ông đang hoan hô trong sung sướng vào cái ngày nóng bức này. Những cánh hoa hồng được rải lên người anh, và từ đâu đó có tiếng kèn vang lên. Họ đã tới nhà thờ. Arthas xuống ngựa và một người giữ ngựa dẫn con ngựa của anh đi. Một người hầu khác tiến tới giúp anh bỏ mũ trụ ra khỏi đầu. Mái tóc vàng của anh ướt đẫm mồ hôi, và anh đưa một bàn tay đang đeo găng lên vuốt nhẹ.
Trước đây Arthas chưa bao giờ tới Bạo Phong, và anh thực sự ấn tượng trước sự kết hợp giữa khung cảnh thanh bình lẫn sức mạnh mà nhà thờ đang tỏa ra. Anh từ từ đi lên cầu thang được chạm khắc bằng đá được trải thảm, cảm thấy dễ chịu vì sự mát mẻ bên trong tòa nhà bằng đá. Mùi thơm của khói nhang thật dịu êm và quen thuộc; mùi giống như thứ gia đình anh thắp trong nhà thờ nhỏ của họ.
Giờ đây chẳng còn đám đông nào xúm lấy quanh anh nữa, chỉ còn những nhân vật xuất chúng đứng im lặng đầy vẻ tôn kính và các cha đạo. Arthas nhận ra vài gương mặt trong số đó: Genn Greymane, Thoras Trollbane, Đô Đốc Daelin Proudmoore-
Arthas chớp mắt, rồi môi anh nhoẻn một nụ cười. Jaina! Rõ ràng cô ấy đã trưởng thành sau cái lần cuối anh gặp cô. Không hẳn đẹp đến điêu đứng, nhưng rất xinh xắn, sự hoạt bát và thông minh đã gây ấn tượng với anh lúc còn bé vẫn bao phủ rạng ngời khắp người cô. Cô nhận thấy ánh mắt của Arthas và khẽ mỉm cười đáp trả, hơi cúi đầu vẻ kính trọng.
Arthas hướng sự chú ý về phía bệ thờ và anh đang đi tới, nhưng lại cảm thấy chút rung động trong tim. Anh mong rằng anh có cơ hội được nói chuyện với cô sau khi hoàn thành tất cả những nghi thức này.
Tổng Giám Mục Alonsus Faol chờ anh đi tới bên bệ thờ. Vị tổng giám mục gợi cho Arthas nhớ đến Cha Già Mùa Đông hơn bất cứ nhà lãnh đạo mà anh từng gặp từ trước đến nay. Thấp và mập, với bộ râu dài có màu trắng như tuyết và đôi mắt sáng, kể cả trong nghi thức trang trọng này Faol cũng toát lên sự ấm áp và tử tế. Faol chờ tới khi Arthas bước tới và kính cẩn quỳ gối trước mặt ông trước khi ông mở một cuốn sách lớn ra và bắt đầu nói.
“Trong Ánh Sáng, chúng ta tập hợp lại để ban sức mạnh cho người anh em của chúng ta. Nhờ ơn ngài, anh sẽ được tái sinh. Nhờ năng lực của ngài, anh sẽ chấn chỉnh lại sự hỗn độn. Nhờ sức mạnh của ngài, anh sẽ đánh bại bóng đêm. Và nhờ sự khôn ngoan của ngài, anh sẽ dẫn dắt đồng đội đến với sự vĩnh hằng của thiên đàng.”
Bên trái anh có vài người đàn ông – và Arthas nhận ra cũng có vài người phụ nữ – họ mặc bộ áo choàng màu trắng và đứng im bất động. Một số cầm lư hương với khói bay lên nghi ngút. Số khác cầm những cây nến lớn. Một người cầm một cái khăn thêu màu xanh lam. Arthas đã được giới thiệu với họ trước đây, nhưng giờ đây tên tuổi của họ đã bay hết ra khỏi đầu anh. Điều này thật lạ thường với anh – thành thật mà nói thì anh rất chú tâm đến những người làm việc cùng anh và phục vụ cho anh, và thường cố nhớ hết tất cả tên tuổi của họ.
Tổng Giám Mục Faol bảo các giáo sĩ ban phước cho Arthas. Người mang chiếc khăn xanh bước tới trước quấn khăn quanh cổ vị hoàng tử và xức dầu thánh lên trán anh.
“Nhờ ơn Ánh Sáng, cầu cho vết thương của đồng đội anh được hồi phục,” người giáo sĩ nói.
Faol quay về phía người đàn ông đứng bên phải Arthas. “Các Kỵ Sĩ Bàn Tay Bạc, nếu các vị thấy người này xứng đáng, xin hãy chúc phúc cho anh ta.”
