“Tiếp tục đi!” Doomhammer nhấn mạnh, quay lại nhìn đại quân Horde đằng sau mình. “Chúng ta cần băng qua ngọn núi kia càng sớm càng tốt!”
“Sao
vậy?”
Đó
là
từ
Rend
Blackhand.
Hắn
và
em
trai
Maim
của
hắn
rất
hận Doomhammer vì đã giết cha chúng và nắm giữ vị trí của ông. Chúng là một trong số ít dám đặt câu hỏi với mệnh lệnh của Doomhammer.
Doomhammer cho phép điều này, vì ông biết câu trả lời của mình sẽ được truyền đến tất cả những binh sĩ Horde và cũng vì Black Tooth Grin là một tộc lớn, mạnh mẽ và rất hữu dụng. Ngoài ra, hai anh em nhà này hay hỏi chứ chưa bao giờ dám cãi lại một mệnh
lệnh
trực
tiếp
nào,
thậm
chí
cả
khi
chúng
không
đồng
ý
với
lệnh
đó. Doomhammer biết ơn điều này, và cho chúng quyền được đặt câu hỏi, đương nhiên là đến một chừng mực nào đó.
“Tại sao gì?” Doomhammer trả lời. Ông đang vượt qua những bậc đá trên con đường mòn hướng lên núi và hầu hết sự chú ý của ông đang tập trung vào những phiến đá dưới chân. Loài Troll đã đi qua trước ông, trèo lên các vách đá dễ dàng như đối với các cành cây, và đang đưa dây thừng xuống giúp những chiến binh Orc leo lên, nhưng Doomhammer đã từ chối sự giúp đỡ đó. Ông cần chứng minh cho quân đội của mình thấy ông vẫn là người mạnh nhất trong số bọn họ, và leo núi mà không cần sự trợ giúp nào có thể chứng minh điều này. Rend thì cảm thấy không cần như vậy, và đi về phía Doomhammer với một sợi thừng quấn vòng xung quanh cánh tay trái của nó.
“Tại sao chúng ta phải leo núi?” Rend hỏi. “Chúng ta có thể đi vòng qua núi. Tại sao lại đi đường này? Chúng ngắn hơn, nhưng vất vả hơn. Trèo lên tới đỉnh sẽ làm chúng ta bị chậm.”
Doomhammer đã lên tới đỉnh, gầm vang, phủi bụi đá bám đầy trên người mình. Ông quay sang nhìn Rend khi các thủ lĩnh khác cũng đã lên tới nơi.
“Loài Người nghĩ chúng ta ngu ngốc,” Doomhammer bắt đầu nói, chắc chắn rằng mọi người đều nghe được. Ông không thích phải nhắc lại. “Chúng nghĩ ta là những sinh vật khát máu ngu xuẩn, như chúng ta nghĩ về loài Ogre vậy.” Một số người nhìn xuống phía dưới, thấy một vài tên Ogre còn trèo chậm hơn cả Orc. Chúng thừa sức mạnh để leo trèo nhưng lại thiếu thông minh để có thể làm được điều đó. “Ta rất thích sự tưởng tượng ấy.” Ông cười nhe cả răng nanh. “Cứ để chúng nghĩ ta rất ngu ngốc! Điều đó làm cuộc viễn chinh này trở nên đơn giản hơn, vì chúng đã đánh giá thấp chúng ta.”
Ông khom người nhặt một viên đá, tung nó lên từ tay này sang tay kia trong lúc nói. “Chúng ta đã lừa được chúng một lần, bằng cách chia ra vài nhóm nhỏ khi chúng ta tới Hinterland,” ông chỉ ra. “Chúng bận bịu chiến đấu với nhóm quân đó trong lúc chúng ta hành quân tới đây. Và chúng vẫn đang bận rộn khi chúng ta đi qua ngọn núi này.”
“Nhưng chúng ta đi tới Quel’thalas mà, phải không?” Maim hỏi, cái tên khó phát âm ấy làm hắn hơi líu lưỡi. “Sao không đi thuyền về phía ấy, và xuất hiện ở đó trước khi lũ người kia đến được Hinterland?”
