“Kia kìa, thủ lĩnh! Nhìn kìa!”
Kurdran Wildhammer đảo chú Gryphon Sky’ree theo hướng mà Farand chỉ. Phải, ở đó! Đôi mắt tinh anh của ông thấy những chuyển động, và ông thúc nhẹ vào Sky’ree bằng gót chân. Con Gryphon kêu khẽ một tiếng đáp trả trước khi thu cánh lao xuống, gió bạt vào mặt cả hai khi họ hạ cánh.
Được rồi, giờ đây ông có thể nhìn rõ hơn những hình dáng đang di chuyển ở khu rừng bên dưới. Troll à? Chúng có da xanh như loài Troll đáng ghét, nhưng chúng đang đi bộ thay vì nhảy qua những ngọn cây. Và những bước chân quá nặng nề, quá bất cẩn để có thể là loài Troll, những sinh vật hiểu khu rừng rõ ràng như loài Elf. Không phải, những sinh vật này là một thứ gì đó khác. Kurdran nhìn rõ một tên khi hắn đi ra, và giật mình. Hình dáng to cao, gần giống như loài Người, cơ bắp cuồn cuộn và chân dài. Cùng những vũ khí đáng sợ như rìu, búa, và chùy. Bất kể chúng là gì đi nữa, thì chúng cũng được trang bị cho những trận chiến.
Ông kéo dây cương và Sky’ree vẫy đuôi, dang cánh và bay lên cao một lần nữa, qua những ngọn cây để quay trở lại với bầu trời. Farand và những người khác đang bay vòng tròn, và Kurdran nhập hội cùng với họ, râu tóc ông bay phần phật trong gió, thưởng thức cảm giác của những chuyến bay mặc dù họ đang ở trong tình trạng không hay ho gì cho lắm. Phía xa kia là một phiến đá lớn được đẽo theo hình chú đại bàng đang hạ cánh, đang quan sát cả thế giới bên ngoài. Đó chính là nhà của ông và là trung tâm của vùng này. Aerie Peak. Nhưng quang cảnh ấy không làm ông thấy tự hào và vui sướng như mọi khi, dường như những cảnh tượng phía dưới đã làm ông không thể có được cảm giác thoải mái.
“Thấy chưa, Thane?” Farand hỏi. “Tôi đã nói mà! Những kẻ xấu xí đang ở trong khu rừng của ta!”
“Ờ, cậu nói đúng,” Kurdran trả lời. “Chúng quả thật xấu xí, và là những kẻ đột nhập. Chúng khá đông đấy. Và cũng khó để đánh trúng nếu lũ này cứ nấp dưới cây như vậy.”
“Vậy chẳng lẽ cứ để chúng tự nhiên xông vào thế à?” Một người lính khác hỏi.
“Ờ không,” Kurdran trả lời. Ông cười với những chiến hữu Dwarf của mình. “Phải cho chúng một sự đón tiếp ngạc nhiên chứ. Đi nào, chiến hữu, quay về nhà thôi. Tôi có một vài ý hay. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ sớm cho lũ kia biết là chúng không được chào đón ở Hinterland.”
“Người kia, này người Paladin!”
Turalyon nhìn lên đúng lúc một lính Elf dừng lại bên cạnh. Anh không biết hắn có mặt ở đây từ lúc nào, nhưng cũng không lấy làm ngạc nhiên. Trong vài tuần vừa qua anh đã thấy loài Elf có thể đi đi về về nhanh như thế nào, và lặng lẽ thế nào. Đặc biệt là với Alleria, anh luôn chẳng hay biết gì cho đến khi cô bất ngờ gọi anh trước khi anh nhận ra là cô đã về.
“Vâng?” Anh đang lau chùi áo giáp của mình nhưng vẫn kính cẩn dừng việc đó lại.
“Lũ Orc đang ở Hinterland,” gã Elf nói. “Và chúng đang gặp bọn Troll ở đó.” Từ cuối cùng được nói ra với một sự khinh bỉ rõ rệt. Turalyon từng biết rằng loài Elf rất căm thù loài Troll, và cảm giác đó cũng dể hiểu. Rất rõ ràng – cả hai đều là loài cư trú trong rừng, và vùng đất này thì không đủ cho cả hai chủng loài. Họ là kẻ thù của nhau suốt hàng nghìn năm qua, từ khi loài Elf đẩy loài Troll ra khỏi những cánh rừng và xây dựng vương quốc ở đó, trên mảnh đất mà họ chiếm được.
