Đó là những tháng ngày vui vẻ tại Dalaran. Trước sự ngạc nhiên của mình, Arthas nhận thấy rằng anh thực sự đã học được những thứ sẽ rất hữu ích cho một vị vua. Cũng có rất nhiều cơ hội để thưởng thức chút mùa hè còn lại và sự mát mẻ của mùa thu, và anh yêu thích việc được cưỡi ngựa, mặc dù anh vẫn luôn cảm thấy nhói trong lồng ngực mỗi khi anh cưỡi trên một con ngựa không phải Bất Bại.
Và cả Jaina nữa.
Ban đầu thực sự anh không định hôn cô. Nhưng rồi khi hai người tay trong tay, trong đôi mắt cô ánh lên những niềm vui thì anh đã không thể kiềm chế nổi. Và cô cũng đã đáp trả. Thời gian của cô nghiêm ngặt và khắt khe hơn của anh, và họ không gặp được nhau nhiều như những gì họ muốn. Và thường những lúc đó là ở chốn đông người. Cả hai đều đồng ý rằng tốt nhất không để tin đồn này lộ ra ngoài.
Điều đó tăng thêm phần nào gia vị cho mối quan hệ này. Họ tranh thủ từng khoảnh khắc họ có được – một nụ hôn trong hốc tường, một cái nhìn thoáng qua trong một bữa tiệc. Chuyến dã ngoại đầu tiên của họ ban đầu là hoàn toàn vô tội; nhưng giờ họ phải tránh không làm như thế thường xuyên.
Anh nhớ kỹ thời gian biểu của cô để có thể “vô tình đâm sầm” vào cô. Cô thường xuyên lang thang vào chuồng ngựa hoặc khu sân trong vốn là nơi Arthas và người của anh thường dùng làm nơi luyện tập để giữ cho khả năng chiến đấu luôn ở phong độ cao.
Arthas quý trọng từng khoảnh khắc rụi ro mạo hiểm đó.
Giờ anh đang chờ đợi trong một hành lang ít được sử dụng, đứng ngay trước một giá sách, giả bộ xem xét các tựa sách. Jaina sẽ bước ra sau bài học về phép thuật lửa; trong tất cả các thói quen mà cô từng ngại ngùng kể với anh, cô vẫn thường tập luyện gần khu nhà giam và quanh các hồ nước. Cô phải đi qua nơi đây để về phòng mình. Đôi tai anh tập trung để nghe âm thanh của cô. Đây rồi – tiếng bước chân nhẹ nhàng thanh thoát của cô. Anh quay sang lấy một cuốn sách xuống, rồi giả bộ đọc, chờ cô tới gần.
Như thường lệ, Jaina mặc bộ áo chùng học viên truyền thống. Tóc cô dường như đang tỏa nắng và khuôn mặt cô có vẻ đang nhíu lại rất tập trung, tập trung một suy nghĩ nào đó chứ không phải đang khó chịu. Cô thậm chí còn không nhận ra anh. Anh nhanh chóng cất cuốn sách đi và lao vào hành lang trước khi cô đi quá xa, rồi nắm lấy tay cô và kéo cô vào bóng tối.
Như bao lần, cô chưa từng cảm thấy giật mình bởi anh, cô ôm lấy mớ sách bằng một tay trong khi tay còn lại vòng qua cổ anh khi họ hôn nhau.
“Xin chào quý công nương của ta,” anh thì thầm và hôn vào cổ cô.
“Xin chào chàng hoàng tử của em,” cô khẽ nói trong hạnh phúc.
“Jaina,” một giọng nói cất lên, “sao nàng lại-”
Họ giật nảy mình và nhìn người vừa mới xuất hiện. Jaina khẽ há miệng và mặt chuyển thành màu đỏ. “Kael…”
Khuôn mặt chàng tiên rất là điềm đạm, nhưng trong mắt anh ta bùng lên sự giận dữ, hàm răng thì nghiến chặt. “Nàng đánh rơi một cuốn sách khi đi ra,” anh nói và giơ cuốn sách lên. “Ta đi theo nàng để trả.”