“Bởi vì loài Elf không bao giờ để thuyền của chúng ta qua mà không gặp trở ngại nào,” Doomhammer giải thích. “Zul’jin nói rằng chúng là những bậc thầy về cung tên, và khi đó chúng ta sẽ bị động trên những chiến thuyền, biến thành bia cho chúng tập bắn. Chúng ta sẽ thiệt hại hàng ngàn chiến binh, thậm chí toàn bộ một thị tộc, trước khi ta có thể cập bờ để chiến đấu với chúng.” Một vài thủ lĩnh khác thì thào. Họ chưa nghĩ đến điều này. Quân đội Horde vẫn chưa quen ý nghĩ sẽ sử dụng những chiến thuyền, mặc dù một vài trong số họ, như thị tộc Stormreaver, đã làm quen với điều này.
“Nhưng chúng ta lẽ ra có thể đi vòng qua núi,” Rend nói. “Một quãng đường dài hơn nhưng dễ đi hơn.”
Doomhammer cười nhạo vì điều này. “Ngươi sợ những thử thách à?” Một vài thủ lĩnh khác cười, còn Rend thì lồng lên.
“Đương nhiên là không rồi!” Hắn đáp trả, đưa nắm đấm lên, rõ ràng muốn động thủ với những ai có ý nghĩ khác. “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, và luôn ở sau ngài suốt cả chặng đường!” Không ai dám nói ra rằng hắn đã phải nhờ đến một sợi dây thừng, trong khi Doomhammer thì không. Anh em nhà Blackhands là những chiến binh đáng sợ và được kính trọng, đó cũng là một lý do khác khiến Doomhammer cho phép chúng đặt nhiều câu hỏi như vậy.
“Vậy đúng là nhà ngươi muốn được thử thách?” Doomhammer nhẹ nhàng hỏi, gằn giọng xuống. Rend vội lùi ra sau, tái mặt vì kịp chặn lại những gì mình định nói. Tộc Blackhand muốn dẫn dắt lực lượng Horde, nhưng chúng cần phải tiến lên thách đấu Doomhammer để giành được quyền này. Và chúng biết ông sẽ giết hết bọn chúng, thậm chí khi cả hai anh em chúng cùng tấn công. Một phần trong ông vẫn nuôi hy vọng chúng có thể thử điều này. Và khi đó ông sẽ có lý do hợp lý để xóa sổ chúng và đưa một người thủ lĩnh hợp lý hơn lên vị trí hàng đầu của thị tộc Black Tooth Grin. Nhưng cho tới giờ chúng vẫn luôn trốn tránh.
“Đi vòng qua núi có thể nhanh hơn,” cuối cùng Doomhammer cũng nói, khi ông nhìn thấy Rend không dám manh động. “Nhưng sự di chuyển của chúng ta cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện. Đi đường này chúng ta sẽ lao thẳng xuống loài Elf khi chúng không để ý.” Ông lại cười. “Nếu loài Người sống sót sau trận chiến ở Hinterland và có thể vòng qua núi, chúng sẽ tới Quel’thalas trước chúng ta. Và khi đó, nếu loài Elf cho chúng vào, chúng sẽ nhập chung với nhau khi chúng ta tấn công.” Ông cười và bóp nát viên đá trong tay, bụi phảng phất qua những ngón tay. “Chúng sẽ chẳng thể đi đâu được nữa. Chúng ta sẽ đè bẹp chúng và chiếm lấy vùng đất này.” Ông mở bàn tay và để cho những hạt bụi bay xuống. “Còn nếu chúng vẫn ở phía sau ta, chúng sẽ thấy quân ta đã chiếm đóng Quel’thalas khi chúng đến. Chúng ta sẽ phản công và tiêu diệt chúng tại những ngọn đồi phía sau.” Ông phủi tay để bụi bay hết đi. “Đường nào cũng vậy, chúng ta đều sẽ thắng!”
Những người còn lại thì thầm, một số cười to, còn Rend thì gật đầu. “Ngài rất thông minh,” nó công nhận. “Đây là một kế hoạch hay.” Doomhammer gật đầu cảm ơn lời khen ngợi.