“Cậu chắc rằng chúng là đồng bọn của nhau chứ không phải ngẫu nhiên gặp à?” Turalyon hỏi, gạt bộ áo giáp sang một bên. Anh đưa tay chà lên má một cách vô thức. Nếu đúng là Orc và Troll đã liên minh, thì đây quả là một vấn đề lớn.
“Đương nhiên, tôi chắc chứ! Tôi đã nghe chúng nói chuyện. Chúng có thỏa thuận gì đó.” Gã Elf trông hơi bối rối. “Chúng lên kế hoạch đánh Aerie Peak, rồi tiếp theo là Quel’thalas.”
Ah, điều này giải thích thái độ lúc nãy của cậu ta. Quel’thalas chính là quê hương của loài Elf, và loài Troll cũng rất căm thù họ. Nếu chúng đã gia nhập đại quân Horde thì cũng không ngạc nhiên gì khi chúng chính là những kẻ dẫn đường quân Orc tới đó.
“Ta sẽ báo cho ngài Lothar biết.” Anh trấn an, rồi đứng dậy. “Chúng ta sẽ chặn đứng chúng lại trước khi chúng bén mảng đến gần quê hương các người.” Người lính Elf gật đầu, có vẻ vẫn chưa được thuyết phục cho lắm, rồi hắn quay đi và biến mất vào khu rừng. Nhưng Turalyon cũng không để ý nữa, anh đang cất bước về phía lều của chỉ huy.
Anh gặp Lothar trong đó, đang đứng cùng Khadgar, Terenas và một vài người khác.
“Quân Orc đang ngắm vào Aerie Peak,” anh nói khi vừa bước vào. Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, và Turalyon thấy một vài cặp lông mày nhướn lên trong ngạc nhiên. “Một Ranger vừa nói tin này cho tôi,” anh giải thích. “Quân Orc đã liên minh với loài Troll và định tấn công Aerie Peak.”
Terenas gật đầu và quay xuống nhìn tấm bản đồ đang được trải rộng trên bàn. “Cũng hợp lý thôi,” ông nói, tay chỉ xuống tọa độ của Aerie Peak. “Tộc Wildhammer khá mạnh nên chúng sẽ không liều lĩnh khai chiến. Nhưng với lũ Troll bên cạnh, đúng là chúng muốn tiêu diệt hết loài Dwarf nơi đây rồi.”
Lothar cũng đang nhìn bản đồ. “Rất khó có thể chiến đấu với chúng trong những khu rừng,” ông nói. “Chúng ta không thể triển khai quân đội từ đây, và chúng ta cũng phải để những máy bắn đá lại.” Ông vuốt tay lên trán, suy nghĩ. “Nhưng chúng cũng không thoải mái để dàn trận. Chúng ta có thể diệt từng nhóm nhỏ của chúng mà không lo tới chuyện chúng đưa cả một đại quân đến cứu viện.”
“Cộng với việc loài Dwarf sẽ là những đồng minh mạnh mẽ,” Khadgar nói. “Nếu chúng ta giúp họ, họ sẽ giúp lại chúng ta. Họ sẽ là những người trinh thám giỏi nhất và những chiến binh tiên phong gan lì nhất.”
“Chắc chắn chúng ta sẽ nhờ được sự trợ giúp từ họ và những chú Gryphon,” Lothar đồng tình. Ông nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Turalyon, rồi gật đầu. “Tập hợp quân sĩ!” Ông ra lệnh. “Chúng ta sẽ tiến về phía khu rừng để giải cứu loài Dwarf.”
“Ôi chúa ơi, chúng quá đông! Như một lũ bọ, chỉ khác là cao to hơn và được trang bị tốt hơn!” Kurdran rủa thầm khi nhìn thấy cảnh tượng phía dưới. Ông có cả một toán quân đang bay và quan sát, cố gắng nhìn rõ những sinh vật da xanh dưới kia. Và những gì ông thấy là khá tồi tệ.
Lũ sinh vật hành quân quá nhanh và chỉ còn một ngày đường nữa là sẽ đến Aerie Peak. Lúc đầu chỉ là một đạo quân nhỏ, nhưng sau đó ông để ý thấy một nhóm khác, và một nhóm thứ ba nữa. Nhiều người khác cũng cấp báo hệt như vậy. Mặc dù lũ da xanh kia đi theo từng nhóm gồm khoảng hai mươi tên, nhưng số nhóm thì họ không đếm xuể. Những chiến binh Wildhammer chẳng sợ bất cứ điều gì, nhưng cái lũ kia nếu chỉ mạnh bằng một nửa những gì mà chúng đang thể hiện, thì cũng đủ để đè bẹp Aerie Peak với số lượng vượt trội này.