Jaina nhìn Arthas và cắn môi. Anh cũng giật mình như cô, nhưng anh đã cố nở được một nụ cười. Anh vẫn giữ một tay ôm eo Jaina khi anh quay về phía Kael’thas.
“Ngài thật tử tế, Kael ạ,” anh nói. “Xin cảm ơn.”
Trong thoáng chốc, anh đã nghĩ Kael’thas sắp sửa tấn công anh. Cơn giận dữ gần như bùng nổ trong lòng vị pháp sư kia. Anh ta rất hùng mạnh, và Arthas biết mình sẽ không có chút cơ hội nào cả. Dù vậy, anh vẫn nhìn thẳng vào mắt vị hoàng tử tiên, không hề tỏ vẻ nhún nhường. Kael’thas siết chặt nắm đấm nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
“Có xấu hổ về nàng ấy không hả Arthas?” Kael’thas rít lên. “Có phải nàng ấy chỉ đáng cho ngài lãng phí thời gian và sự chú ý khi vẫn chưa ai biết gì không?”
Arthas nheo mắt lại. “Ta đã nghĩ sẽ phải tránh lời đồn đại của nhân gian,” anh điềm tĩnh nói. “Ngài biết mọi việc sẽ như thế nào mà phải không Kael? Có người nói một vài điều mà trong đó có vấn đề mà ngài biết, ngài sẽ tin đó là sự thật. Ta sẽ bảo vệ thanh danh của nàng ấy bằng-”
“Bảo vệ ư?” Kael’thas gào lên. “Nếu ngài quan tâm tới nàng ấy, ngài nên công khai tán tỉnh nàng trong hạnh diện. Một người đàn ông thì phải như thế.” Anh nhìn Jaina, và rồi cơn thịnh nộ biến mất và thay bằng một cảm giác đau đớn thoáng qua. Và rồi biểu cảm đó cũng biến mất. Jaina nhìn xuống. “Ta sẽ để cho hai người thoải mái… hẹn hò. Và đừng sợ, ta sẽ không nói gì đâu.”
Với một tiếng huýt sáo giận dữ, anh ta ném cuốn sách về phía Jaina một cách khinh bỉ. Cuốn sách đáp xuống chân Jaina như thể nó chỉ là đồ vô giá trị, và cô giật mình trước tiếng động đó. Rồi anh ta quay gót bước đi, chỉ còn thoáng thấy tấm áo choàng màu tím viền vàng. Jaina thở dài và tựa đầu vào ngực Arthas.
Arthas nhẹ nhàng xoa đầu cô. “Ổn rồi, anh ta đã đi rồi.”
“Em xin lỗi. Em chắc em nên nói trước với chàng.”
Lồng ngực anh nhói lại. “Nói trước cho ta cái gì cơ? Jaina à – có phải nàng và anh ta-”
“Không!” cô ngay lập tức trả lời và nhìn anh. “Không phải. Nhưng – em nghĩ anh ta muốn thế. Em chỉ – anh ta là một người tốt, và là một pháp sư mạnh mẽ. Và là một hoàng tử nữa. Nhưng anh ta không…” Cô không biết nói gì nữa.
“Anh ta không làm sao?” Những lời nói của anh có vẻ hơi sắc lạnh hơn so với dự kiến. Kael có rất nhiều thứ mà Arthas không có. Lớn tuổi hơn, khôn ngoan hơn, nhiều kinh nghiệm hơn, mạnh mẽ hơn, và gần như hoàn hảo về mặt hình thể. Anh cảm thấy sự đố kị đang bùng nổ ra trong lòng mình. Nếu Kael lại xuất hiện vào lúc đó, Arthas không chắc mình có kiềm chế được không.
Jaina khẽ mỉm cười, lông mày không ngừng nhíu lại. “Anh ta không phải là chàng.”
Sự đố kị trong lòng anh tan chảy như băng tan trong nắng ấm mùa xuân, và anh kéo cô lại đặt một nụ hôn nồng cháy.
Ai thèm quan tâm chuyện một hoàng tử tiên tẻ nhạt nghĩ gì chứ?