“Giờ chúng ta phải tiếp tục,” Doomhammer nói với tất cả Orc ở đó. “Còn một vài ngọn núi nữa cần phải vượt lên.” Tuy nhiên, ông lại quay sang phía Zuhuled đầu tiên. “Bọn chúng đâu?” ông hỏi.
“Đang trên đường tới,” thủ lĩnh tộc Dragonmaw trả lời, cười vào những lời thì thầm phía sau. Không ai trong chúng biết nhiều hơn việc tộc Dragonmaw đang có một kế hoạch gì đó, với sự ủng hộ của Doomhammer. “Chúng phải đi cả một quãng đường dài, nhưng chúng rất nhanh. Chúng sẽ sớm gặp chúng ta, và khi đó cả thế giới sẽ phải run rẩy vì sự có mặt của chúng.”
“Tốt lắm.” Rồi Doomhammer quay đi và nhìn về phía thân hình cao lớn đứng cách đó không
xa,
chiếc
khăn
quàng
của
hắn
tung
bay
trong
gió.
“Chúng
ta
còn
cách Quel’thalas bao xa nữa?”
“Bốn ngày nữa, từ đây.” Zul’jin trả lời. “Nhưng chúng tôi có thể đến sớm hơn.” Ánh mắt tên Troll sáng lên khi nhìn về phía xa, tay nắm chặt cán rìu hai bên hông.
“Không được,” Doomhammer ra lệnh, không đếm xỉa đến sự thất vọng rõ ràng của tên Troll. “Ngươi sẽ ở lại cùng bọn ta và tiếp tục thả dây thừng trợ giúp quân Orc.” Ông cười với tên thủ lĩnh của loài Troll. “Đừng lo, ngươi sẽ có cơ hội đánh chiếm quê hương của loài Elf. Nhưng chỉ khi nào toàn quân Horde ở phía sau ngươi và cũng đang chuẩn bị lao vào nghiền nát chúng.”
Zul’jin xem ra đang cân nhắc, rồi gật đầu. “Chúng sẽ tức giận lắm đây,” hắn nói, và cười. “Chúng như những con côn trùng, còn chúng ta sẽ là bầy kiến phủ kín chúng, tiêu diệt chúng!”
“Phải,” Doomhammer thích thú với sự so sánh này. Kiến là loài động vật chăm chỉ, và luôn vững vàng trước mọi thử thách. Chúng cũng sẽ trở nên rất khó chịu khi tập hợp lại để đối đầu với những sinh vật khác lớn hơn. Phải, bầy kiến sẽ làm vậy. Ngay lúc này, ông ra hiệu cho đại quân tiếp tục tiến bước, lực lượng Horde phủ đầy quả núi phía sau ông như một đàn kiến đang trên đường chinh phạt.
Bốn ngày sau, Doomhammer và các thủ lĩnh đứng nhìn xuống ngọn đồi nằm giữa quả núi cuối cùng và đường vào khu rừng. Tất cả quân Horde đang hành quân, có vẻ thấm mệt vì leo núi nhưng lập tức rũ bỏ sự mệt mỏi ngay khi nhìn thấy mục tiêu đã ở gần phía trước. Nhưng không ai phấn khích bằng lũ Troll.
“Chúng tôi đi trước nhé?” Zul’jin háo hức nhìn Doomhammer, người đang gật đầu.
“Được, đi đi,” Người Thủ lĩnh đồng ý. “Hãy đem chiến tranh đến loài Elf, không được để tên nào sống sót.” Tên thủ lĩnh loài Troll cười tít mắt và ngửa cổ ra hú lên một tràng dài. Một tên Troll khác xuất hiện ngay lập tức tại chỗ hai vị thủ lĩnh đang đứng, di chuyển âm thầm và lặng lẽ như một bóng ma. Tên thứ ba rơi xuống từ mỏm đá phía trên, rồi tên tiếp theo, cho tới khi thung lũng nhỏ sau ngọn đồi bị phủ đầy bởi
những thân hình cao, gầy gò của loài sinh vật rừng rậm. Chúng đông hơn rất nhiều so với những gì Doomhammer nghĩ, và sự ngạc nhiên của ông lập tức được đáp lại bằng một nụ cười sau tấm khăng quàng.