Dĩ nhiên họ không thể ngồi yên và để chuyện đó xảy ra được. Kurdran đưa mắt nhìn xung quanh, và mỗi người trong số quân lính của ông đều gật đầu đáp trả. “Tốt lắm!”
Ông nói với bọn họ, rồi đưa tù và lên môi. “Wildhammer, tấn công!” Ông thổi một hồi tù và rồi lại dắt nó vào thắt lưng, dùng đầu gối, điều khiển Sky’ree vào vị trí. Nó rít lên một tiếng, giương cánh ra bay lên cao trước khi cụp chúng vào để lao thẳng xuống đầy phấn khích. Cùng lúc đó, Kurdran tuốt chiếc búa đá ra khỏi thắt lưng, đưa lên cao.
Nhưng mục tiêu của ông không phải là lũ da xanh kia. Thay vào đó, ông quất mạnh vào một thân cây gần nhất. Cú đánh khiến lá, quả và cành cây rụng xuống ào ạt, làm những tên da xanh phía dưới hoảng hốt. Kurdran đánh mạnh vào hai cây tiếp theo, và những cành cây tiếp tục rơi xuống lũ sinh vật kia, đủ mạnh để gây thương tích lên chúng. Lũ da xanh cúi người xuống, đưa hai tay lên che mắt, nhưng cuộc tấn công vẫn tiếp tục với những cành cây nối tiếp nhau rơi xuống, khiến lá cây, cành cây rơi lả tả như mưa. Lũ da xanh không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng chúng cảm thấy bất ổn, và vì vậy chúng đưa ra một giải pháp hết sức đơn giản –những cành cây này không an toàn, chúng vội vã tháo chạy ra những nơi thoáng đãng hơn.
Đó là tất cả những gì tộc Wildhammer đang chờ đợi.
Với một tiếng hét xung trận dũng mãnh, Kurdran dẫn đầu, búa đá lăm lăm trong tay. Tên da xanh đầu tiên chỉ kịp nhìn lên và lãnh trọn cú quất mạnh từ chiếc búa sấm sét của Kurdran, dập nát hết xương mặt và bị hất tung lên không trung. “Các ngươi quá xấu xí để có thể ở trong khu rừng của chúng ta, lũ khốn kiếp!” Ông hét về phía tên da xanh đã gục ngã. Sau khi thu búa về Kurdran lập tức ra đòn tấn công tiếp theo, trúng tiếp một tên da xanh thứ hai, sau đó Sky’ree lượn vòng lên trên để tránh những đòn phản công trước khi sà xuống ngay sau đó. Các đồng đội của ông cũng đang tấn công, cả cánh rừng tràn ngập tiếng thét gào, chửi rủa khi những chú Gryphon lao qua.
Bất kể chúng có là gì đi nữa, lũ sinh vật kia cũng không dễ dàng bị khiếp sợ như thế. Khi quay vòng lại, Kurdran thấy chúng đã cầm chắc vũ khí trong tay và chuẩn bị nghênh chiến, chúng tụ lại thành những bầy nhỏ khiến các chiến binh Wildhammer khó lòng tấn công như lúc nãy. Tuy nhiên, họ vẫn chưa sử dụng hết ưu thế trên không. Kurdran đưa cao chiếc búa lên trên đầu, và phóng nó đi. Thứ vũ khí nặng nề ấy trúng ngay vào giữa mặt một tên da xanh, đốn ngã nó với một âm thanh gần giống như tiếng súng của Ironforge, và khi nó ngã xuống kéo theo hai tên khác.
“Ha! Chết chúng mày nhé!” Kurdran lè nhè về phía tên da xanh vừa ngã. Ông đã đến gần chúng trước khi chúng kịp nhận ra điều này, chiếc búa một lần nữa trong tay ông, nhưng hãy để Sky’ree kết thúc số phận kẻ đã ngã kia, móng vuốt sắc nhọn của nó quặp lấy một tên trong khi chiếc mỏ cong khổng lồ ngoạm lấy tên khác và xé xác hắn, và cú đập cánh của nó khiến tên thứ ba bị choáng.