Một năm sắp trôi qua hết mà không gặp phải rắc rối. Khi mùa hè nhường đường cho một mùa thu nắng giòn tan và rồi là mùa đông, người ta càng nói chuyện nhiều hơn về chi phí duy trì các khu trại orc, nhưng cả Terenas và Arthas đều đã đoán trước được. Arthas tiếp tục tập luyện với Uther. Người đàn ông già này vẫn luôn kiên quyết rằng dù việc huấn luyện tay chân là rất quan trọng, việc cầu nguyện và ngồi thiền cũng quan trọng không kém. “Đúng là chúng ta phải giữ vững khả năng đánh bại kẻ thù,” ông nói. “Nhưng chúng ta cũng phải giữ được khả năng chữa trị cho đồng đội và cho chính chúng ta.”
Arthas nghĩ về Bất Bại. Suy nghĩ của anh luôn lởn vởn quanh con ngựa đó vào mùa đông, và nhận xét của Uther chỉ luôn khiến anh nhớ về sai lầm đó trong đời mình. Nếu anh bắt đầu tập luyện sớm hơn, con ngựa trắng đó sẽ vẫn còn sống. Anh chưa từng kể cho ai biết chính xác những chuyện đã xảy ra vào cái hôm bão tuyết ấy. Tất cả đều tin rằng đó là một tai nạn. Và Arthas cũng luôn tự nói với bản thân là nó đúng là một tai nạn. Anh thực sự không hề có ý định làm Bất Bại bị thương. Anh yêu con ngựa đó; anh cũng đã khiến chính mình bị thương. Và nếu anh bắt đầu việc tập luyện làm một hiệp sĩ sớm hơn, như Varian đã tập luyện kiếm thuật, anh đã có thể cứu Bất Bại. Anh thề rằng sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa. Anh sẽ làm mọi thứ cần thiết để không bao giờ xảy ra sơ suất nữa, không bao giờ phạm sai lầm nữa.
Mùa đông trôi qua, và như bao mùa đông khác, mùa xuân lại tới với Trảng Tirisfal. Và cả Jaina Proudmoore nữa, cô đã tới gặp Arthas trong vẻ ngoài xinh đẹp, tươi mới, như những đóa hoa mới nở trên những thân cây mới thức giấc. Cô tới hỗ trợ anh trong lễ hội Vườn Cao Quý, lễ hội mùa xuân lớn nhất ở Lordaeron và Bạo Phong. Arthas nhận ra việc ngủ muộn vào đêm trước lễ hội, uống rượu vang và dán kẹo và nhiều thứ khác lên những quả trứng không phải là việc tẻ nhạt cho lắm nếu có Jaina ở bên, lông mày cô nhíu lại đầy tập trung khi cô cẩn thận trang trí cho mớ trứng với điệu bộ mà anh nhận ra rằng chỉ có duy nhất cô là có mà thôi.
Dù vẫn chưa công khai, Arthas và Jaina đều biết cha mẹ của nhau và đã nói chuyện với họ, và họ đã ngầm đồng ý rằng việc hai người tìm hiểu sau sẽ được cho phép. Vậy nên Arthas, vốn đã được người dân yêu quý, càng được cử đi đại diện cho Lordaeron nhiều lần hơn ở những sự kiện quần chúng thay cho Uther hay Terenas. Thời gian trôi qua, Uther dần lui về làm thủ lĩnh tinh thần của Ánh Sáng, và Terenas có vẻ càng ít muốn di chuyển hơn.
“Thật thú vị khi vẫn còn trẻ, để có thể đi du hành nhiều ngày trên lưng ngựa và ngủ dưới những vì sao,” ông bảo với Arthas. “Nhưng khi ta bằng tuổi con, việc cưỡi ngựa gần như chỉ là để tiêu khiển, và những vì sao gần như chỉ có thể được thấy thông qua những khung cửa sổ.”
Arthas cười toe toét, biến niềm vui này thành một trách nhiệm mới. Đô Đốc Proudmoore và Đại Pháp Sư Antonidas hình như cũng tới vì cùng một việc. Khi những người đưa thư từ Dalaran được gửi tới Thành Đô, càng lúc Công Nương Jaina Proudmoore càng thường xuyên hộ tống họ hơn.