“Tìm thấy nhiều hơn,” hắn giải thích, vẫn cười. “Bộ lạc Witherbank. Họ sẽ tham gia cùng chúng ta.”
Doomhammer gật đầu. Ông không có vẻ gì là sợ hãi bọn chúng, dù chúng cao lớn hơn. Ông đã từng gặp những kẻ to hơn, mạnh hơn và luôn luôn là như vậy, người cuối cùng có thể tiếp tục bước đi vẫn là ông. Bên cạnh đó, trong những tháng vừa qua, Zul’jin cũng đã gây ấn tượng nhiều đối với ông. Chúng là một lũ ranh mãnh nhưng rất có danh dự. Chúng đã hứa là sẽ trợ giúp quân đội Horde và sẽ không nuốt lời. Doomhammer cũng không ngại lấy mạng sống mình ra để đảm bảo điều này.
Đương nhiên, sự thật là mối hận thù sâu sắc giữa Troll và Elf cũng đã giúp ông. Loài Troll đã rất háo hức khi nghĩ tới chuyện tiến về phương bắc và tàn phá Quel’thalas, còn Doomhammer thì dường như cũng đang phát cuồng với ý nghĩ phá vỡ khu rừng của loài Elf và tấn công họ. Tuy nhiên, Doomhammer vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Ông muốn tất cả cánh quân phải vào đúng vị trí trước khi loài Troll lao lên. Zul’jin cũng đang cố gắng bình tĩnh sắp xếp đội hình phía Troll, mặc dù chính bản thân hắn cũng đang phấn khích cao độ.
Cuối cùng thời gian chờ đợi cũng đã hết. Sau một tiếng thét, Zul’jin nhảy về phía trước và lao xuống núi. Hắn không giảm tốc độ khi tới gần cánh rừng mà
lập tức nhảy lên những cành cây, di chuyển từ cành này sang cành khác. Những đồng loại còn lại tiếp bước hắn, cũng hòa vào những tán cây rồi biến mất, để lại một vài cành lá rơi rụng lả tả. Doomhammer biết rằng họ sẽ vào rất sâu trong khu rừng, tìm kiếm loài Elf và giết ngay bất cứ ai chúng tìm thấy. Và sẽ rất sớm thôi, loài Elf sẽ phát hiện ra sự tấn công của loài Troll, và sẽ tập trung về phía ấy để ngăn chặn chúng.
Và điều đó sẽ làm cho loài Elf phải bận rộn, rất bận rộn, để có thể tuần tra biên giới đề phòng những hiểm họa khác.
Doomhammer ra hiệu, và toàn bộ quân đội Horde tràn qua ngọn đồi, hành quân vững chãi qua những bãi cỏ hẹp trước khi đến tán cây đầu tiên.
“Đây phải không, thủ lĩnh?”, một chiến binh Orc gần đó lên tiếng hỏi, rìu chiến lăm lăm trong tay. Doomhammer gật đầu, tên chiến binh quay lại gốc cây ở phía sau. Thân cây cứng và vỏ cây rất trơn, lá cây dày, xanh và thơm mùi hương tự nhiên – nhưng với một cú quật mạnh, chiến binh Orc đã bóc được một mảnh vỏ cây rời ra. Rồi hắn tiếp tục nâng rìu.
“Không, không!” Doomhammer giật lấy chiến rìu từ tay người chiến binh, ra hiệu cho hắn lùi xuống. “Đừng
chém vào góc như vậy, mà hãy chém thẳng,” ông hướng dẫn. Ông đưa chiến rìu lên cao về phia sau, gồng mình thể hiện những cơ bắp cuồn cuộn, lấy hết sức bổ mạnh khiến lưỡi rìu cắm khá sâu vào thân cây. Ông rút rìu ra sau một tiếng vặn mạnh rồi tiếp tục bổ xuống vết nứt đó. Cú đập thứ ba khiến lưỡi rìu xuyên toạc qua phía bên kia của thân cây. Doomhammer kéo rìu lên và vặn mạnh lưỡi rìu, làm thân cây từ từ gãy và đổ xuống. Mặt đất rung chuyển khi bị thân cây đập lên, lá và quả bay tứ tung.