Ngược lại với nhóm người đầu tiên, Arthas biết tất cả những người này, họ đứng cảnh giác trong bộ giáp nặng nề sáng chói. Họ là các hiệp sĩ đầu tiên của Hội Bàn Tay Bạc, và đó là lần đầu tiên họ gặp mặt từ khi họ được kết nạp nhiều năm trước. Dĩ nhiên là có Uther; rồi Tirion Fordring, dù đã lớn tuổi những vẫn còn thanh nhã và mạnh mẽ, giờ là thống đốc Thung Đáy Lò; Saidan Dathrohan cao sáu bộ rưỡi, và Gavinrad râu rậm ngoan đạo. Trong số họ còn thiếu một người – Turalyon, cánh tay phải của Anduin Lothar trong Đệ Nhị Chiến Tranh, anh đã hi sinh cùng với đoàn người đã mạo hiểm đi qua Cánh Cổng Bóng Tối khi Arthas mới mười hai tuổi.
Gavinrad bước tới trước, ông cầm một cây búa khổng lồ có vẻ nặng nề, đầu búa bằng bạc khắc những ký tự cổ và phần cán cứng được bọc da màu xanh lam. Ông đặt cây búa ngay trước mặt Arthas, rồi lùi lại đứng cùng các đồng đội. Tiếp theo là người thầy dạy của Arthas trong hội, Uther Người Mang Ánh Sáng bước lên phía trước. Trong tay ông cầm một cặp giáp vai nghi thức. Uther là người đàn ông kiểm tự kiềm chế nhất mà Arthas từng biết, vậy mà đôi mắt ông lại ngân ngấn nước mắt khi ông đặt bộ giáp lên bờ vai rộng của Arthas. Ông xướng lên bằng giọng vừa mạnh mẽ vừa run run bởi cảm động.
“Bằng sức mạnh của Ánh Sáng, cầu cho kẻ thù của anh bị tiêu diệt.” Tay ông nấn ná thêm đôi chút trên vai Arthas, rồi ông cũng lui xuống.
Tổng Giám Mục Faol mỉm cười tử tế với vị hoàng tử. Arthas nhìn vào mắt ông, không còn cảm thấy lo lắng nữa. Giờ anh đã nhớ được lại mọi thứ.
“Hãy đứng dậy để được công nhận,” Faol chào anh. Arthas chào lại.
“Ngươi, Arthas Menethil, có thề sẽ giữ gìn danh dự và luật lệ của Hội Bàn Tay Bạc không?”
Arthas chớp mắt, hơi cảm thấy ngạc nhiên vì tên mình thiếu đi danh hiệu. Dĩ nhiên rồi, anh nghĩ, mình được kết nạp trở thành một người đàn ông cơ mà, chứ không phải là một hoàng tử. “Tôi xin thề.”
“Ngươi có thề sẽ luôn bước đi trong ơn huệ của Ánh Sáng và mở mang sự thông thái của ngài đến với anh em của mình không?”
“Tôi xin thề.”
“Ngươi có thề sẽ đánh bại cái ác ở bất cứ nơi đâu, và bảo vệ những người vô tội bằng cả cuộc đời mình không?”
“Tôi xi- bằng máu và danh dự, tôi xin thề.” Hú vía, suýt nữa anh đã phá hỏng tất cả.
Faol khẽ nháy mắt với anh để giúp anh vững tâm, rồi quay về phía các giáo sĩ và hiệp sĩ. “Hỡi các anh chị em – những người đang ở đây để làm chứng – hãy giơ cao tay và để Ánh Sáng soi rọi người đàn ông này.”
Các giáo sĩ và hiệp sĩ đều giơ tay phải của mình lên, giờ đều đang sáng rực lên thứ ánh sáng màu vàng dễ chịu. Họ chỉ về phía Arthas, hướng thẳng vầng hào quang về phía anh. Mắt Arthas mở lớn đầy kinh ngạc, và anh chờ đợi ánh sáng lộng lẫy đó bao phủ lấy cơ thể mình.
Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.
Thời gian lúc đó như kéo dài mãi.
Mồ hôi bắt đầu nổi lên trên trán Arthas. Có chuyện gì vậy? Tại sao Ánh Sáng lại không bao bọc lấy người anh với những lời ban phước chúc tụng kia?”
Và rồi ánh sáng mặt trời đang chiếu xuyên qua khung cửa sổ trên trần bắt đầu di chuyển từ từ đến phía vị hoàng tử đang đứng một mình trong bộ giáp sáng ngời kia, và Arthas thở phào nhẹ nhõm. Đây hẳn là thứ Uther đã nói đến. Cảm giác không xứng đáng mà Uther đã quả quyết với anh rằng tất cả các hiệp sĩ đều cảm thấy. Anh nhớ lại những lời mà Uther đã nói: Không ai cảm thấy mình xứng đáng cả… nó rất thanh nhã, thuần khiết, và đơn giản… nhưng mà Ánh Sáng vẫn yêu quý chúng ta.