“Tới tham gia Hội Lửa Trung Hạ nhé,” anh đột nhiên nói. Cô nhìn anh, một tay còn cẩn thận cầm quả trứng, tay kia gạt một lọn tóc vàng khỏi mặt.
“Em không thể. Mùa hè là thời gian rất căng thẳng cho các học trò ở Dalaran. Antonidas đã bảo em hãy ở đó cả mùa hè.” Giọng cô có đôi chút hối tiếc.
“Vậy thì ta sẽ tới thăm em vào lễ Trung Hạ, và em có thể tới vào Lễ Kết Thánh,” Arthas nói. Cô lắc đầu và cười.
“Chàng thật cố chấp, Arthas Menethil à. Em sẽ cố.”
“Không, em sẽ tới.” Anh vươn ngang qua bàn lúc này đã được rải đầy những quả trứng rỗng được sơn đủ màu sắc và những viên kẹo nhỏ, và đặt tay lên tay cô.
Cô mỉm cười, vẫn cảm thấy chút ngượng ngùng sau ngần ấy thời gian, và mà cô ửng đỏ.
Cô sẽ tới.
Có vài lễ hội nhỏ hơn trước Lễ Kết Thánh. Một lễ buồn, một lễ kỷ niệm, và lễ hội đó có cả buồn lẫn vui. Người ta tin rằng đó là lúc hàng rào chắn giữa thế giới người sống và người chết trở nên mỏng đi, và người sống có thể cảm thấy những người đã khuất. Theo truyền thống lễ này diễn ra vào cuối mùa thu hoạch, trước khi cái lạnh của mùa đông kéo đến, và một hình nộm rơm sẽ được dựng lên ngay bên ngoài cung điện. Lúc mặt trời lặn vào đêm diễn ra lễ hội, nó sẽ được đốt cháy. Đó là một cảnh tượng tuyệt đẹp – một người rơm bằng lửa khổng lồ cháy sáng rực trên nền trời đêm. Bất cứ ai muốn đều có thể tới gần hình nộm bốc cháy, ném một cành cây vào ngọn lửa, việc này sẽ “thiêu trụi” mọi thứ người đó không muốn mang theo vào quãng thời gian nghỉ ngơi yên lặng của mùa đông.
Đó là một nghi lễ của nông dân vốn đã diễn ra từ thời xa xưa. Arthas cho rằng giờ chẳng còn mấy ai thực sự tin vào việc ném một cành cây vào lửa có thể giải quyết được vấn đề của họ; thậm chí số người tin vào việc liên hệ với người chết còn ít hơn. Chắc chắn là anh không tin rồi. Nhưng đó là một lễ hội lớn, và nó sẽ mang Jaina tới Lordaeron, và vì những lý do đó, anh vẫn mong chờ nó tới.
Anh có chút ngạc nhiên nhỏ dành cho cô.
Ngay vào lúc mặt trời lặn. Đám đông đã bắt đầu tập trung vào cuối buổi chiều. Một số người còn mang theo cả đồ dã ngoại và tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ để tận hưởng những ngày tháng cuối thu ít ỏi còn lại trong những khu đồi ở Tirisfal. Có binh sĩ đứng gác xung quanh, cảnh giác những rủi ro thường xảy ra khi một lượng lớn người tập trung tại một nơi, nhưng Arthas không cho rằng sẽ xảy ra bất cứ khó khăn nào cả. Khi anh bận trong bộ áo chẽn, quần túm, áo choàng màu vàng của mùa thu, và bước ra khỏi cung điện, tiếng hoan hô nổ ra. Anh dừng lại vẫy tay với những người đang dõi theo anh, tiếp nhận lời hoan nghênh của họ, rồi quay lại và đưa tay cho Jaina.
Cô có vẻ hơi ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn mỉm cười, và tiếng hoan hô giờ đây đang tán dương cả tên cô và tên anh vang lên trong bầu trời đang tối dần. Arthas và Jaina bước dọc con đường tới bên con bù nhìn khổng lồ và đứng ngay trước nó. Arthas giơ một tay lên ra hiệu im lặng.