“Đấy, như vậy.” Ông đưa trả chiến rìu cho chiến binh Orc, hắn gật đầu và bước về phía cây tiếp theo. Một chiến binh khác đã nhanh chóng tiến về phía thân cây đổ, tay cầm rìu, chuẩn bị nhiệm vụ chặt thân cây ra thành nhiều mảnh nhỏ hơn.
Phía trước ông nhiều chiến binh khác cũng đang làm công việc tương tự. Việc đem theo quân lương đối với một lực lượng đông đảo như đại quân Horde là điều bất khả thi, vì vậy thay vì cách đó, họ chọn cách khác là tận dụng tối đa nguồn tài nguyên của vùng đất mà họ định đánh chiếm. Gỗ từ cánh rừng này sẽ giúp quân Horde có chất đốt trong vòng vài tuần, thậm chí là cả tháng. Ngoài ra, cứ mỗi cành cây bị đốn ngã lại khiến loài Elf mất một nơi để ẩn nấp, và sự thật này khiến nhiệm vụ của họ trở nên ngọt ngào hơn.
Doomhammer đang đứng chống lên chiếc chiến búa, quan sát quá trình công việc, bỗng thấy một chuyển động nhỏ. Một tên Orc lùn, râu ria đang tiến về phía ông, gương mặt sẹo của hắn đang thể hiện một cảm xúc mà Doomhammer cũng không rõ nó là gì nữa. Gul’dan đang rất phấn khích chuyện gì đó.
“Gì thế?”, Doomhammer hỏi trước khi tên thủ lĩnh Warlock tiến gần.
“Một số thứ mà ngài nên xem, thưa Doomhammer mạnh mẽ,” Gul’dan trả lời, khẽ cúi người chào. Cho’gall cũng cười và bắt chước theo cử chỉ đó. “Những thứ này sẽ hỗ trợ quân đội Horde.”
Doomhammer gật đầu và vung chiến búa lên vai, ra hiệu cho Gul’dan dẫn đường. Tên thủ lĩnh Warlock quay đi và dẫn Doomhammer cùng Cho’gall đi ngược lại phia sau khoảng một trăm mét so với chỗ hắn đứng lúc nãy. Nơi đây có một tảng đá to lớn, tạo nên một lỗ thủng giữa rừng cây. Bề mặt phiến đá là những ký hiệu cổ xưa và ngay cả Doomhammer, một người không hiểu nhiều về phép thuật hay những hiện tượng siêu nhiên, vẫn cảm thấy có một sức mạnh bao quanh phiến đá này.
“Đây là gì vậy?”, ông hỏi.
“Tôi cũng không biết chính xác,” Gul’dan trả lời, vuốt râu. “Nhưng nó có sức mạnh rất lớn. Tôi nghĩ rằng phiến đá cổ xưa này, và vài tảng khác xung quanh cánh rừng, hoạt động tạo nên một hàng rào phòng thủ huyền bí.”
“Nó không thể chặn chúng ta lại được đâu,” Doomhammer lớn tiếng.
“Đúng vậy, vì chúng ta không sử dụng gì khác ngoài sức mạnh tay chân và vũ khí,” Gul’dan trả lời. “Tôi tin rằng những phiến đá cổ này sẽ ngăn chặn việc sử dụng phép thuật trong vùng này, nhằm mục đích chỉ để cho phép thuật của loài Elf có tác dụng ở đây. Tôi đã thử sử dụng phép thuật nhưng tôi không thể, nhưng nếu đi ra xa một chút, về phía ngọn đồi kia, tôi lại sử dụng được chúng.”