Cuộc đọ sức kết thúc nhanh chóng. Dù chúng có là gì đi nữa, chúng cũng tỏ ra quá chậm và không quen chiến đấu với quân đội trên không. Trong khi đó, Kurdran và đồng đội là những người lão luyện ở chiến trường này. Lũ sinh vật cũng cố gắng tạo ra một vài đòn phản công khiến một số họ bị thương, nhưng không giết được ai. Chỉ một số nhóm nhỏ lũ sinh vật da xanh sống sót, và tháo chạy về phía những cành cây.
“Chúng nó đã được dạy cách phải biết nhìn lên phía trên,” Kurdran nói, và đồng đội ông cười sảng khoái. “Quay về núi nào, anh em! Chúng ta sẽ gửi một đạo quân khác đến dọn dẹp lũ chuột này. Khi đó chúng sẽ phải nể phục sức mạnh của Aerie Peak!”
“Chuẩn bị,” Lothar thì thầm. Ông kìm ngựa đi chậm, vì đi nhanh sẽ khiến mối nguy hiểm trở nên lớn hơn khi đi qua những tán cây, và giờ thì ông đã rút thanh trường kiếm của mình ra. Tay kia đưa cao chiếc khiên. “Chúng đang ở rất gần đây.”
Turalyon gật và cũng rút chiến búa ra, đi sau người chỉ huy của mình như thường lệ. Khadgar đi ngang với anh, ba người họ tạo nên một tam giác kỵ binh, và mặc dù người phù thủy không cầm vũ khí, Turalyon thật sự rất kính nể khả năng chiến đấu của người bạn này. Căng mắt nhìn, Turalyon quan sát những tán cây và cố gắng tìm quân địch. Ở đâu đó quanh đây thôi…
“Kia!” Anh chỉ ra phía trước, bên phải, phía của Khadgar, và hai người kia nhìn theo hướng anh vừa chỉ. Sau một hồi, Lothar gật đầu. Còn người phù thủy thì phải một lúc sau mới nhận ra sự di chuyển trong những tán cây phía đó, những cử động quá chậm so với một chú chim và quá cứng để có thể là những con rắn, hay bất cứ thứ côn trùng nào khác thường thấy trong khu rừng. Không, những cử động này phải là của những loài có hình dáng gần giống loài Người, và sự lập lại liên tục của chúng chứng tỏ rằng phải là một nhóm. Sự thật là chúng quá khó để bị phát hiện vì da chúng trùng với màu cảnh vật xung quanh. Tất cả những dữ kiện được quy về một mối: loài Orc.
“Thấy rồi,” Lothar đồng tình. Ông liếc nhìn Khadgar. “Hãy nói cho mọi người biết,” ông chỉ thị, và người phù thủy trẻ-già gật đầu, quay ngựa nhẹ nhàng về phía sau. “Trong khi đó, chúng ta phải tiếp tục quan sát.” Ông nói với Turalyon, và anh cũng gật đầu. “Và nếu chúng có vẻ như đang đi về phía này, thì, chúng ta cũng cần phải biết tại sao chúng lại quay về đây. Eh?”
“Vâng, thưa ngài!” Turalyon cười và đưa chiếc búa lên ngang người. Anh đã sẵn sàng. Anh vẫn hơi căng thẳng trước mỗi trận chiến, nhưng anh không sợ hãi đến nỗi đông cứng người lại nữa. Anh đã từng chiến đấu với loài Orc một lần, và anh biết anh có thể làm điều đó thêm một lần nữa.
“Chúng ta đã mất Tearlach!” Iomhar báo cáo. Kurdran tỏ vẻ ngạc nhiên. “Oengus nữa,” người chiến binh Wildhammer tiếp tục nói. “Và hai người nữa cũng bị thương khá nặng và không thể tiếp tục chiến đấu.”
“Chuyện gì xảy ra thế?” Kurdran hỏi. Người chiến binh Dwarf hơi có vẻ xấu hổ, nhưng lập tức cứng rắn lại.
“Lũ da xanh, tại chúng!” anh trả lời. “Chúng đã sẵn sàng chờ đợi chúng ta! Khi bọn tôi lao xuống chúng lập tức phi giáo! Và sau đó chúng tỏa ra, rải rác, khiến chúng tôi không thể tấn công từ giữa những ngọn cây.” Anh ta lắc đầu. “Trận đầu của ông là do may mắn, chúng không chuẩn bị trước, và bị đánh bại vì bất ngờ. Chúng đã biết, lũ xấu xí đó, và giờ chúng rất nhanh.”