“Thưa các thần dân của ta, ta tới tham dự cùng mọi người trong buổi lễ long trọng vào đêm nay – đêm mà chúng ta tưởng nhớ về những người đã khuất, và gạt bỏ đi mọi thứ ngăn cản chúng ta. Chúng ta đốt cháy hình nộm này vốn là biểu tượng của một năm đã qua, như những nông dân đốt cháy nương rẫy đã thu hoạch. Tro tàn sẽ nuôi dưỡng lòng đất, và nghi lễ này sẽ nuôi dưỡng linh hồn chúng ta. Thật tuyệt khi được thấy rất nhiều người ở đây vào đêm nay. Ta rất lấy làm hân hạnh khi được ngỏ ý ban danh dự được đốt cháy bù nhìn này cho Công Nương Jaina Proudmoore.”
Mắt Jaina nở lớn. Arthas quay về phía cô, cười toe toét vẻ gian xảo.
“Cô ấy là con gái của người hùng chiến tranh Đô Đốc Daelin Proudmoore, và hứa hẹn sẽ là một pháp sư mạnh mẽ theo đúng cách của mình. Vì pháp sư là những bậc thầy về lửa, ta nghĩ sẽ rất hợp lý nếu để cô ấy đốt cháy con bù nhìn rơm của chúng ta vào đêm nay. Mọi người có đồng ý không?”
Đám đông hét lên đầy vui vẻ, Arthas đã biết rõ họ sẽ vui mà. Arthas cúi chào Jaina, rồi nhoài người về phía cô thì thầm, “Biểu diễn cho họ xem đi – họ sẽ thích lắm đấy.”
Jaina khẽ gật đầu, rồi quay về phía đám đông và vẫy tay. Họ càng hoan hô lớn hơn nữa. Cô gạt một lọn tóc ra sau tai, hơi lộ ra rằng mình có chút lo lắng, rồi điềm tĩnh lại. Cô nhắm mắt lại và giơ tay lên, lẩm bẩm một câu thần chú.
Jaina đang mặc trang phục có màu đỏ, vàng, và cam của lửa. Khi những quả cầu lửa nhỏ bắt đầu hình thành trong tay cô với độ sáng ngày càng tăng dần, cô dường như bốc cháy ngay trước mắt Arthas. Cô giữ ngọn lửa trong tay mình một cách dễ dàng và thoải mái, và anh biết cái ngày mà cô khó kiểm soát được phép thuật của mình đã qua lâu rồi. Không phải cô “sẽ trở thành” một pháp sư hùng mạnh nữa; cô thực sự đã là một pháp sư hùng mạnh rồi, cho dù trên danh hiệu thì vẫn chưa.
Và rồi cô duỗi cả hai tay mình. Những quả cầu lửa phóng tới trước như những viên đạn bắn ra từ nòng, lao thẳng tới hình nộm rơm khổng lồ. Nó bốc cháy ngay lập tức, và những người đứng nhìn há hốc mồm, và rồi nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng. Arthas cười toe toét. Con bù nhìn rơm chưa bao giờ bốc cháy nhanh như vậy khi những khúc củi thông thường đốt dưới chân.
Jaina mở mắt trước âm thanh đó và vẫy tay chào, mỉm cười vui vẻ. Arthas cúi sát người cô và thì thầm, “Thật là ngoạn mục đó Jaina à.”
“Chàng bảo em biểu diễn cho họ xem mà,” cô liếc mắt nhìn anh và cười toe toét.
“Đúng là ta có nói. Nhưng biểu diễn như thế kia thì quá tuyệt vời. Ta e là năm nào họ cũng sẽ yêu cầu em đốt cháy con bù nhìn rơm mất.”
Cô nhìn anh. “Thế thì có vấn đề gì không?”
Ánh sáng ngọn lửa nhảy múa trước mắt cô, rọi sáng từng đường nét sắc sảo, khiến chiếc vòng vàng trên đầu cô lóe sáng. Arthas nín thở khi nhìn cô. Cô vẫn luôn hấp dẫn với anh, và anh thích cô ngay từ khoảnh khắc đầu tiên họ gặp mặt. Cô là một người bạn, một người tâm tình, một tình yêu thú vị. Nhưng giờ đây anh chỉ có thể nhìn cô, đúng nghĩa là trong một luồng sáng mới.
Mất một lúc anh mới lên tiếng. “Không,” anh khẽ nói. “Không, không hề có vấn đề gì cả.”