Doomhammer nhìn phiến đá với một ánh mắt hài lòng. “Vậy chúng ta có thể đem chúng đi và đặt gần quân địch khiến chúng không thể sử dụng phép thuật,” ông nói thầm, nghĩ xem bao nhiêu tên Orc có thể dịch chuyển được khối đá nặng này, và họ sẽ chở nó đi như thế nào.
“Đó cũng là một cách,” Gul’dan nói, “nhưng tôi có một ý kiến khác, thưa thủ lĩnh. Xin phép ngài.” Doomhammer gật đầu. Ông không tin tưởng Gul’dan, không chút nào cả, nhưng tên Warlock đã chứng minh hắn rất có giá trị khi tạo ra các Death Knight. Ông đang tò mò không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.
“Những phiến đá này chứa đựng rất nhiều phép thuật,” Gul’dan giải thích. “Tôi tin rằng có thể sử dụng được chúng cho những mục đích riêng của chúng ta.”
“Ý ngươi là gì?” Doomhammer hỏi. Ông muốn một câu trả lời chi tiết hơn.
“Tôi có thể dùng nó để tạo nên một đền thờ. Đền thờ của những Cơn bão. Bằng cách hút năng lượng từ những phiến đá này, tôi sẽ chuyển hóa được những sinh vật. Chúng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, nguy hiểm hơn, mặc dù có thể sẽ làm biến dạng chúng.”
“Ta không nghĩ tên Orc nào chịu để cho ngươi thí nghiệm thêm một lần nữa đâu,” Doomhammer sắc sảo chỉ ra. Ông vẫn nhớ cái đêm mà Gul’dan đưa mời một thứ gọi là Chén Nước của sự Hợp Nhất, của sự Tái Sinh cho các thủ lĩnh tộc Orc và các chiến binh cao quý. Ngay lúc đó, Doomhammer đã không tin vào Gul’dan, mặc dù thủ lĩnh của ông lúc đó là Blackhand đã yêu cầu ông uống ly nước ấy, nhưng ông vẫn từ chối bằng cách nói rằng ông không xứng được chia sẻ sức mạnh đó với thủ lĩnh của mình. Ông đã thấy được thứ chất lỏng đó gây ra điều gì cho thủ lĩnh và mọi người trong tộc. Phải, nó đã khiến họ to lớn hơn, mạnh mẽ hơn. Nhưng nó cũng khiến mắt họ trở nên đỏ rực và làn da xanh trở nên tối hơn, mang dấu hiệu của quỷ dữ. Và nó đã khiến họ trở nên điên loạn với sự khát máu, giận dữ, và thèm muốn. Nó đã khiến một dân tộc cao quý trở thành những con thú, những tên giết người mất trí. Một số đã rất hối hận vì việc uống nguồn nước đó sau này, nhưng đã quá muộn.
Gul’dan cười như thể hắn biết được thủ lĩnh đang nghĩ gì. Và có thể đúng là như vậy. Ai có thể biết được những ma thuật kỳ dị mà lũ Warlock ngày nay đang có? Nhưng hắn không trả lời Doomhammer theo những gì đang suy nghĩ.
“Tôi sẽ không sử dụng loài Orc để thử sức mạnh mới này,” Gul’dan quả quyết. “Tôi sẽ sử dụng sinh vật khác, loài này có thể sẽ được tăng cường sức mạnh và cũng không bị giảm đi trí thông minh của nó.” Hắn cười. “Tôi sẽ sử dụng Ogre.”
Doomhammer suy nghĩ. Họ không có nhiều tên Ogre ở đây, nhưng phải công nhận sức mạnh của một tên này thì bằng mười chiến binh Orc khác cộng lại. Nếu chúng có thể mạnh hơn, thì điều này cũng xứng đáng để thử. “Thôi được,” cuối cùng ông nói. “Ngươi có thể xây một đền thờ. Để xem sẽ thế nào. Nếu mọi chuyện tốt đẹp, ta sẽ cung cấp cho ngươi thêm vài tên Ogre nữa, hay bất kỳ sinh vật nào ngươi muốn.” Gul’dan cúi thấp người chào, còn Doomhammer thì gật đầu, và lập tức tính đến chuyện phải làm tiếp theo khi ông vừa quay đi.