Kurdran gật. “Không ngu ngốc chút nào, lũ da xanh này.” Ông nói. “Và chúng đông hơn ta nghĩ.” Ông đăm chiêu nhìn bản đồ Hinterland đang được trải ra phía trước và những chỗ đánh dấu đã có sự xâm chiếm của lũ da xanh. Gần như khắp bản đồ. “Được rồi, chúng ta phải tấn công trước khi chúng chuẩn bị. Nói với anh em phải nhanh và dứt khoát hơn, và tránh xa tầm tấn công của chúng. Trọng lực đang là kẻ thù của chúng, nhưng lại là bạn của chúng ta, và đó chính là lợi thế.”
Iomhar gật đầu, nhưng trước khi anh kịp nói, Beathan lao vào. “Troll,” anh la lớn, và đổ gục xuống chiếc ghế gần đó. Cánh tay trái có vẻ như đã bị thương nặng, máu vẫn chảy từ vết thương sâu hoắm ở gần vai. “Chúng tôi đang tấn công lũ da xanh thì bọn Troll nhảy bổ vào chúng tôi! Hạ gục Moray và Seaghdh với cú thứ nhất và kéo Alpin cùng Lachtin xuống khỏi Gryphon của họ.” Anh chỉ vào vết thương của mình. “Tôi dính một rìu nhưng đã cố gắng tránh được cú thứ hai, chứ không thì đã đầu lìa khỏi xác rồi.”
“Khốn kiếp!” Kurdran giận dữ. “Chúng đã liên minh với bọn Troll, da xanh và da xanh! Và lũ Troll này sẽ khiến ta không thể đến gần các cành cây được!” Ông đưa tay lên bộ ria mép rậm rạp trong thất vọng. “Chúng ta cần thứ gì đó để lấy lại thế cân bằng, và phải nhanh, không thì chúng sẽ bu quanh chúng ta như lũ kiến bu lấy xác một chú bọ.”
Như thể trả lời cho tuyên bố của ông, một người lính thứ ba lao vào thông báo. Nhưng người này, một lính trinh sát có tên là Dermid, không bị thương. Và anh ta trông rất vui mừng chứ không phải lo âu.
“Loài Người!” Anh mừng rỡ thông báo. “Một đạo quân lớn! Họ nói đến đây để giúp chúng ta chiến đấu chống loài Orc – đó là tên mà họ gọi lũ sinh vật da xanh kia.”
“Tổ tiên đã phù hộ chúng ta,” Kurdran gầm vang. “Nếu họ có thể giữ chân lũ Orc khiến chúng quên mất chiến thuật mới, chúng ta lại có thể tấn công từ phía trên.” Ông cười và đưa cao chiếc búa sấm sét. “Phải rồi, và chúng ta cũng xử lý những tên Troll dám bén mảng tới gần. Chúng có thể kiểm soát những tán cây, nhưng chúng ta là vô địch trên bầu trời, và những chú Gryphon của chúng ta sẽ xé xác chúng một khi chúng nằm trong tầm ngắm.” Ông quay đi về phía cổng lớn, huýt sáo gọi Sky’ree. “Wildhammer! Hãy bay lên nào!” Ông hét lớn. Phía sau ông, đám đông quân Dwarf hô vang và nhanh chóng tuân lệnh.
“Đúng lúc rồi!” Lothar phi ngựa lên phía trước lao vào đám đông quân Orc. Chúng quay lại, tỏ rõ sự ngạc nhiên – từ nãy tới giờ chúng đang bận canh chừng bầu trời, và phần lớn chúng đang cầm giáo thay vì chiến rìu quen thuộc. Một tên định phóng giáo về phía Lothar nhưng ngài chỉ huy đã đến quá gần. Trường kiếm vung lên, chém đứt ngọn giáo cùng cánh tay tên Orc, tiếp theo là một nhát chém gọn ghẽ cắt đứt đầu nó trước khi cánh tay kia kịp rơi xuống đất.
Turalyon ở ngay phía sau ông, búa của anh đập trúng một tên Orc và phá nát ngực nó. Cú đánh thứ hai đập gãy tay một tên khác, đủ để nó làm rơi chiếc rìu. Anh lạnh lùng bổ thẳng vào đầu tên Orc, nó ngã xuống không kịp kêu một tiếng.
Nhưng Turalyon nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, giống như nửa cười, nửa ho, và nhìn lên. Một thân hình cao lớn, cao hơn loài Orc nhưng nhỏ hơn, rơi xuống ngay trước mặt anh từ cành cây, trong tay cầm một ngọn giáo dài. Mắt của nó sắc lạnh, miệng đang cười ngoác nhô ra những chiếc răng nhọn, và đâm mũi giáo ra phía trước. Một tên Troll!