Họ cùng với đám đông nhảy múa trong ánh lửa suốt đêm, khiến những người lính canh không thể ngừng hoảng hốt khi họ hòa nhập vào đám đông mà bắt tay và chào hỏi. Và rồi họ cắt đuôi những người lính canh đầy trách nhiệm kia trong đám đông và trốn đi mà không ai để ý thấy. Arthas dẫn cô đi qua hành lang sau tới khu phòng riêng trong cung điện. Một lần suýt nữa họ bị vài người hầu bắt gặp khi đi tắt qua khu bếp, và đã phải ép mình sát vào tường và giữ im lặng một lúc lâu.
Rồi họ đã tới phòng của Arthas. Anh đóng cửa lại, tựa lưng lên đó, và kéo cô vào lòng hôn say đắm. Nhưng chính là cô, một Jaina siêng năng học tập và e thẹn là người đã kết thúc nụ hôn và kéo tay anh theo đi tới giường, ánh sáng màu cam từ hình nộm còn đang cháy rực nhảy múa trên làn da họ.
Anh đi theo, cảm thấy như trong một giấc mơ, một cơn mộng mị, khi họ đứng bên giường, tay trong tay siết chặt nhau đến độ Arthas sợ rằng những ngón tay của cô sẽ gãy trong lòng bàn tay của anh. “Jaina,” anh thì thầm.
“Arthas,” cô nói như rên rỉ, và lại hôn anh, tay cô vươn lên giữ chặt mặt anh giữa hai bàn tay. Anh gần như mê đi trong sự thèm muốn có được cô, và đột nhiên cảm thấy tỉnh lại khi cô lùi lại. Hơi thở ấm áp của cô mơn man trên khuôn mặt anh khi cô thì thầm, “Em… chúng ta đã sẵn sàng cho chuyện này chưa?”
Anh định trả lời một cách đùa cợt, nhưng rồi anh biết cô đang thực sự hỏi những gì. Anh ngờ rằng mình không bao giờ lại có thể sẵn sàng chôn chặt cô gái này vào tim hơn lúc này nữa. Anh đã từ chối với cô gái Taretha xinh đẹp, và cô không phải người đầu tiên anh nói không. Anh biết rằng Jaina thậm chí còn ít kinh nghiệm hơn anh trong vấn đề này.
“Ta sẵn sàng nếu nàng sẵn sàng,” anh thì thầm bằng giọng khàn khàn, và khi anh cúi xuống hôn cô, anh nhìn thấy cái nhăn trán lo lắng quen thuộc thoảng qua trên mặt cô. Ta sẽ hôn nó đi, anh thề, rồi dẫn cô tới giường. Ta sẽ khiến cho mọi thứ mà nàng có thể lo lắng biến mất mãi mãi.
Lúc lâu sau, khi cuối cùng con bù nhìn đã cháy rụi và ánh sáng duy nhất nhìn thấy trên thân thể say ngủ của Jaina là ánh sáng trắng xanh mát mẻ của ánh trăng, Arthas vẫn còn thức, và đang đưa những ngón tay vuốt ve trên những đường cong khắp cơ thể cô, vừa tự hỏi chuyện này sẽ dẫn tới đâu, vừa bằng lòng với hiện tại.
Anh không ném một cành cây vào con bù nhìn rơm cháy, vì anh không có thứ gì cần phải tống khứ đi cả. Anh nghĩ giờ cũng vậy, rồi anh cúi người xuống hôn cô. Jaina thức dậy và khẽ thở dài, quay lên nhìn anh.
“Có vẻ chẳng ai từ chối nổi chàng một điều gì nhỉ,” cô thì thầm, lặp lại những lời cô đã từng nói với anh vào cái lần đầu tiên họ hôn nhau, “ít nhất là có em.”
Rồi anh ôm chặt lấy cô, bỗng thấy rùng mình ớn lạnh dù cho anh không biết tại sao. “Đừng từ chối ta, Jaina à. Đừng bao giờ từ chối ta. Nhé.”
Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh trong ánh trăng. “Em không bao giờ từ chối chàng đâu, Arthas à. Không bao giờ.”