Giờ nó đang sọi sáng xuống đầu anh, trong cơ thể anh, chiếu qua người anh, và anh buộc phải nhắm mắt lại trước vầng hào quang chói lòa ấy. Ban đầu có vẻ như nó rất ấm áp, và rồi là nóng nực, và anh khẽ co rúm lại. Anh cảm thấy – được thanh tẩy. Được dốc hết, tẩy sạch, rồi được làm đầy lại, và anh cảm thấy Ánh Sáng tràn đầy bên trong cơ thể mình và rồi rút xuống đến một mức vừa phải. Anh nháy mắt và với tay lấy cây búa, biểu tượng của hội. Khi tay anh nắm chặt cán búa, anh ngước lên nhìn Tổng Giám Mục Faol, ông đang nở một nụ cười nhân từ.
“Đứng lên, Arthas Menethil, hiệp sĩ bảo hộ xứ Lordaeron. Chào mừng đã đến với Hội Bàn Tay Bạc.”
Arthas không kiềm chế nổi nữa. Anh cười toe toét trong khi tay nắm chặt cây búa khổng lồ, lớn đến nỗi ban đầu anh tưởng rằng mình không thể nhấc nổi nó lên, rồi vung nó lên cao và la lớn. Anh nhận ra rằng Ánh Sáng đã khiến cho cây búa trở nên bớt nặng nề hơn trong tay anh. Trước tiếng kêu hân hoan của anh, cả nhà thờ đột nhiên vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay nồng nhiệt. Arthas bỗng thấy mình bị bao quanh bởi những người anh chị em mới của mình, và rồi toàn bộ nghi thức bị gạt ngang bởi cha anh, Varian, và những người khác đang tràn lên khu bệ thờ. Tiếng cười lớn nhất là của Varian khi đập tay lên vai anh, để rồi bàn tay mình trở nên đau nhức khi đập phải lớp kim loại cứng trên tấm giáp vai. Và rồi bằng cách nào đó Arthas vẫn có thể quay lại nhìn vào đôi mắt màu xanh và khuôn mặt đang mỉm cười của Công Nương Jaina Proudmoore.
Họ chỉ đứng cách nhau có vài tấc, và đang bị chen lấn xô đẩy bởi đám đông bằng cách nào đó đã xuất hiện quanh thành viên mới nhất của Hội Bàn Tay Bạc, và Arthas không định để cơ hội duy nhất là mất đi. Gần như ngay lúc đó anh vòng tay trái quanh vòng eo gọn gàng của cô và rồi anh kéo cô lại gần anh. Cô có vẻ hơi giật mình, nhưng không hề khó chịu, và anh ôm chặt lấy cô. Cô cũng ôm anh và cười lớn khi dúi mặt vào ngực anh, rồi sau đó khi họ tách ra, cô vẫn còn mỉm cười.
Trong khoảnh khắc, tiếng hò reo chúc tụng của đám đông trong một buổi chiều mùa hè nóng nực chợt biến mất, và tất cả những gì Arthas thấy là cô gái với làn da rám nắng đang mỉm cười này. Anh có thể hôn cô không? Anh có nên hôn cô không? Rõ ràng anh đang rất muốn. Nhưng trong khi anh đang phân vân thì cô đã tự giải thoát cho chính mình và lùi lại, và rồi cô gái tóc vàng đó được thế chỗ bởi một cô gái khác cũng có mái tóc vàng. Calia cười lớn và ôm chặt em trai mình.
“Cả nhà rất tự hào về em, Arthas à,” cô la lên. Anh cười toe toét và ôm chặt lấy cô, anh thật vui khi được nghe lời khen của chị gái mình, và cảm thấy tiếc nuối khi anh đã không tiến tới hôn con gái của vị đô đốc. “Em sẽ trở thành một hiệp sĩ tuyệt vời, chị tin vào điều đó.”
“Giỏi lắm con trai,” Terenas nói. “Ngày hôm nay ta đã rất hãnh diện.”
Arthas nheo mắt. Hôm nay ư? Điều đó có nghĩa là gì? Vào những ngày khác thì cha anh không hãnh diện về anh sao? Anh đột nhiên thấy tức giận, và không biết rõ là tại sao hay với ai. Ánh Sáng mãi mới chấp thuận anh; Jaina lùi xa khỏi anh ngay lúc anh đang định hôn cô; Terenas và lời bình phẩm của ông ấy.
Anh cố nở nụ cười và bắt đầu lách qua đám đông. Anh đã cảm thấy quá đủ với đám đông này rồi, rất ít trong số đó thực sự biết anh, và chẳng có ai thực sự hiểu anh cả.
Arthas đã mười chín tuổi. Vào cùng tuổi đó, Varian đã làm vua được cả một năm rồi. Anh đã đến cái tuổi được làm tất cả những gì mình muốn, và giờ anh đã có được sự ban phước của Hội Bàn Tay Bạc để dẫn lối cho anh. Anh không muốn chỉ cứ nấn ná trong cung điện Lordaeron, hoặc làm cái việc buồn tẻ là đi thăm các quốc gia khác. Anh muốn làm chuyện gì đó… vui vẻ. Một thứ gì đó mà với sức mạnh, địa vị, và khả năng của anh cho phép.
Và anh biết chính xác thứ anh muốn đó là gì.