Turalyon kịp đưa khiên lên, che được cú đâm mạnh mặc dù nó khiến anh bị đẩy lùi và làm cả cánh tay anh như tê liệt. Anh trả lời bằng một cú quét búa, khiên tên Troll lảo đảo nhưng không vì thế mà dừng lại. Sinh vật kia lao tới một lần nữa, tay nắm chắc ngọn giáo, và Turalyon xua ngựa lao lên, đưa khiên ra đập thẳng vào người nó. Tên Troll không ngờ tới đòn tấn công này và lãnh trọn cú đánh, văng ra xa và lắc lắc đầu để tỉnh lại. Turalyon không cho nó cơ hội đó. Búa của anh đập thẳng vào mặt và nó lập tức gục xuống sàn.
Hài lòng, Turalyon nhìn lên cao vừa đúng lúc tên Troll thứ hai xuất hiện trên cành cây. Ánh mắt nó giận dữ, còn tay đang chuẩn bị phóng giáo. Turalyon lập tức nhận ra nó đang nhắm vào mình, và giờ đây anh không đủ mạnh để chặn nó lại hoặc đủ nhanh để tránh đòn tấn công này. Anh nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhắm mắt lại chờ nghe tiếng giáo xé gió bay đi.
Thay vào đó anh nghe thấy một tiếng rít lên lạ lùng đan lẫn âm thanh của một cú đập mạnh, sau đó là tiếng thét đau đớn. Mở mắt ra, Turalyon nhìn thấy một cảnh tượng sửng sốt. Tên Troll rụng xuống từ cành cây, tay vẫn ôm lấy mặt, có vẻ như đã nát bấy. Phía trên là một sinh vật uy dũng, một loài mà Turalyon đã nghe kể về nhưng chưa bao giờ gặp. Nó có thân hình như loài sư tử, với bộ lông màu vàng nâu, nhưng cái đầu thì mang khuôn mặt của một chú đại bàng, chiếc mỏ to lớn đang rít lên những âm thanh người ta vẫn thường kể. Cặp chân trước của nó gồm những móng vuốt sắc nhọn, chân sau lại mang hình dáng của họ loài mèo cùng chiếc đuôi dài phía sau. Đôi cánh vĩ đại giương ra hai bên hông, lông vũ phủ đầy từ phía đầu đến phần lưng của nó. Một người đang cưỡi phía trên.
Không, không phải người. Turalyon nhìn thấy, mặc dù anh cũng đã đoán ra. Anh đã nghe kể về những người Dwarf của Wildhammer, mặc dù chưa gặp ai trong số họ bao giờ. Cao hơn và gầy hơn những người anh em Bronzebeard, tộc Wildhammer vẫn thấp và nhỏ hơn loài Người, nhưng bộ ngực và cánh tay nhìn rất rắn chắc. Họ sử dụng những cây búa sấm sét, cũng là thứ vừa kết liễu tên Troll lúc nãy.
Chiến binh Dwarf cười khi nhìn thấy Turalyon đang quan sát mình, đưa cao chiếc búa như một lời chào. Turalyon cũng đưa chiến búa của mình lên cao đáp trả, rồi xua ngựa lên phía trước và nhắm vào một tên Orc. Với loài Dwarf tuần tra phía trên bầu trời, anh không phải lo lắng về lũ Troll nữa mà dành tất cả sự tập trung cho lũ Orc. Quân Horde thì khác. Ngoại trừ duy nhất hướng từ dưới chân chúng, những đòn tấn công từ khắp mọi phương hướng còn lại đã khiến chúng bối rối và hoảng loạn. Và đúng như Lothar đã nghĩ, loài Orc dần dần thu lại thành từng nhóm thay vì rải rác như lúc nãy, điều này khiến cho quân Alliance dễ dàng tấn công cùng lúc vào một nhóm.
Vài giờ sau, Kurdran đón tiếp nồng hậu những thủ lĩnh của loài Người trong đại bản doanh. Chỉ huy của họ là một người cao lớn, gần như cao nhất trong số họ, với một bộ râu khá giống với loài Dwarf mặc dù phía trên đầu lại rất ít tóc. Dáng đi của người này đúng là một chiến binh bẩm sinh. Kurdran có thể thấy người đàn ông này đã trải qua rất nhiều nhiều trận chiến, đôi mắt xanh vẫn còn rất lanh lợi và hình khắc đầu sư tử trên chiếc khiên của ông vẫn rất sáng chói. Người thứ hai, nhỏ hơn và cũng trẻ hơn, trông có vẻ hơi thiếu tự tin, nhưng Zoradan nói rằng đã thấy anh ta sử dụng thuần thục chiến búa giống như loài Dwarf. Còn một điều gì khác nữa về chàng trai này. Một cảm giác bình tĩnh, điều này làm Kurdran nhớ lại những người Shaman. Có thể cậu ta chính là một Shaman, hay cũng có những mối liên hệ với các nguyên tố và thần linh? Còn người thứ ba, với áo choàng tím với bộ râu bạc kia, thì chắc chắn là một phù thủy rồi. Tiếp theo là một cô gái Elf, đáng yêu và mạnh mẽ như tất cả bọn họ, với đôi mắt xanh lục, kiều diễm. Kurdran chưa bao giờ gặp những người thú vị thế này, và ông sẽ rất vui nếu được gặp họ trong bất kỳ hoàn cảnh nào, và ông còn hài lòng hơn nữa khi được làm quen với họ.
“Xin chào, quý cô và các ngài!” ông nói, đưa tay hướng về những chiếc ghế xung quanh khán phòng. “Chào mừng mọi người đến đây! Chúng tôi đã sợ rằng lũ da xanh – sinh vật mà mọi người gọi là Orc – sẽ đè bẹp quê hương này, chúng quá đông! Nhưng sự có mặt
của
mọi
người
đã
chấm
dứt
điều
đó,
và
cùng
nhau
ta
đẩy
lùi
chúng
khỏi Hinterland! Dân tộc tôi rất biết ơn điều này!”
Người chiến binh cao lớn ngồi trên chiếc ghế gần Kurdran, đưa tay chỉnh lại thanh trường kiếm đeo phía sau lưng và hỏi, “Ông là thủ lĩnh của Wildhammer?”
“Tôi là Kurdran Wildhammer,” Kurdran trả lời. “Tôi là người dứng đầu ở đây, ah phải, đương nhiên họ sẽ nghe lệnh của tôi”
“Tốt lắm.” Người chiến binh gật đầu. “Tôi là Anduin Lothar, từng là một hiệp sĩ của thành Stormwind, và giờ đây là chỉ huy của toàn lực lượng Alliance.” Ông kể về quân đội Horde, kể về số phận của Stormwind. “Ông sẽ liên minh với chúng tôi chứ?”
Kurdran lặng người và đưa tay mân mê bộ râu. “Ông nói rằng lũ Orc muốn chiếm lấy cả thế giới này?” Lothar gật đầu. “Và chúng đến từ những chiến thuyền kim loại đen?” Một cái gật đầu khác. “Vậy chúng đã đi qua Khaz Modan,” Kurdran lắc đầu. “Chúng tôi không nghe tin tức gì từ các người anh em ở Ironforge cách đây vài tuần rồi. Tôi đang không biết lý do là gì. Giờ tôi đã hiểu.”
“Chúng chiếm lấy các mỏ và sử dụng quặng ở đó để làm chiến thuyền,” người phù thủy nói.
“Phải,” Kurdran nghiến răng. “Chúng tôi, Wildhammer, đã có những xung đột với tộc Bronzebeard trong quá khứ – đó là lý do vì sao chúng tôi rời khỏi Khaz Modan. Nhưng họ vẫn là đồng loại, là những người anh em của chúng tôi. Và lũ sinh vật ngu xuẩn kia, lũ Horde, dám tấn công họ. Giờ chúng đánh đến tận đây. Chỉ có sự cứu viện kịp thời của các bạn mới giải thoát chúng tôi khỏi cảnh chung số phận với Ironforge.” Ông đập mạnh vào thành ghế. “Phải, chúng tôi sẽ sát cánh cùng mọi người! Chúng ta phải đánh tan bọn Orc, đến khi chúng không còn gây nguy hại đến ai được nữa!” Ông đứng dậy và đưa tay ra. “Các người sẽ nhận được sự trợ giúp từ Wildhammer!”
Lothar cũng đứng dậy và nghiêm trang đón nhận cái bắt tay. “Xin cảm ơn,” đó là tất cả những gì ông nói, nhưng bấy nhiêu đó là quá đủ.
“Ít ra chúng ta cũng đã đuổi chúng ra khỏi Hinterland,” cậu trai trẻ lên tiếng. “Quê hương các ngài đã an toàn.”
“Đúng vậy,” Kurdran đồng tình. “Đó là tại thời điểm này, nhưng quân Orc sẽ đi đâu tiếp theo? Chúng có thể nào sẽ quay lại Hillbrads không? Hay thẳng tiến tới Thủ đô? Hay đi về phía bắc để hội họp với phần còn lại của đồng loại mình?”
Có lẽ đó là những điều không nên nói ra, vì tất cả các đồng minh bỗng đứng dậy. “Ngươi nói gì?” cô gái Elf hỏi. “Về phía bắc?”
“Cô muốn hỏi về việc chúng sẽ hội họp với phần còn lại của đại quân ấy à?” Kurdran hỏi, hơi bối rối. Cô gật đầu và ông nói tiếp. “Lính trinh sát của tôi nói chúng ta chỉ gặp một phần nhỏ của toàn lực lượng Horde tại đây. Phần còn lại đã đi về phía bắc, băng qua cánh rừng, và đang đi về phía những ngọn núi.” Ông chăm chú nhìn cô. “Cô không biết điều này sao?”
Chàng trai trẻ và người phù thủy cùng lắc đầu, còn người chiến binh già thì chửi lớn. “Đây là một cái bẫy!” Ông hét lên, “và chúng ta đã mắc bẫy rồi!”
“Bẫy ư?” Kurdran sửng sốt. “Quê hương chúng tôi đã bị đánh, đó không phải chỉ là âm mưu đâu!”
Nhưng Lothar vẫn lắc đầu. “Không, hiểm họa ấy là sự thật,” ông đồng ý. “Nhưng tên thủ lĩnh của phía Horde quả thật rất thông minh. Hắn biết chúng ta sẽ kéo quân yểm trợ các người tại đây. Hắn đưa tất cả đội quân còn lại về phía bắc, để lại đây một phần nhỏ nhằm kìm chân chúng ta. Giờ thì hắn đã cách quá xa rồi.”
“Và hắn đang tiến về phía Quel’thalas!” cô gái Elf hét lên. “Chúng ta phải báo cho họ biết!”
Lothar gật đầu. “Chúng tôi sẽ tập hợp quân đội và hành quân ngay. Nếu chúng ta đi nhanh-”
Nhưng cô gái đã vội cắt lời ông. “Không còn thời gian nữa!”, cô quả quyết. “Chính ông nói chúng đã ở quá xa chúng ta. Ít nhất là một vài ngày đường! Tập hợp quân đội chỉ làm chúng ta thêm chậm.” Cô lắc đầu. “Tôi sẽ đi một mình!”
“Không được, cô không thể đi một mình!” Lothar nói, không để ý đến cái nhìn của cô ta. “Turalyon, dẫn hết tất cả kỵ binh và một nửa quân đội đi. Cậu sẽ dẫn đầu. Khadgar, đi theo hỗ trợ. Ta muốn lực lượng Alliance có mặt kịp thời trợ giúp Quel’thalas.” Ông quay về phía Kurdran, người đang rất ấn tượng về ông. Đây đúng là một thủ lĩnh! “Sẽ vẫn còn một vài tên Orc lảng vảng nơi này,” ông cảnh báo, “và chúng ta không thể liều lĩnh để chúng lại phía sau lưng ta như vậy. Chúng ta sẽ ở lại đây cho đến khi chắc rằng không một tên Orc nào còn sống sót trong khu vực này nữa, khi đó ta sẽ tiến quân hội họp với mọi người sau.”
Kurdran gật đầu. “Cảm ơn vì sự trợ giúp,” ông trả lời trang trọng. “Và khi Hinterland một lần nữa được an toàn, các chiến binh của tôi và bản thân tôi sẽ cùng ông đi về phía bắc để giáp chiến với lực lượng Horde.”
“Cảm ơn,” Lothar cúi người, sau đó quay về phía cô gái Elf, người trẻ tuổi, và người phù thủy. “Các người vẫn còn ở đây à, đi nhanh đi! Mỗi giây các người chậm trễ là mỗi giây lũ Horde tiến gần hơn tới Quel’thalas.” Ba người cúi đầu chào và nhanh chóng quay đi. Kurdran không ghen tị với sứ mạng của họ, đuổi theo một đại quân, rồi phải cố gắng vượt qua chúng để cấp báo với loài Elf về sự xâm lược này. Ông chỉ hy vọng họ đến nơi không quá muộn.